Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên cùng Phác hiếu Mẫn ly khai, sau đó lại đến một chỗ đem giá vẽ dựng lên, Phác Hiếu Mẫn bắt đầu soạn ra dụng cụ của mình, bắt đầu phát thảo. Còn Phác Trí Nghiên thì cẩn thận lấy máy ảnh từ trong balo ra, loay hoay chụp ảnh.

Hàm Ân Tĩnh cẩn thận mà nhìn thoáng qua, lúc Phác Trí Nghiên quay máy ảnh sang, liền vội vã quay mặt chỗ khác né tránh.

Bút lông dính màu nước, nhẹ nhàng vẽ lên chỗ không cẩn thận bị lem lúc nãy, xa xa rừng cây, hoa cỏ, còn có một giáo đường như ẩn như hiện xuất hiện trong rừng cây. Chỗ gần nhất Hàm Ân Tĩnh vẽ một cây bồ công anh đang chậm rãi nở hoa, từng chút từng chút khung cảnh hiện ra trên bản vẽ của cô.

Màu sắc nhẹ nhàng, bút lông tinh tế tô điểm lên từng khung cảnh.

"Ở đây còn có một gốc cây nhỏ, cậu vẽ sót này." Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Phác Trí Nghiên, Hàm Ân Tĩnh thật sự hoảng sợ "A" một tiếng, bút lông trong tay run lên, ở trên bức tranh vẽ lên một đường thật dài, sau đó rớt xuống đất.

"Không xong!" Phác Trí Nghiên vừa thấy, lập tức đưa tay muốn lau, bị Hàm Ân Tĩnh nắm lại.

Ký ức thoáng cái chợt về tới cao trung. Cũng là một ngày nào đó trong năm, các nàng đang ở phòng vẽ, Phác Trí Nghiên cũng là sốt ruột như thế này, sợ đến Hàm Ân Tĩnh vội vàng nắm lấy tay nàng.

Thời điểm lúc nắm tay, Hàm Ân Tĩnh bị hù lập tức buông ra, cùng hoảng sợ hệt như năm đó.

"Ân?" Phác Trí Nghiên đứng ở bên cạnh Hàm Ân Tĩnh, quay đầu nhìn nàng có chút nghi hoặc hỏi "Làm sao vậy, không thể lau sao?"

Hàm Ân Tĩnh không dám nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm bức vẽ trước mặt, nói rằng: "A, không, đều không phải... là... là không cần lau."

Phác Trí Nghiên nhíu mày "Thế nhưng bức tranh này làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì... tớ, tớ rửa một chút là được rồi..." Hàm Ân Tĩnh nói xong, cúi người nhặt bút lông đang rơi trên mặt đất lên.

"Rửa? Tranh làm sao có thể rửa?" Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt, mặt ngày càng mờ mịt.

"Phốc" Hàm Ân Tĩnh cầm bút lông, dùng nước trong rửa sạch, cười nói "Đều không phải là loại rửa cậu nói." Cô nhìn Phác Trí Nghiên, hai mắt cong lên, nói rằng "Bột màu này vẫn chưa có khô, tranh màu nước và tranh bột màu rất khác nhau, lúc bột vẫn chưa khô, nếu như vẽ sai, vẫn còn có thể dùng nước trong rửa sạch.", cô vừa nói vừa làm mẫu cho Phác Trí Nghiên "Đây, giống như vậy...", nhúng ướt bút lông, đem đồ lên vết màu vẽ sai, sau đó dùng khăn tay lau khô bút lông, dùng bút lông đã khô cẩn thận hấp thụ nước trên bức tranh, nhẹ nhàng mà lau.

"Như vậy là tốt hơn rồi, bất quá là không thể rửa hết được, nhưng mà những màu này cũng có chút tương đồng, chờ một lát tớ vẽ màu đậm hơn một tý thì sẽ không nhìn thấy rõ." Hàm Ân Tĩnh một bên vừa cười vừa nói, cô nói rất tự nhiên, giống như là....

Giống như đã vô số lần nói, lúc cô dạy cho Phác Trí Nghiên vẽ tranh.

Phác Trí Nghiên vẫn còn có chút lo lắng mà nói "Có thật là không có vấn đề sao? Tranh này biến thành như vậy."

"Không có việc gì." Hàm Ân Tĩnh quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên cười cười, nói "Dù sao bức tranh này tớ cũng chỉ tùy ý vẽ mà thôi, cũng không phải...." cô đột nhiên lại không nói, cô nhìn thoáng qua Phác Trí Nghiên, vội vã sửa lại lời nói "Không, không có việc gì, tớ chỉ tùy ý vẽ mà thôi." Sau đó lại quay đầu không nói gì, chuyên tâm vẽ tranh.

Phác Trí Nghiên thấy Hàm Ân Tĩnh không nói nữa, hai hàng lông mày nhíu lại, nói rằng "Là tớ làm cậu sợ, xin lỗi Hàm Ân Tĩnh, cậu đừng tức giận được không?"

Hàm Ân Tĩnh lắc đầu, một bên vừa vẽ vừa nói "Không có, tớ không có tức giận." cô dừng một chút, nói rằng "Cậu như thế nào lại chạy sang bên đây?"

Phác Trí Nghiên cười nói "Hiếu Mẫn chê tớ ở bên cạnh quấy rối em ấy, bảo tớ đi qua chỗ khác tìm một ít phong cảnh mà chụp. Bất quá tớ thích phong cảnh bên đây, cho nên liền đến đây, thấy cậu vẽ chăm chú, cứ tới đây nhìn. Không nghĩ tới sẽ làm cậu sợ."

Hàm Ân Tĩnh "Nga" một tiếng, cũng không tiếp tục nói.

"Hiếu Mẫn vẫn nói, tớ ở bên cạnh lúc em ấy vẽ tranh, em ấy sẽ không thể an tĩnh mà vẽ. Tớ thấy thật kỳ quái, Hàm Ân Tĩnh, trước đây tớ ngồi bên cạnh cậu nhìn cậu vẽ tranh, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng bị ảnh hưởng nga."

Hàm Ân Tĩnh quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh "Ôi chao!" một tiếng.

Phác Trí Nghiên cười nói "Trước đây tớ cũng nhìn cậu vẽ tranh, cậu cũng không nói tớ làm phiền cậu, cũng không đuổi tớ đi."

Hàm Ân Tĩnh "A" một tiếng, quay đầu tiếp tục vẽ tranh. "Tớ nghĩ là không có gì, cảm giác lúc vẽ tranh của mỗi người là khác nhau đi."

Phác Trí Nghiên cười cười.

"Thật không ngờ chúng ta đã lâu như vậy mới có thể gặp nhau." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh vẫn ở bên cạnh vẽ tranh, hỏi "Hàm Ân Tĩnh, mấy năm nay, cậu sống có tốt không?"

"..." Hàm Ân Tĩnh ngừng bút.

Cô nghĩ, mấy năm nay, bản thân sống có tốt không?

Tốt không?

"Rất tốt!" cô nói rằng.

"Như vậy a... Vậy thì tốt rồi" Phác Trí Nghiên cười cười nói.

Rất nhiều lúc, khi có người hỏi "Ngươi sống tốt không?", lúc đó bọn họ là muốn nghe một câu trả lời "Rất tốt", chứ không phải là sự phàn nàn, thương tâm của bạn.

Bởi vì... lời này bất quá chỉ là lời hỏi thăm khách sáo, là sự ân cần lịch sự, chứ không phải là thật lòng.

Hàm Ân Tĩnh tự nhiên biết điều đó, cho nên vẫn nói đáp án đối phương mong muốn nghe nhất. Cô lại không nói nữa. Hai người, một yên lặng vẽ tranh, một người an tĩnh ở bên cạnh nhìn đối phương vẽ tranh, thỉnh thoảng loay hoay camera "Răng rắc, răng rắc" vài cái.

Gần tới buổi trưa, các giáo đồ làm lễ trong giáo đường cũng dần dần ra về, Hàm Ân Tĩnh cũng đã vẽ xong, cô thu hồi dụng cụ vẽ của bản thân, dự định trở về.

"Phải đi sao?" Phác Trí Nghiên tắt camera của mình, nhìn Hàm Ân Tĩnh hỏi.

Hàm Ân Tĩnh gật đầu "Ân, phải đi."

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn vẫn còn đang vẽ, hình như vẫn còn chưa xong, liền nói rằng "Kia, vậy tớ đi trước."

"Hàm Ân Tĩnh" Phác Trí Nghiên đột nhiên gọi.

"Ân?"

Phác Trí Nghiên nói "Khó có dịp gặp lại nhau, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Hàm Ân Tĩnh ngẩn người, cười cự tuyệt "Không được, tớ đối với việc làm một bóng đèn phát sáng không có hứng thú nha, quấy rối người khác hẹn hò sẽ mập lên nha."

Phác Trí Nghiên cười cười nói "Lời ngụy biện này là ai nói cho cậu, tớ thế chưa từng nghe nói qua."

Hàm Ân Tĩnh nở nụ cười "Cậu đương nhiên không có nghe nói qua rồi, bởi vì câu này là độc quyền của tớ nha."

Phác Trí Nghiên " ha ha" nở nụ cười "Cùng đi ăn đi, lâu như vậy cũng chưa có gặp mặt, hảo hảo nói chuyện một phen."

Hàm Ân Tĩnh vẫn lắc đầu từ chối "Sau này vẫn còn cơ hội. Ngày hôm nay trở về tớ còn có chuyện, sẽ không quấy rầy."

Phác Trí Nghiên "A" một tiếng "Vậy cũng thật đáng tiếc."

Hàm Ân Tĩnh thùy mỵ cười nói "Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, kia, tớ đi trước, tạm biệt."

"A, tạm biệt."

Hàm Ân Tĩnh đeo kẹp vẽ lên lưng, cùng Phác Hiếu Mẫn nói tạm biệt.

"Lão sư, chị phải về sao? Chị về bằng gì?"

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Nơi này ở bên kia có giao thông công cộng, rất thuận lợi."

Phác Hiếu Mẫn nhíu mày nhìn dụng cụ vẽ tranh của Hàm Ân Tĩnh, nói rằng "Thế nhưng, lão sư, chị mang nhiều đồ đạc như vậy đi giao thông công cộng cũng không tiện lắm a? Hay để Trí Nghiên đưa chị trở về được không?"

Hàm Ân Tĩnh sửng sốt chớp mắt một cái, nói rằng "Không cần phiền phức, giao thông công cộng bên kia rất ít người đi, cho nên mang theo đồ đạc cũng không cần lo lắng... ôi chao?"

Phác Trí Nghiên đột nhiên khom lưng, cầm lấy kẹp vẽ của Hàm Ân Tĩnh đang rơi trên mặt đất, nói rằng "Bên này cách phòng làm việc của cậu cũng rất gần, tớ lái xe rất nhanh, Hiếu Mẫn vẫn chưa vẽ xong, tớ đưa cậu về trước, lại vòng về đây vẫn còn kịp, đi thôi." Nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh cười nói "Cậu là long lắng tớ không có đủ tiền xăng sao?"

Hàm Ân Tĩnh lắc đầu, nghĩ muốn cự tuyệt, Phác Hiếu Mẫn ở bên cạnh đã mở miệng nói "Cứ quyết định như vậy đi, lão sư, chị không cần phải khách khí như vậy, em còn chưa vẽ xong, nếu không cũng sẽ cùng Trí Nghiên đưa chị về."

Hàm Ân Tĩnh nhíu nhíu mày, nói "Vậy làm phiền"

Phác Trí Nghiên lưng đeo kẹp vẽ, đi ở phía trước dẫn đường "Xe dừng có chút xa, phải đi một lát, tớ thật không ngờ hôm nay lại nhiều người như vậy."

"Không sao."

Lên xe, Hàm Ân Tĩnh đem kẹp vẽ đặt ở cốp xe, sau đó mở cửa xe sau ngồi xuống.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh một lát, hỏi "Tại sao lại không ngồi ở phó lái.", Phác Trí Nghiên nhìn bao dụng cụ ở dưới nói rằng "Dụng cụ ở phía sau, ở đó có chút chật a."

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Không, không cần, tớ không quen ngồi ở vị trí phó lái, ngồi phía sau vẫn an toàn hơn."

[Ở nước ngoài, đi ôtô là chủ yếu, nên vị trí xe cũng rất được người ta coi trọng, nó nói lên thân phận của người ngồi. mấy bạn có rãnh thì tìm hiểu, sau này đi ôtô cũng không nhầm lẫn :v

Phác Trí Nghiên liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh bất đắc dĩ cười cười "Được rồi, tùy cậu."

Phác Trí Nghiên lên xe ,mở nhạc lên, xe rất nhanh thì chạy đi "Ngồi dưới có chật lắm không?" trên đường Phác Trí Nghiên hỏi.

Hàm Ân Tĩnh co quắp ngồi ở trong xe không biết nên làm thế nào mới tốt, nghe Phác Trí Nghiên hỏi như vậy, lập tức đáp lời "Không có, rất tốt." sau đó quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trong xe cũng không ai nói chuyện, chỉ có tiếng của bài hát đang phát ra.

"Cậu nhìn cái gì? Đẹp đến vậy sao?" đi một đoạn đường khá dài, Phác Trí Nghiên mới mở miệng.

"A?" Hàm Ân Tĩnh quay đầu, từ kính chiếu hậu bên trong xe nàng thấy vẻ mặt mang theo chút ý cười của Phác Trí Nghiên, vội vã quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, nói rằng "Không, không có gì, tớ chỉ tùy tiện xem."

Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, ở trong lòng lại cảnh cáo bản thân.

Làm một người khán giả, ngươi vĩnh viễn đều phải bảo trì một cự ly, bảo trì cự ly, như vậy mới không thương tâm. Mới không có những suy nghĩ không an phận.

"Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, kỳ thực lúc nhìn thấy cậu, tớ thật sự cũng rất kinh ngạc." Câu trước Phác Trí Nghiên nói rằng "Mấy năm nay tớ vẫn đều ở nước ngoài, mới về nước không lâu, thật không ngờ cậu là lão sư của Hiếu Mẫn, thật sự là trùng hợp."

"Ân? A, đúng! Hóa ra mấy năm nay cậu ở nước ngoài?".

"Đúng vậy, từ lúc tốt nghiệp cao trung liền đi."

"..."

Trong xe lại tiếp tục an tĩnh.

"...kia" một lúc sau Hàm Ân Tĩnh đột nhiên hỏi "Vậy làm sao cậu lại quen biết Hiếu Mẫn?"

Phác Trí Nghiên"Ân?" một tiếng, từ kính chiếu hậu nhìn Hàm Ân Tĩnh.

Mặt Hàm Ân Tĩnh đỏ lên, vội vã nói "Không, không có gì, chỉ... chỉ là tờ hiếu kỳ một chút mà thôi."

Phác Trí Nghiên cười nói "Cũng không có gì để xấu hổ, tớ là tình cờ đi trường mỹ thuật chụp ảnh thì gặp Hiếu Mẫn, lúc đó em ấy đang vẽ tranh... không biết vì sao, tớ cảm thấy cảm giác lúc đó đặc biệt tốt, sau đó thì tớ thử theo đuổi..." Phác Trí Nghiên nhẹ giọng nói, Hàm Ân Tĩnh ngồi ở phía sau an tĩnh nghe.

Cô hiện tại mới biết được, Phác Trí Nghiên cũng giống như cô, cũng yêu thích nữ sinh. Chỉ có điều, đồng dạng là thích nữ sinh, nhưng cuộc sống của cô và Phác Trí Nghiên lại rất khác nhau, như ban ngày với ban đêm.

Mặc kệ là thích nam sinh hay nữ sinh Phác Trí Nghiên luôn có năng lực làm mình sống tốt.

Tới nơi, Hàm Ân Tĩnh từ trên xe bước xuống, lấy bản vẽ, quay qua nhìn Phác Trí Nghiên nói rằng "Tớ tự vào là được rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về."

Phác Trí Nghiên đứng trước mặt Hàm Ân Tĩnh, nói "Đồ đạc nhiều như vậy, tớ giúp cậu mang vào đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, đem một lần là được. Yên tâm..." Phác Trí Nghiên cười nói "Tớ sẽ không đến nhà cậu ăn ké uống ké."

Hàm Ân Tĩnh khẩn trương vội vàng xua tay "Không phải như vậy, tớ không phải lo lắng cái này..."

Phác Trí Nghiên cười nói "Được rồi, được rồi, tớ biết rồi a~ vậy vào đi thôi. Tiếp tục chờ ở đây, Hiếu Mẫn nhất định sẽ tức giận."

Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên liếc mắt "Vậy được rồi." Cô xoay người cầm dụng cụ vẽ tranh, vội vã mở cửa.

Đồ đạc đặt trong phòng làm việc, Hàm Ân Tĩnh quay qua nói với Phác Trí Nghiên "Được rồi, ngày hôm nay thật sự cảm ơn cậu."

Phác Trí Nghiên lại đang nhìn những bông hoa trên ngăn tủ, nói rằng "Thật không nghĩ tới những bông hoa này lại được cậu chăm sóc cẩn thận như vậy, cậu thật sự rất tốt a."

Hàm Ân Tĩnh trong phút chốc đỏ mặt, cực độ chột dạ. Cô vội vã lắp ba lắp bắp giải thích "Ách... kia... cái kia... Hiếu Mẫn nói muốn đặt ở phòng làm việc... tớ... tớ thấy những bông hoa này rất đẹp... thì... dù sao ở đây có nhiều bình hoa... vậy... vậy nên cắm lên... ách..."

"Tớ biết." Phác Trí Nghiên cười cười cắt đứt lời nói của Hàm Ân Tĩnh "Hàm Ân Tĩnh, cậu giống như thật sự thích hoa."

"A... A... còn tốt."

Phác Trí Nghiên quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh cười "Vậy tớ đi đây."

"Hảo, trên đường cẩn thận, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro