Phiên Ngoại 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xuân về hoa nở, Phác Hiếu Mẫn về nước.

Nữ sinh... tóc dài xõa trước ngực, ăn mặc một thân quần dài, vừa đi vừa gọi điện thoại "Ngô Hạo Nhiên! Không phải là cậu nói muốn đón tớ sao? Cậu ở đâu?"

Ngô Hạo Nhiên bên kia vừa xin lỗi vừa nói "Ai nha nha nha, không cẩn thận ngủ quên, cậu đừng thúc giục a!!!" 

Phác Trí Nghiên thở phì phò hướng về điện thoại la lớn "Ngô hạo Nhiên! Cậu có chút lương tâm có được hay không! Có chút lương tâm có được không hả!!!"

Ngô Hạo Nhiên bên kia còn điên cuồng nói xin lỗi, Phác Hiếu Mẫn đã thở phì phì cúp điện thoại. Ở sân bay nhìn quang cảnh xung quanh.

Ngày hôm nay Phác Hiếu Mẫn về nước, đương nhiên cũng không có nói với người nào, bất quá Ngô Hạo Nhiên vài năm nay vẫn cùng bản thân liên hệ, biết được Phác Hiếu Mẫn muốn về nước, kích động nói muốn đi đón nàng. Kết quả nàng tại sân bay chờ hơn một giờ, cái người muốn nói đến đón mình vẫn còn chưa có tới.

Phác Hiếu Mẫn dự định không để ý đến Ngô Hạo Nhiên, bản thân tự về.

Nàng một bên dựa vào bảng hướng dẫn đi, một bên tự hỏi bản thân ngày hôm nay phải đi nơi nào.

Phác Hiếu Mẫn ở đây cũng không có phòng ở, trước đây là ở ký túc xá, thế nhưng nàng hiện tại đã tốt nghiệp, tự nhiên là không thể tiếp tục ở lại ký túc xá, nàng tạm thời lại không muốn về với ông bà, cho nên đều lo lắng hiện tại là tìm một phòng ở, thế nhưng trước lúc tìm được phòng, cuộc sống của mình nên làm cái gì bây giờ?

"Tớ đã trở về, còn mang theo nhiều lễ vật, ân, gặp được gặp được, bất quá là không có muốn đi ký tên... cậu nói muốn, lần sau tớ sẽ để nàng ký một tá cho cậu... bản vẽ của nàng thì tớ có rồi a!" Bên người truyền đến một giọng nói quen thuộc. Phác Hiếu Mẫn nghe được âm thanh, liền theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Phác Trí Nghiên cầm điện thoại di động, một bên ôn nhu nói cái gì đó, một bên hướng bên này đi tới.

"Trí Nghiên?" Phác Hiếu Mẫn nghi hoặc mở to hai mắt, nhìn Phác Trí Nghiên đang gọi điện bên kia hô "Trí Nghiên! Phác Trí Nghiên!"

Phác Trí Nghiên vừa lúc cắt đứt điện thoại, chợt nghe có thanh âm gọi mình, vừa quay đầu lại, thì thấy Phác Trí Nghiên đang hướng bên này chạy tới.

Trong chớp mắt, bầu không khí giữa hai người có điểm xấu hổ, mặc kệ là như thế nào, là có yêu hay không yêu, hai người trước đây cũng từng gặp gỡ qua một đoạn cảm tình, tuy rằng lúc sau lại chia tay.

Tại trong đoạn cảm tình này, nếu như nói, Phác Trí Nghiên đối với Phác Hiếu Mẫn, là bởi vì sai lầm nên mới đem bóng dáng Hàm Ân Tĩnh đặt trên người Phác Hiếu Mẫn, do đó mới cho rằng bản thân thích Phác Hiếu Mẫn, còn Phác Hiếu Mẫn cũng thực sự là thích Phác Trí Nghiên. Khi nàng chân chính tiếp thu Phác Trí Nghiên, nàng là thật tâm thích Phác Trí Nghiên, chỉ là đáng tiếc, lúc trước xảy ra khắc khẩu, nàng lại lựa chọn trốn tránh. Hoặc là bởi vì sợ đi, không có tự tin đi giải quyết vấn đề này, không có tự tin đến hỏi Trí Nghiên xem có thích bản thân mình không, cho nên mới lựa chọn không quan tâm lựa chọn trốn tránh.

Bất quá, trải qua hai năm cuộc sống ở nước ngoài, Phác Hiếu Mẫn cũng đã khác xưa rất nhiều, nàng ở nước ngoài cũng có tiếp giao qua bạn gái, cũng cùng bạn gái khắc khẩu, hòa hỏa, gặp rất nhiều vấn đề. Tuy rằng tới cuối cùng, các nàng vẫn là không có cách nào cùng nhau đi đến hết con đường, thế nhưng Phác Hiếu Mẫn cũng học được rất nhiều thứ, học được cách làm sao để chân chính yêu một người.

Đôi khi, Phác Hiếu Mẫn cũng sẽ ngẫm lại, nếu như lúc trước bản thân không lựa chọn trốn tránh, mà lựa chọn đi tìm Phác Hiếu Mẫn, đi tranh thủ một chút, có thể sẽ làm cho một người ưu tú như Phác Trí Nghiên yêu lấy bản thân.

Ý niệm như vậy thi thoảng sẽ xuất hiện trong tư tưởng Phác Hiếu Mẫn. Bất quá dù sao cũng chỉ là ngẫm lại, nhưng nàng không có nghĩ tới, có một ngày bản thân mình lại có thể nhìn thấy Phác Trí Nghiên.

Hai người có điểm xấu hổ đứng ở sân bay, cuối cùng vẫn là Phác Trí Nghiên mở miệng nói, nàng hướng về phía Phác Trí Nghiên lễ phép cười "Hiếu Mẫn, đã lâu không gặp."

Phác Hiếu Mãn cười cười, nàng nhìn Phác Trí Nghiên, nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp." Nàng nhìn thoáng qua Phác Trí Nghiên, thấy nàng lôi kéo một rương hành lý thật to, liền hỏi " Trí Nghiên cũng mới vừa từ nước ngoài trở về?"

Phác Trí Nghiên cười nói "Đúng vậy, đi ra ngoài có chút chuyện, mới vừa trở về." Nàng nhìn Phác Hiếu Mẫn một chút, lễ phép nói "Thế nào? Không ai tới đón sao?"

Phác Hiếu Mẫn có điểm tức giận nói: "Đúng vậy, Cái tên Ngô Hạo Nhiên kia thực sự là không thể trông cậy vào, nói là muốn tới đón em, kết quả cũng đã qua một tiếng cũng đều không thấy bóng dáng. Thực sự là tức chết em! Không chờ cậu ấy nữa, tự bản thân em về đi!"

Phác Hiếu Mẫn cười cười, suy nghĩ một chút vẫn là hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Phác Hiếu Mẫn có điểm phức tạp nói "A! Còn chưa có nghỉ tốt, ký túc xá thì không thể ở, hẳn là phải tìm một khách sạn ở đỡ đi. Bất quá còn chưa biết đi khách sạn nào ha hả..."

Phác Trí Nghiên cười nói "Người tiếp chị ở bên ngoài, chị nghĩ trên đường hẳn là có khách sạn, nếu như em đồng ý, chị sẽ đưa em một đoạn."

Phác Hiếu Mẫn "Ôi chao?" Một tiếng, kinh hỉ nói "Thật vậy chăng? Kia thực sự cảm ơn chị!"

Phác Trí Nghiên cười nói "Không khách khí. Cũng vừa lúc tiện đường, đi thôi."

Người tiếp Phác Trí Nghiên ở bên ngoài, hai người vừa ra sân bay thì hướng tới chiếc xe màu đen. Phác Trí Nghiên đem hành lý của mình đặt ở cốp xe, tài xế giúp đem hành lý Phác Hiếu Mẫn cũng đặt ở đó. Phác Trí Nghiên ngồi ở vị trí phó lái, để Phác Hiếu Mẫn ngồi ở phía sau.

Hai người dọc theo đường đi cũng không nói thêm cái gì, Phác Hiếu Mẫn kỳ thực rất muốn cùng Phác Trí Nghiên nói, thế nhưng Phác Trí Nghiên vẫn cuối đầu chơi điện thoại, nàng cũng xấu hổ quấy rầy.

Tài xế đem xe dừng trước một khách sạn, đối với Phác Trí Nghiên nói: "Lão bản, tới rồi."

Phác Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là khách sạn của Lý Trí Hiền, vì vậy liền gật đầu, xoay người nói với Phác Hiếu Mẫn phía sau "Đây là khách sạn của bằng hữu chị, em muốn ở lại đây không?"

Phác Hiếu Mẫn vội vã nhìn thoáng qua, khách sạn này rất tốt, nàng vội vã nói: "Có thể có thể, ngày hôm nay cảm ơn chị." Nói xong thì đứng dậy, đi ra phía sau lấy hành lý.

Phác Trí Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn là xuống xe giúp một tay, đem hành lý Phác Hiếu Mẫn đến khách sạn, quản lý khách sạn đương nhiên là nhận ra Phác Trí Nghiên, thấy Phác Trí Nghiên mang theo Phác Hiếu Mẫn đến, thái độ phục vụ phi thường tốt.

Phác Trí Nghiên cùng quản lý nói vài câu, liền muốn rời khỏi. Phác Hiếu Mẫn đứng bên trong, phi thường cảm kích mà đối với Phác Trí Nghiên nói: "Trí Nghiên, ngày hôm nay thực sự cảm ơn chị, nếu như không có chị, em không biết nên làm cái gì bây giờ."

Phác Trí Nghiên cười nói "Khách khí. Kia, chị đi trước."

"A! Trí Nghiên!" Phác Hiếu Mẫn đột nhiên hô một tiếng.

Phác Trí Nghiên quay đầu thiêu mi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng "Có việc gì không?"

"Cái kia..." Phác Hiếu Mẫn có điểm xấu hổ nói: "Cái kia... không bằng đi tới ngồi một lát."

Phác Trí Nghiên cười cự tuyệt nói "Không được, chị còn có chuyện, sẽ không ở lại được."

"A..." Phác Hiếu Mẫn có chút xấu hổ nói: "Kia, vậy chị đi trước đi. Tạm biệt."

Phác Trí Nghiên gật đầu nói "Tạm biệt", trên mặt mang theo tiếu ý, lãnh tĩnh tạm biệt, sau đó lên xe.

"Lão bản, về nhà?" Tài xế nhìn Phác Trí Nghiên ở phía sau nói.

"Ân, về nhà! Chờ đi ngang qua tiệm bánh ngọt dừng một chút, tôi muốn mua chút điểm tâm." Phác Trí Nghiên cười nói.

"Hảo" tài xế nói xong liền phát động xe.

Phác Trí Nghiên ngón tay "Xoạch xoạch" đánh chữ: Có muốn ăn bánh ga-tô không? Tớ đi ngang qua cửa hàng điểm tâm chúng ta hay ăn, mua cho cậu một bánh ga tô cậu thích ăn nha?"

Bên kia rất nhah trả lời lại một cái mặt to tươi cười.

Ân Tĩnh: [khuôn mặt tươi cười] muốn !

Phác Trí Nghiên cười "hắc hắc" hai tiếng, vui vẻ tiếp tục cùng Hàm Ân Tĩnh nhắn tin. "Chạy nhanh lên một chút" nàng nhịn không được thúc giục nói.

Tài xế bất đắc dĩ cười nói "Lão bản, mau nữa sẽ thành siêu tốc rồi, Hàm lão sư biết sẽ lo lắng."

Phác Trí Nghiên sau khi nghe xong nói: "Nga, quên đi, an toàn là trên hết." Ai nha ai nha, vẫn là muốn nhanh lên một chút nhìn thấy Ân Tĩnh nha.

Phác Trí Nghiên đến phòng làm việc Hàm Ân Tĩnh, vừa vặn Hàm Ân Tĩnh cũng vừa tiễn các tiểu bạn học đến học vẽ, vừa quay đầu thì thấy Phác Trí Nghiên.

"Trí Nghiên" Tiểu bạch thỏ vui vẻ chạy tới, tại trước mặt hồ ly lắc tới lắc lui "Cậu đã về rồi"

"Ân!" Hồ ly vui vẻ cười, lấy ra bánh ga tô mình mang đến, sau đó vui vẻ nhìn tiểu bạch thỏ mặt đầy ý cười cầm bánh ga tô.

Phác Trí Nghiên vui vẻ mà nói: "Tớ còn mang theo rất nhiều lễ vật."

"Thật vậy chăng? Có cái gì a?" Hai mắt Hàm Ân Tĩnh trong suốt sáng lên nhìn Phác Trí Nghiên hỏi.

"Cậu đoán nha..."

Hàm Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, vẻ mặt khổ não "Tớ đoán không ra."

"Ân... đoán không ra sẽ không cho."

".. Trí Nghiên..." Hàm Ân Tĩnh có chút ủy khuất nhìn Phác Trí Nghiên, nói "Cậu đã nói sẽ không khi dễ tớ..."

" Ha ha ha..." Phác Trí Nghiên cười lớn, cúi đầu hôn Hàm Ân Tĩnh một cái, làm Hàm Ân Tĩnh khẩn trương đến mức mặt đỏ bừng, sau đó nói: "Ân Tĩnh của tớ quả nhiên vẫn khả ái như vậy... tớ là mang đến cho cậu..."

....

Trong phòng tắm cảnh xuân tràn ngập, Hàm Ân Tĩnh cả người vô lực nằm trên người Phác Trí Nghiên, vẻ mặt ủy khuất quay qua Phác Trí Nghiên nói: "Trí Nghiên, cậu đã nói sẽ không khi dễ tớ..."

Phác Trí Nghiên nhịn không được lại dùng lực ôm sát Hàm Ân Tĩnh, nàng hôn vành tay Hàm Ân Tĩnh, cười nói "Ngoan... Tớ không có khi dễ Ân Tĩnh nha... là Ân Tĩnh rất khả ái.."

...

Vài ngày sau, bản lẻ thứ hai của Hàm Ân Tĩnh chính thức phát hành. Tới buổi trưa, Phác Trí Nghiên đem cơm cho Hàm Ân Tĩnh, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ga tô, nàng lại đi vào.

"Hoan nghênh quang lâm, Phác tiểu thư, ngài lại tới nữa rồi?" lão bản cửa hàng đã nhận thức Phác Trí Nghiên. Thấy nàng vừa cười vừa nói "Ngày hôm nay ngài muốn mua loại gì?"

Phác Trí Nghiên cười nói "Hôm nay mua một hộp bánh trứng đi."

"Hảo" nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm giúp Phác Trí Nghiên lấy một hộp bánh trứng. Lúc này bên ngoài lại có người bước vào. Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu nói với người bên ngoài "Hoan nghênh quang lâm, mỹ nữ, muốn mua cái gì?"

"Tôi muốn một phần sandwich." Thanh âm quen thuộc truyền đến, Phác Trí Nghiên quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Phác Hiếu Mẫn cười tủm tỉm đang đứng bên cạnh mình.

"Trí Nghiên?" Phác Hiếu Mẫn hiển nhiên cũng phát hiện Phác Hiếu Mẫn, trên mặt lập tức nở ra dáng tươi cười "Thật trùng hợp a, chị cũng tới đây mua điểm tâm ngọt?"

Phác Trí Nghiên sửng sốt một chút, cười nói "Đúng vậy, chị bình thường tới đây mua điểm tâm cho Ân Tĩnh, đích thực rất ngon."

Phác Hiếu Mẫn sau khi nghe xong "Di?" một tiếng, nhìn Phác Trí Nghiên hỏi "Ân Tĩnh? Ân Tĩnh mà Trí Nghiên nói là Hàm lão sư sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro