Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thật sự không ngờ được rằng mỗi ngày đều ký nhận một đóa hoa. Ngày thứ ba đưa hoa đến lại làtiểu ca đội mũ lưỡi trai, tiểu ca trên tay cầm một nhánh Thược Dược, hướng Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Mỹ nữ, phiền cô ký thay một cái đi."

Hàm Ân Tĩnh một trán hắc tuyến ký tên, sau đó mới nhớ ra hỏi xem đối phương rốt cuộc là ai.

Tiểu ca đội mũ lưỡi trai tiểu ca: "Việc này, tôi nghĩ đối phương nếu như muốn để Phác tiểu thư biết, nhất định sẽ tự mình nói với nàng." Sau đó liền rời đi.

Thì chính vì có liên quan đến Phác tiểu thư, cho nên tôi mới tò mò muốn biết a...

Hàm Ân Tĩnh tay cầm hoa Thược Dược, liếc mắt nhìn trên bàn Phác Hiếu Mẫn hoa hồng vẫn còn tươi đẹp cùng trên tủ trước mặt mình hoa bách hợp đang nở rộ. Thầm nghĩ mình lại phải đi chuẩn bị một lọ hoa sao?

Buổi chiều Phác Hiếu Mẫn đến phòng làm việc, Hàm Ân Tĩnh đem sự tình hai ngày nay ký nhận hoa nói với Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn liếc mắt nhìn ba lọ hoa, đem hoa hồng trên bàn mình lấy xuống, bày lên tủ, nói rằng: "Tùy tiện nàng, yêu cái gì chứ, muốn làm gì liền làm đi, dù sao mua hoa cũng không phải tiền của em." Nói như vậy xong, nàng liền thở phì phò ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu tô màu.

Hàm Ân Tĩnh nhìn ba lọ hoa đặt trên tủ, có chút bất đắc dĩ hướng về phía phác Hiếu Mẫn cười cười."Ai, tuổi trẻ bây giờ chị thật không hiểu nổi a, xem ra đã già rồi."

Phác Hiếu Mẫn đỏ mặt nghiêm túc nói: "Lão sư, không cho cười nhạo em."

Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Hảo hảo hảo, không cười, chị đi xem xem trong phòng làm việc có còn cái lọ hoa nào hay không."

Phác Hiếu Mẫn thở phì phì la lên: " Hàm lão sư", Hàm Ân Tĩnh cũng không để ý nàng.

Sau đó ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, mỗi ngày một loại hoa khác nhau, nếu không phải là tiểu ca đội mũ lưỡi trai tới giao hoa thì cũng là tiểu muội giao hoa tới, quả thực khiến Hàm Ân Tĩnh mở mang kiến thức về các chủng loại hoa.

Hoa hồng, hoa hướng dương, hoa thược dược, hoa mẫu đơn, daisy, hải lan, hoa bách hợp, hoa cẩm chướng, hoa lan, hoa lưu ly, lan hồ điệp, thậm chí ngay cả hoa đào cũng góp mặt, mỗi ngày một loại khác nhau. Trên tủ trong phòng làm việc của Hàm Ân Tĩnh bày các loại bình, lọ hoa càng ngày càng nhiều, hoa cũ còn chưa kịp khô héo thì đã được thay thế bằng hoa mới.

Phác Hiếu Mẫn mỗi ngày đều ngạo kiều, chính là không muốn ký nhận hoa, hơn nữa hàng ngày trời vừa hửng sáng hoa liền được giao tới, thông thường vào giờ này Phác Hiếu Mẫn vẫn còn trên lớp học, vì lẽ đó Hàm Ân Tĩnh dù rất bất đắc dĩ nhưng vẫn giúp ký nhận thay, về sau cũng dần tạo thành thói quen.

Ban đầu Hàm Ân Tĩnh cảm thấy người kia tặng một cành hoan hư vậy thật sự là có chút keo kiệt, bây giờ nhìn lại trên tủ nhà mình hoa liên tục được thay mới, thì lại cảm thấy có chút kinh ngạc và thán phục phần tâm tư này của đối phương.

Rốt cuộc là ai tặng hoa đây? Mỗi ngày đều đưa đến một loại khác nhau, hao tâm tổn sức như vậy, hẳn là rất yêu thích Phác Hiếu Mẫn đi?

Hàm Ân Tĩnh dần quen với việc mỗi ngày đềucó hoa tươi giao tới, tuy rằng chỉ có một cành. Thậm chí cô còn có chút mong đợi xem ngày mai giao tới sẽ là loại hoa nào. Hoa ngữ* sẽ có ý nghĩa gì đây?

[*hoa ngữ là một loài hoa nào đó tượng trưng cho cái gì hoặc có ý nghĩ gì, kiểu như tặng hoa hồng là thể hiện tình yêu bất diệt còn hoa bách hợp thì tượng trưng cho sự thanh khiết.]

Cuối cùng hơn một tháng sau, Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Hiếu Mẫn nói: "Sở Sở, em xem hắn* yêu thích em như vậy, liền đồng ý đi."

Phác Hiếu Mẫn đỏ mặt nói: "Nàng chết em cũng không quản."

[*hắn và nàng trong tiếng Hoa đồng âm khác nghĩa, chữ viết cũng khác]

Hàm Ân Tĩnh cười cười, vẫn như cũ cẩn thận cắm hoa vào bình, cuối cùng có một ngày, cô thấy Phác Hiếu Mẫn ăn mặc xinh đẹp đến xin mình nghỉ làm.

"Lão sư, hôm nay em có thể xin nghỉ không? Ách... em có hẹn cùng người khác đi xem phim."

Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Cùng người khác hẹn xem phim sao? Cùng ai?"

Ngô Hạo Nhiên cười nói: "Còn không phải là cùng người mỗi ngày đều tặng hoa đi?"

Phác Hiếu Mẫn đỏ mặt quay về phía Ngô Hạo Nhiên bực bội nói: "Ai cần cậu quản, tớ mới không nói cho cậu biết."

Ngô Hạo Nhiên cười ha hả, nói: "Thẹn quá hóa giận, xem ra là đã đoán đúng rồi."

Hàm Ân Tĩnh cười nói:"Tháng này bản phác họa đã nộp rồi, sắp tới chị chủ yếu phải hoàn thành hai bức tranh minh họa, các em cũng không có việc gì, liền về sớm một chút đi."

Phác Hiếu Mẫn cảm ơn, Ngô Hạo Nhiên hoan hô một tiếng, đứng lên nói: "Vậy em đi trước Lão sư! Còn có hẹn với bạn cùng phòng đánh phó bản*."

[*phó bản còn có nghĩa là bản sao chép, nhưng ở đây chắc ám chỉ chơi game, gamer bên mình hay kêu là đi phụ bản]

Hàm Ân Tĩnh cười nói: "Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận."

"Hảo! Lão sư hẹn gặp lại."

"Ân, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

"OK!"

Hai người cười rồi cùng rời đi, Hàm Ân Tĩnh nhìn phòng làm việc trống rỗng, lại nhìn mấy lọ hoa trên tủ.

Xem ra là hữu tình nhân chung thành quyến thuộc*, thật hảo a.

[*hữu tình nhân chung thành quyến thuộc: những đôi tình nhân cuối cùng sẽ trở thành người một nhà]

Cô đứng lên cẩn thận sắp xếp lại mấy lọ hoa, mặc dù không phải tặng cho mình, nhưng mà để ở đây cũng không có ai nói là mình không thể ngắm đi?

"Thật xinh đẹp a."

Ngưỡng mộ sao? Hàm Ân Tĩnh nhìn hoa tự hỏi bản thân.

Hàm Ân Tĩnh, rất ngưỡng mộ sao? Từ trước đến nay ngươi cũng chưa từng được tặng hoa, có phải là rất ước ao?

Đáng tiếc không phải của mình nha. Xem đi, ngắm nhìn thôi cũng đã rất tốt, cho dù không có được, nhìn cũng đủ rồi.

Trên thế gian này rất nhiều thứ chỉ có thể nhìn. Như những đóa hoa này, như một ai đó, hay như ái tình chẳng hạn.

Nhìn đi đừng tham lam, chỉ nhìn thôi thì đã đủ rồi.

Cô bỗng nhiên lau mặt, lẩm bẩm nói: "Ngu ngốc. Lớn tuổi rồi lại ở đây khóc cái gì?"

Cô vừa lau nước mắt vừa xoay người đi đến phòng vẽ. Ân, thời gian vẫn còn sớm, cũng nên vẽ xong tranh minh họa trong hôm nay đi!

Đắc thành bỉ mục hà từ tử

Nguyện tác uyên ương bất tiện tiên*.

[*là 2 câu trong bài thơ Trường An Cổ Ý của nhà thơ Lô Chiếu Lân đời Đường, dịch ra là:

Được thành như mắt từ nào mất
Thà làm uyên ương chẳng làm tiên] 

Gần đây hiệu suất làm việc của Hàm Ân Tĩnh rất cao, chẳng những hoàn thành hai bức tranh minh hoạ, còn đem bản phác họa của tháng này hoàn thành trước thời hạn,có điều tuy cô làm việc ra năng suất như vậy, nhưng hai trợ lý của nàng thì kiệt sức đến sắp chết rồi.

Vì trễ hạn nộp phác họa mà bị bên biên tập vừa lải nhải vừa dí đến muốn tuột cả quần là phải hảo hảo mà hoàn thành cho kịp thời hạn nên ba người làm việc đến thâu đêm, vượt qua được thời kỳ này rồi nhìn lại quả thật thấy mình cũng không giống con người nữa, thế nhưng lão sư thì tinh thần lại hăng hái mười phần chẳng những hoàn thành phác họa của tháng này, còn đem phác họa của tháng sau vẽ xong hết trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Lão sư... chị thật kinh khủng a!

Quãng thời gian này trôi qua hảo khủng khiếp a.

Ngay cả Ngô Hạo Nhiên một thân nam nhi sức dài vai rộng cũng bị giày vò, hành hạ đến muốn ngã quỵ, huống chi là Phác Hiếu Mẫn liễu yếu đào tơ như vậy. Mấy ngày gần đây xong việc về nhà đều rất muộn.

Cuối cùng ngày hôm nay tất cả công việc đều hoàn thành hết, Phác Hiếu Mẫn nằm bò lên bàn thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt rồi. Điện thoại di động trên bàn rung lên, Hàm Ân Tĩnh đứng lên uống nước nhìn thấy bèn lên tiếng nhắc nhở Phác Hiếu Mẫn đang nằm ngay đơ trên bàn: "Có điện thoại kìa."

"Nga..." Phác Hiếu Mẫn vừa chậm rì rì bắt lấy điện thoại vừa ngoẹo cổ nhìn Hàm Ân Tĩnh đang uống nước nói rằng: "Lão sư dạo gần đây tinh thần thật là tốt."

Hàm Ân Tĩnh hớp một ngụm nước nói rằng: "Thật sao? Xem ra mùa xuân cũng sắp đến rồi đi. Còn nhiều phác họa chưa vẽ xong, phải giải quyết hết thì mới có thời gian ra ngoài chơi a."

Phác Hiếu Mẫn mở to hai mắt, ngưỡng mộ nói: "A... Lão sư muốn đi chơi ở đâu?"

Hàm Ân Tĩnh suy nghĩ một chút. Đi đâu chơi đây?Hơn một tháng nữa là tháng ba rồi, xuân noãn hoa khai, là thời gian đẹp nhất trong năm, có điều một thân một mình... Nên đi đâu bây giờ?

"Nên đến biển hoa*xem đi." Hàm Ân Tĩnh nghe thấy bản thân mình tự trả lời như vậy.

[*biển hoa chắc là một vườn hoa lớn hay là cả một cánh đồng hoa gì đó]

"A..." Phác Hiếu Mẫn hưng phấn hô: "Biển hoa a, thật ngưỡng mộ, em cũng muốn đi xem."

"Gượm đã, em cũng không phải là không có thời gian, tìm bạn trai của cậu cùng đi xem đi. Không nên ở đây nói như vậy với những người độc thân như chúng ta đây." Ngô Hạo Nhiên đứng dậy, hắn không giống Phác Hiếu Mẫn có chứng trì hoãn, sớm đã nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc của mình, lúc này đang đeo túi xách chuẩn bị rời đi. Nghe thấy Phác Hiếu Mẫn nói như vậy, liền không nhịn được đùa giỡn một câu.

"Nàng a...  Ân..." gương mặt nhỏ nhắn của Phác Hiếu Mẫn đỏ bừng lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, càng nghĩ càng đỏ, dứt khoát cầm điện thoại di động lên xem tin nhắn vừa gửi tới lúc nãy. "Ai biết nàng có nguyện ý hay không..."

Kết quả không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền lập tức "A" lên một tiếng, đứng bật dậy.

"Làm sao rồi?" Hàm Ân Tĩnh thấy nàng tự nhiên hoảng sợ như vậy, không nhịn được hỏi.

"A a a a a, nàng muốn đến đón em, a a a a, bây giờ cũng sắp tới nơi rồi, đáng ghét a a a a! Đã nói là không muốn nàng tới đón rồi." Nàng cầm điện thoại vừa làm ầm lên vừa đi tới đi lui.

Ngô Hạo Nhiên đã sớm đi mất, Hàm Ân Tĩnh nhìn dáng vẻ kia của Phác Hiếu Mẫn, cũng không để ý đến nàng, đem cốc nước trong tay cất đi, sau đó đem hoa khô trên tủ lấy xuống, đem lọ hoa rửa sạch, chuẩn bị cho hoa mới ngày mai sẽ giao tới. Kết quả sau khi rửa xong đi ra, lại thấy Phác Hiếu Mẫn vẫn còn đang đứng đó lung tung lục lọi túi của mình, không biết là đang suy nghĩ gì, lẽ nào là lo lắng cho người đang trên đường chạy xe tới đây?

Hàm Ân Tĩnh nhịn không được nhắc nhở: "Còn không nhanh tay lên một chút đừng để người ta đợi, hiện tại bên ngoài khí trời đang rất lạnh nha. Chỉ có cọ vẽ với họa cụ* thôi không cần tốn thời gian dọn dẹp lâu như vậy đi?"

[*họa cụ:dụng cụ vẽ tranh]

Phác Hiếu Mẫn "À ừ" kêu lên, vội vã cầm lấy cọ vẽ các thứ đi đến thùng nước bên kia tẩy rửa.

Hàm Ân Tĩnh thấy nàng vội vội vàng vàng có chút buồn cười lắc đầu một cái. Cô đi tới nhìn mấy lọ hoa trước mặt, lấy điện thoại ra chụp ảnh lọ hoa hôm nay nhận được, sau đó bắn nó lên Weibo.

Hôm nay tại phòng làm việc tiểu muội muội lại nhận được hoa,【 cười nhe răng 】【cười nhe răng 】【cười nhe răng 】 hôm nay là hoa mơ* nha. Thật ngưỡng mộ 【 mặt tươi cười 】【 mặt tươi cười 】【 mặt tươi cười 】
[*hoa mơ này có ở vùng Mộc Châu của nước mình, có người gọi nó là hoa mai, quả mơ chín được dùng ngâm nước uống hoặc làm ô mai mơ]

Vừa đăng xong, thả điện thoại di động vào túi,chuông cửa liền vang lên. Hàm Ân Tĩnh quay ra mở cửa.

"Ai?"

"Nhĩ hảo, xin hỏi đây là nơi làm việc của Phác Hiếu Mẫn sao?" giọng nói ngoài cửa truyền tới nghe qua có chút quen thuộc, Hàm Ân Tĩnh tâm tư hơi chấn động, tay đã đem cửa mở ra, sau đó cô liền nghe thấy người ngoài cửa tiếp tục nói: "Tôi là bạn của nàng, tên Phác Trí Nghiên, tới đón nàng tan tầm."

Cửa mở, Hàm Ân Tĩnh nhìn thấy Phác Trí Nghiên đang nở nụ cười, sau khi mở cửa hai người thấy được đối phương trong nháy mắt đó biểu tình trên mặt rõ ràng đều là sững sờ.

"Cậu... Phác..." Hàm Ân Tĩnh tròn mắt nhìn Phác Trí Nghiên đứng bên ngoài nói không nên lời.

"Cậu... Hàm, Hàm Ân Tĩnh?" Sau cùng Phác Trí Nghiên cũng gọi tên Hàm Ân Tĩnh. Nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh trong giây lát, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng thu lại, tiếp đó lại nhìn một chút bảng hiệu nơi làm việc treo ngoài cửa, hỏi: "Hiếu Mẫn nói, trong phòng làm việc chỉ có ba người, có một nam nhân, như vậy..." Trên mặt nàng treo lên nụ cười: "Cậu chính là Hàm lão sư mà Hiếu Mẫn đã nói tới?"

Hàm Ân Tĩnh lăng lăng nhìn Phác Hiếu Mẫn trước mặt gật đầu. "Cậu, cậu là tới đón, đón Hiếu Mẫn sao?"

Phác Trí Nghiên cười nói: "Đúng vậy a, gần đây nàng về đến nhà đều rất muộn, ở đây lại là ngoại ô, tớ có chút không yên tâm, vì vậy tới đón nàng."

Hàm Ân Tĩnh "A" một tiếng. Đột nhiên nghĩ đến biểu hiện lúc nãy của Phác Hiếu Mẫn, trong lòng cả kinh, nhìn Phác Trí Nghiên sửng sốt nói: "Cậu... cậu chính là..."

"A a a a! Chị làm sao mà nhanh như vậy đã tới rồi?" Bên kia Phác Hiếu Mẫn đã rửa xong cọ vẽ cùng họa cụ, tay còn chưa kịp lau khô liền vội vã vọt ra, đưa tay đẩy đẩy Phác Trí Nghiên, vừa đẩy vừa hô: "Chị đừng đứng ở đây chứ, ngồi trong xe đợi em là được rồi, em lập tức ra ngay mà."

Phác Trí Nghiên mỉm cười nói: "Không có việc gì Hiếu Mẫn, chị và Hàm lão sư của em trước đây là bạn học nha."

Phác Hiếu Mẫn vừa ra tới bên ngoài động tác liền ngừng lại, "A?" một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh, kinh ngạc hỏi: "Không thể nào! Lão sư hai người thật sự quen biết nhau? Lại còn là bạn học cấp ba? Không phải là gạt em đi?"

Biểu tình trên mặt Hàm Ân Tĩnh dường như cứng lại một chút, một lát sau nàng mới nhìn Phác Hiếu Mẫn cười nói: "Đúng vậy a, không có lừa em, trước đây chúng ta đúng là bạn học."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro