Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệt nắng cuối hè chiếu xuống, không khỏi làm cho tâm trạng em xấu đi. Ánh nắng đẹp đấy, nhưng cuộc đời em lại xấu xí đến lạ.

Em đã sai rồi sao? Khi trót đem trái tim trao cho người luôn khước từ nó?

Hoàng tử của em, ánh sáng đời em, em muốn biết. Liệu có phút giây nào, người để tâm đến sự tồn tại của kẻ thấp hèn này hay không? Dù chỉ một cái liếc mắt thoáng qua thôi, em cũng đã sung sướng đến vỡ oà.

Anh biết không, đơn phương chẳng dễ chịu chút nào, nhất là khi người em yêu lại ghét bỏ em. Tuy vậy, em lại thấy tình đơn phương thật đẹp, nó nắm giữ một mảng kí ức của tuổi thanh xuân đẹp đẽ, để sau này khi nhớ lại, em có thể mỉm cười vì thanh xuân của mình có anh.

Nhưng Jimin này, cuộc đời quả thật vô thường. Em bừng tỉnh với cảm giác ứ nghẹn trong lồng ngực, mùi hoa ly ngập trong cánh mũi, cơn đau âm ỉ cứ đánh lên đại não. Rồi cơn ho kéo đến, từng chút, từng chút một, như muốn tống khứ cái cảm giác kho chịu ấy ra ngoài. Một cánh hoa ly trắng muốt pha chút đỏ thắm của máu yên vị trên tay em, cái đau đớn kia vẫn chẳng chịu buông tha, trái lại còn dữ dội hơn trước.

Hôm nay em lại gặp anh. Hoàng tử của em vẫn luôn đẹp trai như vậy, khiến tim em rung rinh đến thế. Thật đáng tiếc là, bên cạnh hoàng tử chỉ có thể là công chúa, chứ không bao giờ có thể là chú chim nhỏ ước mơ thành phượng hoàng. Cô ấy thật đẹp làm sao, như một hông hồng toả hương ngào ngạt giữa đời.

Em vội cất bước, mỉm cười chua chát khi mùi hoa ly lại tràn đầy vòm họng, những cánh hoa như gào thét, cấu xé lồng ngực để thoát ra ngoài.

Jimin này, em mắc Hanahaki rồi. Vốn cho rằng đó chỉ là một câu chuyện thần thoai huyễn hoặc không hơn không kém, vậy mà nó lại hành hạ mỗi khi em nhớ đến anh. Có lẽ bao buồn đau của tình đơn phương đã kết tinh lại thành những cánh hoa đang dần lấp đầy em, rút đi từng phút của cuộc đời em đó.

Mấy ngày nay, bệnh của em ngày càng nặng, những lần ho nhiều hơn, tim em lại đau nhiều hơn, có lẽ, thời gian em có sẽ chẳng còn bao lâu nữa đâu.

Dạo này em không thường xuyên gặp anh, anh sống có tốt không Jimin? Có khi nào hình ảnh của em lướt qua tâm trí anh dù chỉ một lần? Hay em bày tỏ lòng mình anh nhỉ? Dù sao cũng phải ra đi, chi bằng em sẽ sống vì bản thân một chút, để có thể nhẹ nhàng buông bỏ hơn?

"Jimin này, em thích anh, em thực sự rất thích anh."
"Cậu nghĩ cậu là ai, đúng là đồ đồng tính, ghê tởm."

Từng lời nói của anh găm sâu vào tim em, khắc mạnh từng vết thương vào nơi sâu thẳm. Nói ra để nhẹ lòng cớ sao tim lại thêm nặng trĩu? Hay là những cánh hoa kia đang ngày một nhiều hơn, bởi tình yêu em dành cho anh càng lúc càng thêm sâu đậm?

Khó thở quá. Tim đau nữa.

Hoa rơi...

Người tàn...

Phải buông thôi...

Em quỵ ngã, trước khi khoảng không trước mắt tối lại, bóng hình anh vẫn hiện hữu ngay trước mắt. cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh. Chỉ là ảo giác, phải không anh?

Bốn phía vây quanh em đặc màu đen, em còn sống hay đã chết? Mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên em, rất đỗi thân quen. Là anh sao Jimin? Là anh gọi em phải không? Hay do bản thân em tự huyễn hoặc?

Lúc em tỉnh lại, cơn nhức nhối nơi lồng ngực cứ âm ỷ dày xéo. Cảm nhận bàn tay có hơi ấm, thì ra là anh. Nhưng sao anh lại ở đây? Còn nắm tay em? Anh đưa em đến đây sao? Có một ngày, em có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh sao? Anh à, cho em tham lam một chút nhé, cho em được nhìn ngắm anh thật lâu, để sau này, khi không còn nữa, em vẫn luôn nhớ đến anh. Dù không có tư cách gì, nhưng cho phép em lần này thôi, anh nhé.

Anh tỉnh rồi, trông anh có vẻ buồn. Nhưng sao anh lại ôm em, sao anh lại khóc? Anh buồn chuyện gì sao? Hay anh và bạn gái... Bên tai em, anh lặp đi lặp lại tên em, anh có biết rằng em đã rất vui không? Anh có quan tâm em, nhưng em sắp đi xa rồi, anh như thế, liệu em có thể dứt khoát buông bỏ.

Một cánh... Hai cánh...

Em nhẹ nhàng rửa sạch từng cánh hoa còn vương vết máu rồi đặt chúng gọn gàng vào bình thủy tinh. Anh à, chúng rất đẹp. Đó là hoa ly đó, anh rất thích hoa ly phải không anh? Vậy, em tặng nó cho anh nhé.

Em lại ho, hoa lại rơi. Anh này, em đã từng rất thích hoa, nhưng bây giờ em lại căm ghét chúng. Vì chúng dần tước đi sinh mạng của em, chúng dần chia tách em và anh, chúng thật đáng ghét nhưng chúng lại thật đẹp. Chúng đẹp như tình đơn phương vậy, cho dù có mang đến cho em bao đau khổ. Thời gian của em sắp hết rồi.

Hôm nay em thấy khó thở quá, hô hấp như dần ngưng trệ, em phải làm sao đây? Có phải đã đến lúc rồi không? Đến lúc phải chào tạm biệt rồi anh à. Đến lúc em tặng nó lại cho anh rồi.

"Jimin, em tặng anh"

Anh lặng thinh nhìn em. Anh không thích sao? Nhưng hãy nhận nó đi anh, đây là món quà duy nhất cũng là cuối cùng em tặng anh đó.

Khi anh nhận nó từ tay em, em đã rất vui, anh hỏi em lấy chúng từ đâu, lấy từ tình yêu của em đó anh. Vậy hãy bảo quản nó thật tốt nhé.

Anh đây rồi, anh đang ngồi cạnh em, anh khóc. Tiếc rằng em không thể tự tay lau đi giọt nước mắt ấy. Anh sau này phải sống tốt, anh hãy cất giữ em vào tim và coi em là một phần kí ức nha. Ở lại mạnh khoẻ, anh nhé.

"Cảm ơn anh vì đã quan tâm em, cảm ơn anh vì bên em những phút cuối đời, cảm ơn anh vì cuối cùng, anh cũng cho em tình yêu, dù là ngắn ngủi, nhưng thực sự rất đỗi ý nghĩa. Em yêu anh, Jimin à"
.
.
.
.
.

Căn phòng ngập màu tang thương, người con trai ấy nằm đó, bàn tay nắm chặt cánh hoa, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Em đã đi xa rồi.

Có những người dành cả thanh xuân để bảo vệ tình yêu của mình, dù chỉ là đơn phương. Thanh xuân ấy, dù đau khổ, dù vui vẻ, cũng là một kỉ niệm đẹp mà họ luôn khắc mãi trong lòng.

-lycoris

--------------------------------
to be continuted...

Một chút thay đổi nhỏ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro