Nắng đầu mùa☀🌸 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không mang truyện hay chuyển ver khi chưa có sự cho phép của tác giả. Nhân vật không phải của tác giả nhưng cốt truyện là của tác giả. Không áp dụng lên người thật. Không thích có thể không coi nhưng đừng buông những lời xúc phạm tới idol.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.
______________________________

Cơn mưa rào đến như một lẽ đương nhiên.

Giữa cái nắng hanh hao đầu mùa, một trận mưa lớn đã được khá nhiều đứa trẻ ở trong thị trấn trông ngóng. Đứa nào đứa nấy cũng lùa hết cơm vào bụng một cách vội vã, hò hét rồi chạy ào ra đón mưa. Nước xối trên những mái nhà xập xệ, chảy qua máng rồi đọng lại trên nền đất.

Jihoon được coi như là một trong số ít những đứa không hề hấn gì bởi sự chuyển mùa, thay áo của thời tiết. Cậu nhóc bận rộn ngồi thêu những bông hoa xiêu vẹo lên một tấm vải trắng nhăn nhúm. Nó ngồi kế bên, dán con mắt vào từng cử động của đối phương. Nếu để ý kĩ, có lẽ sẽ dễ dàng nhận ra Jihoon đang toát mồ hôi hột, mặt mũi thì xám xịt đi vì bị giám sát.

" Mày đi ra chỗ khác đi, tao mới có thể thêu đẹp được chứ" Jihoon nghiếng răng nói. Giongj của cậu trầm, rít lên khiến thằng bé có chút sợ nhưng nó tự trấn tĩnh bản thân lại, trong lòng ngaafm nhớ đến bức thư tình mà nó lụm được trong học bàn thằng Jaemin, lá gan nó lại trở nên vững như núi. 

"Tao thích ngồi ở đây. Mày không muốn thì tao đành đi tìm thằng kia tâm sự vậy?"

"Mày dám..!" Jihoon mặt mài tái mét như màu trời bên ngoài, trong đầu sấm chớp đùng đùng, cậu ráng kiềm chế không quay qua tẩn cho thằng bé một trận. 

" Tất nhiên tao sẽ không, chỉ cần mày thêu xong. Tao liền đem thư trả lại cho mày cũng sẽ không nói cho thằng Jaemin."

" Lúc đó tao với mày cũng sẽ chính thức tuyệt giao thôi." 

" Tao méc với cô Chaeyoung." Nó rụt rè lên tiếng.

Đối diện với ánh mắt dầy sự phẫn nộ của thằng bạn nối khố, đôi mắt nó trở nê long lanh như cái lúc mà mẹ nó không cho đi chơi vậy. Trong vắt mà lại còn tròn xoe, như những ngày trời quang mây tạnh. Nhưng Jihoon lại thấy không thuận mắt, cậu biết thừa là cậu bé đang giả bộ đáng thương mà thôi.

mẹ Jihoon là một thợ may nhưng tháng tư khách đặt hàn nhiều quá, cô không có thời gian để mà ngồi tỉ mỉ thêu hoa cho Junkyu. Vốn dĩ mẹ nó chỉ muốn may cho nó một cái áo sơ mi trắng tinh, bồng bềnh. Junkyu lại sở chứng 'khó ở' muốn có hoa xuyến chi nho nhỏ. Nó không thích hoa gì, chỉ thích mỗi xuyến chi. Vậy nên trọng trách này vô tình được rơi trên đầu của cậu. Ai bảo Junkyu không biết may vá hay thêu thùa, Jihoon lại bẩm sinh khéo tay như vậy. Có khác gì trừ bù cho nhau đâu chứ!

" Mẹ tao mà biết mày bắt tao thêu để đỡ tốn tiền công may áo, mẹ tao cũng sẽ ghét mày cho mà xem!" Jihoon cười khẩy, trong lòng lại thấy vô cùng chua chát. Cậu biết dù thằng Junkyu có bắt cậu thêu mấy trăm cái bông xuyến chi cho nó, mẹ cậu cũng sẽ tươi cười như hoa nở ngày Xuân vậy. Mẹ cậu thích thằng Junkyu lắm. 

Jihoon và Junkyu là hàng xóm với nhau từ khi còn bé, hai bà mẹ lại là bạn thân từ hồi còn trung học lận. Junkyu mặt tròn trịa, má thì phúng phính lại thêm cặp mắt như biết nói. Ai nhìn nó cũng tưởng là đóa hoa mềm mại, đáng yêu. Chỉ có cậu mới biết người bạn 'thanh mai' đầy sự ngọt ngào này vốn dĩ là một cây xương rồng biết cách giấu đi những chiếc gai của mình. Trước mặt mọi người thì dịu dàng gọi một tiếng Jihoon ,hai tiếng cũng Jihoon, sau lưng thì lại luôn bày trò khiến cho cậu mất mặt không biết đêm bao nhiêu lần luôn rồi. 

Tuần trước Junkyu còn phải đang đau đầu để tìm cách đẻ thằng bạn hàng xóm thêu giúp mà không phải tốn tiền. Bởi Jihoon đòi lấy tận 20 won mỗi bông hoa nhỏ xíu mặc cho nó có thấy giọng nài nỉ như thế nào. Cho đến khi tới thứ sáu, Junkyu lại vô tình nhặt được vàng vậy,bắt gặp tờ giấy rơi ngay chỗ ngồi của thằng bạn ngồi kế bên . Chỉ định đọc một chút, không ngờ lại phát hiện ra một bí mật động trời. Thằng bạn của mình lại có 'bạch nguyệt quang' còn là thích được một năm trời mới chịu đi bày tỏ.

"Mà sao Jihoon không viết bức thư khác gửi thằng Jaemin. Văn chương của bức thư cũ nghe dở ẹc, còn sến súa" nó hồn nhiên bình phẩm, khiến cho mặt Jihoon đã xám còn trở thành xám hơn.

"Tao không thích nó nữa" Jihoon cố gắng tỏ ra thân nhiên. Giống như tình cảm của nó cũng chỉ là gió thoảng máy bay, bức thư tình thật ra cũng chỉ giống tờ giấy nháp chơi ca rô.

Hai đứa ngồi cạnh nhau ngoài hiên nhà. Nhiều lần Jihoon quay lưng, dựa vào cây cột có khắc tên hai đứa lúc nhỏ. Junkyu nhìn ra ngoài trời ngẩn ngơ. Trong lòng cảm thấy dường như lúc nào giữa tụi nó cũng có một cái gì đó chặn lại. Đôi mắt tròn xoe, vô ưu của cậu nhóc mười lăm tuổi lần đầu tiên có nhiều sự bối rối cùng khó hiểu, lại thêm vài phần khổ sở nhỏ xíu. Cũng là lần đầu tiên, nó muốn cười mà miệng thì méo xệch như thế.

Mưa đã ngớt, từng giọt đọng lại trên mặt sân. Nó thấy mây tan dần, để lộ lớp trời xanh nhạt, phản chiếu xuống khoảng sân nhỏ. Ngôi nhà xinh xắn giờ đây như nằm giữa đại dương lơ lửng trên không trung. Junkyu cảm thấy hơi lạnh, không phải vì lớp không khí đặc quánh hơi nước sau cơn mưa kia. Mà là bởi nỗi buồn ở đâu đó lại đến chiếm lấy tâm trí nó.

Nó buồn dai dẳng từ khi đọc bức thư tình

Ngôi trường mà tụi nó theo học là trường cấp 2 tốt nhất huyện, còn là năm cuối cấp nên số lượng bài vở rất nặng. Ngay cả một đứa vốn lười biếng, đợi nước đến chân mới nhảy như Junkyu cũng bắt đầu vội vàng. Mặc dù nó học rất kinh, lười nhưng lúc nào cũng đứng hạng cao khiến cho Jihoon than ông trời bất công mãi.

Nó với Jihoon học chung lớp từ mầm non, nhưng tất nhiên hai đứa không bao giờ ngồi gần nhau. Jihoon cũng không cho phép Junkyu nói ra chuyện tụi nó là thanh mai trúc mã. Cậu sợ sẽ lại giống hồi mầm non với tiểu học, đi đâu cũng bị gán ghép với nó.

Hôm nay tâm trạng của Jihoon không được tốt, mà kẻ đầu sỏ vẫn là Junkyu.

Cậu ngồi ở bàn cuối cạnh cửa sổ, còn Junkyu với Jaemin ngồi trên cậu hai bàn. Không biết hai đứa nó nói gì với nhau mà cứ túm tụm, lâu lâu lại thấy Junkyu quay xuống ngó cậu một cách rụt rè. Yoshi ngồi kế Jihoon cũng thấy lạ.

"Thằng Junkyu lại làm gì mày nữa hả?" Yoshi nhấn mạnh chữ “lại”, giống như muốn nhắc nhớ Jihoon là Junkyu đã cho cậu “ăn hành” nhiều lần.

Jihoon gắng nhẫn nhịn đến giờ ra chơi. Nhưng cậu thấy máu xông lên não khi Jaemin cũng quay xuống ngó cậu một cách đầy ý vị. Jihoon không kịp suy nghĩ, cậu bước nhanh đến lôi Junkyu ra khỏi lớp. Hai đứa tụi nó cứ giằng co nhau đến khi Jihoon kéo được Junkyu đến bãi đất trống sau trường.

"Mày nói gì với Jaemin ?" Jihoon gắt gỏng.

Thằng nhỏ có vẻ chột dạ, nó ngó xuống đôi giày màu trà thêu bông xuyến chi, lắp bắp.

" Tao đâu có nói gì. Tao với Jaemin rủ nhau đi ăn chè thôi"

"Mày nói láo. Mày nói cho nó nghe chuyện đó! " Cậu khẳng định.

Đến đây thì mặt Junkyu tái mét. Nó có thể nói dối không đỏ mặt với người lớn, với thằng Jaemin nhưng đứng trước Jihoon thì nó như một chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Nó khổ sở, đắn đo không biết nên nói gì. Như đứa con nít phạm phải lỗi gì đó, nó chỉ biết áp úng

"Tao không có nói cho Jaemin biết là Jihoon thích Jaemin đâu"

Tất nhiên là Jihoon không tin. Mặt cậu trầm hẳn xuống, gương mặt bình thường đã lạnh như tiền bây giờ còn khủng bố hơn, dọa Junkyu đến mức nước mắt lưng tròng. Cậu bỏ đi mà không thèm nhìn Junkyu một cái

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro