Nắng đầu mùa ☀🌸 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không mang truyện hay chuyển ver khi chưa có sự cho phép của tác giả. Nhân vật không phải của tác giả nhưng cốt truyện là của tác giả. Không áp dụng lên người thật. Không thích có thể không coi nhưng đừng buông những lời xúc phạm tới idol.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.
______________________________
Tiếp--->

Không phải Jihoon sợ Jaemin biết là cậu thích nó. Cậu là người không muốn giấu diếm, có gì thì sẽ nói thẳng ra, cũng không ngần ngại mất mặt. Cậu nghĩ mình thích Jaemin là do hồi năm ngoái, thằng nhỉ này đưa cho cậu chai nước lọc sau trận bóng đá cấp trường. Lúc đó thằng bé mặc cái áo màu vàng nhạt. Sau lưng là một màu xanh của cỏ và trời, vô tình khiến Jaemin nổi bật hơn tất thảy. Mặc dù Jaemin là cổ động viên, cũng đưa nước cho mấy đứa khác nhưng cậu vẫn nghĩ là mình đặc biệt với nó.

Cũng không thể nào trách Jihoon ảo tưởng được. Bình thường Jihoon cao ráo, ưa nhìn, đứng giữa mấy đứa cùng trang lứa thì đá cậu có phần đặc biệt trắng hơn. Không so sánh được với nước da trắng mịn, hồng hào của Junkyu nhưng nói chung là vẫn rất sáng sủa, thu hút. Thành tích học tập lại tốt, ba cậu lại làm lớn nên được nhiều đứa con gái tương tư. Một dịp lễ tình nhân, vẫn là hộc bàn Jihoon có nhiều thư tình cùng bánh kẹo nhất khối. Tính cách Jihoon theo Junkyu nhận xét thì dù là có chút lạnh nhạt, khó ưa khó ở nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được. Chưa kể cậu chỉ độc mồm độc miệng khi mà ở riêng với nó thôi nên trong mắt của mấy đứa khác thì chắc Jihoon cũng chỉ là ôn nhu, trầm mặc cùng ít nói. Mà vô tình, gu của mấy đứa con gái chính xác là cái kiểu này, không thể lệch đi đâu được.

Cậu đột nhiên không muốn thằng Jaemin biết là bởi giây phút cậu viết thư tình rồi nhét vô hộc bàn nó là vì cảm xúc nhất thời. Sự thật là một năm qua cậu còn không nhớ đến việc trong lớp này còn có một Jaemin xinh đẹp.. Chỉ là đột nhiên mấy thằng bạn xung quanh đều rơi vào lưới tình, bắt đầu học viết thư thổ lộ. Cậu đột nhiên không muốn mình lỗi thời, cũng bắt đầu viết theo. Đến khi gửi thư đi, cậu lại đột nhiên phát hiện mình không nghĩ đến việc sẽ quaen Jaemin, cũng không thích nhìn ngắm hay nắm tay nó cả.

Jihoon quay về lớp rồi đến chỗ Jaemin đang ngồi. Cậu bất ngờ khi giọng nói của mình nghe vẫn còn bình tĩnh.

"Tấn học, Jaemin có rảnh không? Jihoon mời Jaemin ăn chè sẵn có chút chuyện cần nói"

Jaemin có chút bất ngờ vô lời mời 'đi ăn chè' của cái người này. Chân mày nhíu chặt lại, Jaemin không hiểu tại sao Jihoon thích Junkyu lại rủ mình đi ăn chè. Nghĩ nghĩ một hồi rồi nó cũng đồng ý. Chắc là muốn trộm hỏi mình về Junkyu.

Thật ra khi nãy giờ Jaemin và Junkyu thật sự bàn về Jihoon, nhưng chỉ là không như cái con người này nghĩ. Lúc Junkyu không nhịn được hỏi Jaemin liệu có còn thích Jihoon không, Jaemin nhăn nhó bảo rằng là mình chưa từng thích mà nó đang thích một em khóa dưới tên là Jisung. Junkyu nghe tới đây có chút vui mừng, lại có chút buồn giùm Jihoon. Nhưng câu tiếp theo Jaemin hỏi lại khiến cho nó lúng túng đi.

"Sao Junkyu lại hỏi Jaemin có thích Jihoon hay không? " Jaemin thắc mắc.

Vì không muốn thằng bạn thân mình mất mặt nên Junkyu đành nói

"Jihoon hình như thích Junkyu. Junkyu cũng có tình cảm nhưng sợ Jaemin buồn. "

Nói xong nó im re, cảm thấy bản thân mình không nên ích kỉ như vậy. Không nhịn được mà quay xuống nhìn Jihoon. Nó thấy khổ sở tận cùng. Cái cớ 'không muốn Jihoon mất mặt' như cọng cỏ nó bám vào để đỡ thẹn với lòng. Junkyu biết mình chỉ không muốn cho Jaemin biết tình cảm của Jihoon. Nó sợ bạn đổi ý. Nhìn Jaemin cười, nó càng thấy có lỗi hơn nữa.

Junkyu bắt đầu thấy ghét cái cảm xúc của mình. Nó thấy bản thân lạ quá, không còn là một đứa vui khi phải cho em trai cái bánh mà nó thích nhất, nó cũng quên mình từng lấy hết số tiền dành dụm để mua thuốc mỡ cho Jaemin khi bạn té xé. Lần đầu tiên nó thấy mình ích kỉ đến như thế.

Jihoon đâu biết được cái suy đoán của Jaemin với mớ bòng bong trong đầu Junkyu. Cậu chỉ đang nghĩ làm sao để từ chối nếu Jaemin muốn hẹn hò với cậu thôi.

Chiều hôm đó, Junkyu bồn chồn nhìn Jaemin đi cùng với Jihoon đến quán chè đối diện trường. Nó không sợ mất mặt vì nói dối Jaemin, nó chỉ sợ khi mọi chuyện bị phanh phui, Jihoon sẽ né tránh nó như né tà, sẽ không thèm đi chơi với một đứa nhỏ nhen như nó nữa. Nó cũng sợ hơn là thái độ của Jihoon đối với tình cảm nó. Junkyu mười lăm tuổi đột nhiên có thêm nhiều nỗi lo sợ khiến nó phải lớn lên trong vài phút đồng hồ.

Nó vội vàng về nhà, chui vào phòng rồi khóa chặt cửa lại. Cánh cửa ngăn được những âm thanh bên ngoài khiến cho đầu nó như muốn nổ tung, nhưng lại chẳng thể ngăn được cái tình cảm mà nó chông vùi tròng lòng. Nó ước gì mình thấy được, cầm được, ném được. Nó sẽ lôi ra, bỏ vô một cái túi rồi đặt ở ngoài cửa tròng vài ngày.

Tất nhiên Junkyu không nỡ ném đi luôn. Nó vẫn thấy cảm giác này đôi lúc rất đẹp. Nó nhớ hoài lúc Jihoon chở nó trên chiếc xe đạp thể thao ngầu bá cháy. Mỗi lần cậu bóp phanh gấp, nó lại có có bám vào cậu. Junkyu thích nhất cái mùi bạc hà trên người Jihoon, cũng thích chuyện cậu chỉ chở mỗi mình nó. Junkyu tự thôi miên mình rằng Jihoon đối xử với nó đặc biệt hơn so với những đứa bạn khác. Nó ráng quên đi tình tiết hai đứa quen nhau từ nhỏ, bởi vậy nên Jihoon mới có thể quen với cái việc quan tâm, chăm lo cho nó từng chút.

Cuối cùng ngày hôm sau Junkyu vẫn không có dũng khí đi học. Tất nhiên nó cũng không biết gì về cuộc trò chuyện giữa Jaemin và Jihoon cả. Từ lúc đó, đến sau kì thi chuyển cấp số câu nà Junkyu và Jihoon nói với nhau dường như cũng chỉ bằng một ngày tụi nó chí chóe nhau lúc trước. Mà số lần Jihoon ngó Junkyu thì gấp trăm, nghìn lần phải có . Mà mỗi lần Junkyu thấy Jihoon thì mặt nó trở nên tái mét đi. Jaemin khó hiểu nhìn hai cái đứa này mà không dasmhoir hay nói gì. Nhớ là rõ ràng Jihoon nói sẽ tỏ tình với Junkyu, mặc dù giọng nói của thằng này lúc đó có chút ngập ngừng nhưng Jaemin cũng không ngờ là Jihoon lại bắt Junkyu chờ đợi đến tận ba tháng trời.

Đến cái hôm có kết quả thi, Junkyu nhận được một hộp quà màu hồng phấn, người gửi lại là Jihoon. Nó không dám mở, đợi đến ngày hôm sau mới chần chừ lấy ra. Trong đó là tấm vải trắng nó nhờ Jihoon thêu xuyến chi, giờ đây đã trở thành chiếc áo sơ mi. Nó hồi hộp đọc tờ giấy  đi kèm đó. Trong đó có vỏn vẹn câu : " Jihoon muốn tỏ tình" cùng với thời gian và địa điểm hẹn.

Chỉ còn vài phút nữa. Mặt Junkyu đỏ như quả cà chua. Nó vẫn ráng thay vội chiếc áo sơ mi ,chảy lại tóc rồi lao ra ngoài. Nó như xe toạc ngọn đồi xanh thẩm. Đạp lên từng nhánh cỏ dại, đôi giày màu trắng đã lấm lem bùn đất. Dấu chân nó in rõ sự phấn khích, lại mang có chút chờ mong khó hiểu nổi. Hôm nay, nó mặc một chiếc áo đầy ắp những bông xuyến chi trắng muốt cùng với quân tây. Cùng nhịp bước chân, rơi vãi theo cơn gió ngọt ấy.

 Xuyến chi bồng bềnh trôi, tràn ra cả cánh đồng.

-HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro