Chap 2: Cuối cùng cây cẩm tú đã bở hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều khi đi làm thêm về, trời mưa tầm tã, chiếc ô tôi đem theo không đủ để che cho người tôi khỏi ướt. Tôi thấy cái lạnh ngấm dần vào da thịt của tôi. Tôi cười...

Ngày xưa trời cũng mưa thế này, cũng chiếc ô thế này mà tôi với Jimin che chung, ướt gần hết nhưng tôi chẳng hề thấy lạnh.

Giờ, thiếu vắng bàn tay của ai đó cầm ô, thiếu giọng ai đó hài hước chọc tôi cười khi mưa tới mà tôi cảm thấy tim mình như co lại. Giọt nước mắt hòa vào làn mưa, lần đầu tiên kể từ khi cậu ấy đi, tôi thấy mình lạc lõng.

Kỉ niệm bàn chân đưa tôi vào quán kem Sweet nơi ngày xưa tôi thường đến, tất nhiên là đi cùng với cậu. Trời mưa lạnh, nhưng tôi vẫn gọi ly kem to nhất, như ngày xưa tôi vẫn gọi.

Quán không thay đổi nhiều, kem vẫn ngon như cũ, chị chủ quán vẫn nhận ra tôi.

Jisoo: Lâu lắm rồi chị mới thấy em quay lại đó nha.

Ami: Dạ (Tôi nói rồi gật đầu)

Jisoo: Mà cậu bạn trai ngày trước hay đi cùng em đâu rồi? Sao chị không thấy đến

Ami: Cậu ấy đi du học rồi ạ.

Jisoo: Vậy hả! Bao giờ cậu ấy về?

Ami: Dạ...em cũng không biết nữa.

Dứt lời, tôi vội vàng cắm đầu cố nuốt từng thìa kem lạnh buốt, mặc kệ cái nhìn khó hiểu của chị chủ quán về mình.

Lúc trước, cái nhìn ấy dành cho cả 2 đứa, tôi và Jimin, và mỗi khi trời mưa quán thường vắng khách, chỉ có tôi và cậu ấy ngồi ăn ly kem to nhất của quán.

Cả hai đứa điên điên giống nhau, còn bây giờ chỉ còn 1 đứa điên 1 đứa ngốc là tôi đây.

Jimin: Tớ sắp học xong rồi.

Ami: Vậy hả! Bao giờ cậu về?

Jimin: Có lẽ tớ không về đâu. Cậu biết lý do mà phải không?

Mọi hy vọng vỡ tan, đôi mắt mờ dần vì nước mắt, tôi cố gắng không nhìn vào dòng chữ ấy, dòng chữ cậu nói rằng cậu sẽ không về.

Tôi vội vàng đánh chữ "Ừ" rồi kèm theo lời giải thích "Tớ đang bận, nói chuyện sau nhé" rồi tắt máy. Cảm giác hụt hẫng, thất vọng, đau đớn chiếm lấy tâm hồn tôi. Nhưng lại chẳng thể làm gì, ba mẹ cậu ấy vừa ly hôn, cậu là đứa con trai duy nhất của họ. Gia đình như thế cậu ấy còn quay về làm gì. Vả lại...tôi cũng chẳng là gì của cậu ấy cả, nếu tôi là người quan trọng thì cậu ấy đã quay về rồi.

"Tớ sẽ chờ cậu Shinichi" Tôi thật khờ dại khi cứ mãi dõi theo câu chuyện tình trong đó. Mà biết đâu, khi câu chuyện kết thúc, tác giả cũng không cho họ về bên nhau. Chờ đợi vốn là một điều ngốc nghếch, chờ đợi một thứ không thuộc về mình còn ngốc nghếch hơn.

Jungkook: Chị không đọc Conan tập mới nhất à?

Ami: Không em đọc đi

Jungkook: Sao hôm nay chị lạ vậy mọi hôm toàn giành đọc với em cơ mà

Ami: Chị lớn rồi, không thích đọc truyện trẻ con nữa

Jungkook: Ơ, sao kì vậy. Vậy thôi, nếu chị không đọc em sẽ cất đi cho anh Jimin về đọc anh ấy cũng thích truyện Conan

Ami: Anh ấy không về đâu

Tôi ủ rũ bước lên phòng. Cây cẩm tú cầu đang ra một nụ hoa hoa rất xinh, rồi nó sẽ nở ra một bông hoa to bự, đủ để tôi cắm vào lọ hoa của mình. Nhưng tôi chẳng bao giờ làm như thế, bông hoa đẹp nhất là khi vẫn ở trên cành của nó.

Tôi thích cẩm tú cầu vì những câu chuyện tình có sự xuất hiện của nó đều mang cái kết đẹp nhưng chuyện tình của tôi lại không như thế.

Cẩm tú vẫn nở hoa , chỉ có lời hứa năm nào đã cùng người bay đến một nơi khác, xa rất xa. Ở đó, có nhiều cây cẩm tú đẹp hơn nên người đã quên cây cũ.

Mấy ngày nay không điện thoại, không internet tôi thấy mình như chẳng còn nhựa sống. Ngó ra ngoài cửa sổ, thấy cây cẩm tú đã nở từ lúc nào khoe sắc xanh trong nắng sớm.

Vậy mà mấy bữa nay, chỉ vì buồn chuyện của Jimin mà tôi không thèm tưới nước để lá của nó dính những hạt bụi li ti, thân cây cũng thiếu sức sống hơn mọi ngày. Tôi thở dài, vội vàng tưới nước cho hoa.

Jimin: Vậy mà tớ cứ tưởng cậu giữ lời hứa, chăm sóc nó cẩn thận chứ. Thế mà lại để nó héo queo thế này à?

Nghe giọng nói ấy, tôi vội vàng quay lại phía sau. Cậu ấy đang đứng ở đấy, trước mặt tôi. Người tôi cứng lại, sững sờ.

Ami: Cậu...cậu về rồi hả? Về từ bao giờ? Cậu là Jimin?

Jimin: Ơ, không tớ thì ai?

Jimin: Cậu thấy tớ giỏi không về đúng ngày cây cẩm tú nở hoa như lời hứa ngày xưa luôn

Ami: Chẳng phải cậu nói sẽ không về sao?

Jimin: Tớ chỉ nói là "có lẽ" thôi mà. Làm sao tớ có thể không về khi có một người đặc biệt luôn đợi mình cơ chứ.

Jimin nắm tay tôi, má tôi ửng hồng.

Cẩm tứ cầu đã nở và cậu đã trở về.

Tôi xúc động đến bật khóc. Jimin bối rối, cười rồi ôm tôi vào lòng.

Jimin: Sao cậu lại khóc? Mình đã về rồi kia mà.

Tôi cũng ôm lấy cậu. Thằng Kook từ trong nhà nhìn ra cười khúc khích, nó nhớ đến cuộc hội thoại của nó và anh Jimin

Jungkook: Anh ơi, anh sắp về chưa?

Jimin: Anh học xong rồi nhưng chưa về được.

Jungkook: Sao vậy? Anh hứa mua Sherlork Home cho em mà?

Jimin: Cây cẩm tú nhà em nở hoa chưa?

Jungkook: Em không biết nhưng chuyện đó thì liên quan gì?

Jimin: Vì anh hứa với chị em là sẽ về vào ngày cây cẩm tú nở nên khi nào nó nở em hãy báo cho anh nha.

Jungkook: Ok anh! Nhưng anh nhớ phải mua Sherlork Home cho em nha.

Nhóc nâng niu cuốn truyện trên tay, 3 năm làm quân sư cho anh rể tương lai, vừa làm thám tử canh chừng tôi không được yêu ai khác chỉ vì cuốn truyện này.

Đến cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được hạnh phúc của đợi chờ và tôi biết rằng thằng Kook cũng thế.

------end-------

Một fic nhẹ nhàng không quá nhiều kịch tính

Cảm ơn các bác đã theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin