Chap 10: Bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 năm sau.

Cuộc sống của một người vô hình ngày ngày trôi qua, cô giờ đây cũng đã 17 tuổi, cũng hiểu đươc cái gì là cuộc sống của một con người, đã 9 năm trôi qua cô sống trong sự ghẻ lạnh của người nhà, không có ai nói chuyện hay nhìn mặt cô cho dù một lần, duy nhất chỉ có bà Han một người giúp việc tận tâm từ lúc cô mới bước vào nhà là tôn trọng yêu thương giúp đỡ cho cô mọi việc.

Bà Han thật ra cũng là một người mẹ đáng thương, trước đây bà cũng có một đứa con gái nhỏ cũng bằng tuổi cô như bây giờ, nhưng vì cô bé bị bệnh tim bẩm sinh, trong một lần vui đùa quá trớn cùng bạn học mà lên cơn đau tim mà chết, bà Han lúc đó đã vô cùng đau xót, nỗi đau xót của một người mẹ già mong con mình không bệnh và sống khỏe mạnh nhưng thật tiếc cho bà, ước muốn cũng không thể được nữa rồi, gia đình bà giờ đây chỉ còn lại hai vợ chồng già, bà thì giúp việc trong bếp nhà Park gia còn chồng bà thì phụ trách việc tỉa cây cối ngoài vườn nhà Park gia, hai vợ chồng cô đơn nương tựa nhau sống qua ngày trong buồn quạnh. Khi bà lần đầu nhìn thấy dáng vẻ cô mong manh nhỏ bé sợ hãi bước vào ngôi nhà này, vì tâm một người mẹ bà mang trong mình nên sinh ra thương cảm luôn muốn ở bên giúp đỡ cho cô, yêu thương cô, bà cũng không biết tại sao người nhà trong Park gia vì cái gì mà lại ghét cô, nhưng ngược lại bà càng thấy thương cô hơn, tựa như đứa con gái của bà mỗi lần cô đơn chờ bà đi làm về, mong được có tình thương của một gia đình ấm áp vậy.

Chồng bà cũng không ngoại lệ, nhiều lần nhìn thấy vị chủ tịch tôn quý ba cô dương roi đánh cô chỉ vì những lí do vô lí, tâm của một người cha mất con khiến ông luôn chặn lòng mà xông lên cầu xin ông ta tha cho cô. Đối với ông cô giống như một cô con gái ngoan luôn biết nghe lời, khiến ông có nhiều hảo cảm với cô hơn. Vợ chồng ông bà Han hầu như ai cũng bênh vực cho cô mỗi khi bị đem ra hành hạ và trút giận chỉ vì lí do cô giống như một thứ xui xẻo trong nhà, mục đích cũng chỉ là ông ta muốn xả đi cái tức mỗi lần thất bại trong làm ăn, chỉ muốn có ai để trút lên những cơn tức giận của mình...

Vợ chồng ông bà Han cũng đã già tuổi cao sức yếu, nhưng vẫn tiếp tục làm tại nơi này, đơn giản chỉ vì muốn bảo vệ cho đứa trẻ đáng thương luôn phải chịu nhiều hành hạ và đánh đập như cô, dường như đối với họ cô như một đứa con đáng thương bị người nhà nhẫn tâm vứt bỏ và cần được họ bảo vệ...

9 năm nghiệt ngã trôi qua.

Khuôn mặt cô cũng thay đổi rõ rệt theo từng đường nét, thanh tú xinh đẹp hơn rất nhiều, một cái tuổi thiếu nữ thanh xuân đẹp nhất đời người, khiến ai cũng mê mẩn, nhưng có điều, khuôn mặt này lúc nào cũng tái nhợt, thân thể thì gầy tới mức đáng thương, tưởng chừng như chỉ một cơn gió có thể quật ngã cái cơ thể mỏng manh đó...

Hàng ngày, cô đi học thì luôn phải đi trước nó một tiếng, cho dù là đi trước cũng không ai đưa rước, chỉ toàn là đi bộ một mình, ngày nào may mắn thì gặp được anh em nhà họ Lee đi cùng đường thì được đi cùng còn lại hầu như vẫn như vậy, có đôi khi ông Han thấy xót xa cho cô mỗi khi cô bị ốm mà đi không nổi vì là tài xế riêng nhiều năm liền của Park gia ông luôn được chủ tịch tin tưởng giao xe cho mình nên ông thường lén đem xe chở cô đi học và lấy lí do là đi đổ thêm nhiên liệu hoặc là đi bảo trì xe để đưa cô đi học, có thể nói ông bà như là cha mẹ của cô vậy...

Trong trường học ngoài bạn thân là anh em nhà họ Lee ra thì quanh cô cũng không còn ai hết, đối với cô nó là một thứ gì đó càng với càng xa, càng muốn đến gần lại càng khó, tổn thương cùng mệt mỏi đôi khi khiến cô mệt mỏi muốn từ bỏ tất cả, nhưng vì lời nói trước khi mất của mẹ Jiyeon cầu xin cô, cô đã rất cố gắng cho tới bây giờ, nhưng cũng có vài điều khiến cô khó hiểu tại sao bà ấy trước khi chết lại nhắc tới mẹ ruột của cô và bà nội lại còn xin lỗi cô, thật sự đã nhiều năm suy nghĩ tới chuyện đó nhưng vẫn không hiểu được là tại sao?...

Đối với nó từ sau ngày đó trở đi, cô như một thứ ám ảnh, một ngôi sao chổi khiến nó khó chịu và mỗi khi nhìn thấy cô trước mắt, nó không thể phủ nhận rằng, nó ghét cô tới tận cùng, nó hận cô, hận muốn chết, cùng cô sống những cuộc sống chán ghét trong nhiều năm qua, nó chỉ thích nhất là dương mắt đứng nhìn cô bị lũ bạn của nó, ngày ngày dày xéo, bày trò đánh đập, chửi bới, hành hạ cô... mỗi lần thấy cô như chết ngất trong nhà kho sau trường thì lúc đó nó mới chán nản buông tha... những lúc như vậy cô chỉ biết cam chịu vì cô đã hứa với mẹ nó cho dù ba và nó có làm gì cũng không được oán hận họ, cô luôn giữ lời, luôn chịu đựng. Anh em nhà họ Lee nhiều lần cứu cô thoát khỏi sự hành hạ của nó, cũng đã khuyên cô đi khỏi đó nhưng nhận lại cũng chỉ là một cái lắc đầu đầy mệt mỏi ngốc nghếch cùng cam chịu...

Hôm nay lại cũng là một ngày thân thể như muốn rã rời đối với cô, bị đám bạn của nó bày trò chọc phá, nhốt lại trong nhà vệ sinh phải tắm nguyên một xô nước bẩn, cứ nghĩ xong rồi, thì sẽ lại phải lê thân ướt sũng về nhà như mọi khi, nhưng...

- Ê mày!... – Một con nhỏ trong đám sau khi hất nước làm cô ướt sũng liền nghĩ ra một cách mới

- Gì ?... – Con nhỏ đứng kế bên cười cười trả lời

- Ngày nào cũng xử nó xong rồi, cho nó về thì chán lắm, tao có trò mới vui hơn cơ!...

- Trò gì?... – Một đứa khác nhìn cô run lên vì lạnh liếc mắt sang con nhỏ bạn hỏi

- Krystal, mày định làm vậy?...

- Sulli ah, tao nghĩ nên cho nó ở đây tận hưởng một đêm đi, tao nghe nói trong cái trường này mấy năm trước có một chị lớp trên từng nhảy lầu vì mang thai ngoài muốn với bạn trai đó!

- Deaback !!... không ngờ mày vậy mà cũng nghĩ ra đươc cái trò bẩn này... ha ha... Suzy ah, mày đúng là rất tàn nhẫn đó!... – Krystal tròn mắt nghĩ cách ngạc nhiên khi nghĩ tới ý kiến của con bạn mình

- Hừ !!... con nhỏ đó là kẻ khiến cho Jiyeon cục cưng của tao phải khó chịu, tao là người bên cạnh Jiyeon tất nhiên phải giúp cậu ấy chứ!..

- Nhưng mà liệu có xảy ra chuyện gì không? Lỡ chết người thì sao?... – Sulli chồm lên hỏi

- Mày yên tâm, không chết được đâu, mấy lần trước bị đàn anh lớp trên tẩn cho một trận mà còn đi học được, mày nghĩ xem con gián hôi thối này có thể chết trong nhà vệ sinh được không hả ???... – Suzy đưa ánh mắt châm chọc mỉa mai nói

- ... - Cô đứng đó im lặng chịu đựng không dám nói lời nào, hai tay gắt gao nắm chặt góc váy, cơ thể nhỏ khẽ run lên bần bật, răng môi vì lạnh làm cho tái nhợt đi, va vào nhau lập cập

- Ha ha ha... mày cũng đúng, dù gì Jiyeon cũng không thèm quản con nhỏ này mặc tụi mình làm gì thì làm rồi mà, việc gì mình phải lo, cho dù nó chết, thì cứ nói là do bảo vệ trường đóng cửa không phát hiện, tụi mình cũng không phải chịu tội gì hết cũng không phải lo... - Krystal nói

- Nè, mày thấy sao? Có ý kiến gì không, hôm nay tao nhẹ tay cho tắm táp một chút, rồi đi ngủ, lần sau thì không được ân huệ này đâu đó... - Sxuy năm lấy cái cằm nhỏ của cô, ánh mắt trợn lên đe dọa

- ... - Cô vẫn không nói gì ánh mắt bất lực cũng không van xin nhìn ra cái bóng đang dựa bên ngoài cửa nhà vệ sinh

- Nhìn gì? Đừng dùng ánh mắt khốn kiếp đó nhìn Jiyeon của tao, mày không xứng đáng đâu....

Chát !!!....

Một cái tát vang dội, khiến đầu cô ngoảnh sang một bên, cũng không đáp trả chỉ là run rẩy đưa tay lên che đi một bên má bỏng rát kia

- Được rồi Suzy, khóa cửa rồi về thôi, bảo vệ tới thì mệt đó, tối nay tao có hẹn ở hộp đêm với mấy đứa bạn rồi!... – Sulli hối thúc

- Uhm !!!... – Suzy nghe theo cũng dừng tay lại và nở nụ cười

- Tối nay ở lại vui vẻ nha, tao nói cho mày biết, con ma đó rất thích dọa người trong phòng vệ sinh đó!... – Suzy thì thầm vào trong tai cô sau đó đẩy cô té xuông sàn nhà và cả ba người đi ra ngoài tắt đèn khóa cửa lại

- ...

Nó đứng bên ngoài dựa lưng vô cửa cũng không cần nhìn cảnh tượng bên trong cũng biết chuyện gì xảy ra, mặc cho bạn bè làm nhục cô, nó cũng xem như không biết, không thấy, Suzy đi ra cuối cùng nhìn thấy nó liền bám tay nó mà làm nũng...

- Yeon, chúng ta đi Bar chơi đi, em muốn tới đó xả tress!...

- Uhm !!!... – Một cái gật đầu lạnh lùng, mái tóc cắt ngắn, nó dập đi điếu thuốc dưới chân, cùng Suzy uốn éo đi khỏi

- ... - Trong khi hai con nhỏ kia đã chạy về trước

- ....

Quán ăn đêm...

Ji Hyun đang hì hục dọn dẹp bàn cho thực khách một cách niềm nở, lâu lâu cô lại ngó ra bên ngoài như đang trông ngóng ai đó...

Được một lúc vắng khách cô liền đi ra sau quán móc điện thoại trong túi ra gọi...

- Tít...... tít..... tít...... - Vẫn không ai bắt máy, khiến cho tâm trang của Ji Hyun càng lo lắng

Trong khi đó, tiếng chuông điện thoại vẫn đang phát ra bên trong một lớp học tối om khiến cho ai đi ngang đó cũng rùng mình nghĩ là có ma...

Mãi không ai nhấc máy, trong khi đó chủ quán lại thúc dục Ji Hyun đi dọn bàn cho khách...

- Dae ~... cháu lên liền.... – Ji Hyun trả lời từ phía sau quán ăn, trong khi đó tay lại vội bấm máy gọi cho một số khác

- Yeoboseyo?

- Anh Joon, em Ji Huyn đây!

- Có chuyện gì sao?

- Anh đang ở đâu vậy?

- Anh đang ở viện cô nhi, có chuyện gì sao em gái?

- Em không gọi cho Sun Young được, cậu ấy có ở đó không anh?

- Không, vậy để anh gọi thử xem sao?

- Dạ!

- Em cảm thấy rất bất an, không biết cô ta lại bày trò gì?

- Em đừng lo quá, lần trước đám đó đã bị kỉ luật trước trường rồi nên chắc sẽ không có chuyện gì đâu!

- Em biết, nhưng mà Jiyeon chắc sẽ không ...

- Lại là cô ta?... thôi được rồi, em cứ giúp Sun Young hết bữa nay đi, anh đi tìm em ấy trước!

- Em biết rồi, anh nhớ cẩn thận, khi nào tìm được Sun Young nhớ gọi cho em!

- Uhm, em yên tâm đi, anh sẽ gọi điện cho em mà!

- ... - Dứt lời, Lee Joon đang trong cô nhi viện dạy học cho đám nhóc, liền chạy đi tìm cô, còn Ji Hyun vẫn tiếp tục thay cô làm việc

- ...

Cô mệt mỏi, ngồi co người trong bóng tối, xung quanh một mảng im lặng chỉ nghe được tiếng hơi thở dồn dập cùng sự sợ hãi, một màn đen không có ánh sáng, cô cố mở to mắt để nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy gì, nhớ tới lời đe dọa kia, khiến cô sợ đến phát run, bên ngoài hành lang chợt nghe có tiếng bước chân vọng vào, nhưng nó không phải là tiếng bước chân của bảo vệ, vì bảo vệ trước đó đã bị đám bạn của nó chuốc say ngủ trong phòng trực mất rồi...

Cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh ngắt đang chạm vào người mình, mắt vẫn không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được, cái thứ đó.... Tóc của nó đang xà xuống trước mặt mình...

Quá mức khủng khiếp, cô không còn sức để la lên, nguyên một ngày bị phạt trực nhật thay người khác, cô cũng không còn sức mà đứng dậy nữa rồi... chỉ cảm thấy cái mùi thối rửa trước mặt cùng cái hỏi thở đầy tanh tưởi, sau đó đầu cô choáng váng, vô lực ngã xuống sàn nhà... ngất xỉu...

---------- ~~~.o.~~~ ----------

Sáng hôm sau.

Trường học.

Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, cũng chẳng ai biết đêm qua đã có một nữ sinh bị nhốt lại trong trường....

Mà cho dù có người biết thì cũng chẳng phải việc của họ, vô tâm vô phế, nịnh hót kẻ giàu có vẫn tốt hơn là chống đối họ, Park Jiyeon trong trường được coi như một công chúa, các học sinh khác ra sức cung phụng nịnh hót cho nó, bất cứ cái gì nó thấy ghét thì có muốn sống tiếp cũng không được yên.

Sau một đêm đi chơi thoải mái về, một giấc ngủ không chút thoải mái, thức dậy đầu nó đau như búa bổ, hôm nay thật kỳ lạ, nó nhớ mọi lần uống xong đều không bị sao, nhưng hôm nay thì đau không chịu được, nó bước xuống giường chuẩn bị đi học...

Nhưng xem ra nó dậy có vẻ sớm hơn thường ngày, không biết vì cái gì mà nó lại khiến bản thân lại dậy sớm như vậy?

Chuẩn bị xong, nó ra khỏi phòng, nhìn thấy cửa phòng của cô vẫn đóng kín, nó tò mò, muốn mở của xem thử cô có bên trong?...

Không thấy ai, nó đứng suy nghĩ: " không lẽ cô ta..."

Ngay lập tức, nó liền chạy xuống nhà bỏ cả ba nó đang ngồi đọc báo chờ bữa sáng, lập tức lên xe liền lái tới trường...

Mọi người trong nhà thấy hành động kì quái của nó, cũng không ai dám nói gì vì có ba nó cũng ở đó, ông chỉ biết lắc đầu vài cái cười cười vì nghĩ rằng con mình vội học nên mới vậy... nhâm nhi ly trà lại tiếp tục đọc báo trên tay.

+++++ 000 +++++

Vừa mới tới trước cổng trường, nó phải lách xe gấp sang một bên, chiếc xe cứu thương lao như điên ra khỏi cổng trường, nó nhìn theo một hồi, liền xuống xe chạy vào trong cổng trường, thì thấy ông bảo vệ đang thu dọn quần áo vẻ mặt buồn bã, còn có một số nhân viên cảnh sát đang đứng đó nói gì đó, nó tính đi lại hỏi, thì đột nhiên nhìn thấy Lee Joon từ trong phòng học bước ra trên tay đang cầm chiếc cặp xách của cô...

- Cám ơn các anh nhiều lắm!... – Lee Joon gật đầu nói

- Không có gì? Cậu yên tâm tôi sẽ điều tra vụ này!

- Vâng, cám ơn các anh!

- Không có gì, chúng tôi xin phép về sở trước!

- Vâng !... – Lee Joon cười cười đáp, sau khi cảnh sát rời khỏi, Lee Jôn liền quay sang nói với bảo vệ

- Nghỉ việc là nhẹ cho chú lắm rồi đó, nếu mà họ thực sự truy tố tới cùng cháu không chắc là sẽ giúp được gì cho chú đâu.

- Vâng, cám ơn cậu Lee, cám ơn cậu, xém chút tôi gián tiếp giết người cũng may có cậu đã phát hiện, thành thật cám ơn cậu

- Không có gì, cháu tới giờ lên văn phòng rồi, chú đi nhanh đi, trước khi học sinh tới trường

- Vâng!... – Ông bảo vệ đáp lời nhanh chóng chạy khỏi đó, trước khi học sinh vào trường cho một ngày học mới

- ... - Nó đứng đó nghe hết mọi chuyện nhưng cũng không biết được cô như thế nào liền chạy tới phòng vệ sinh đó

- ...

- Lại là cô!... – Nó đứng trước cửa nhà vệ sinh tìm kiếm, liền nghe được tiếng của Lee Joon phát ra sau lưng mình

- ...

- Cô ấy vào bệnh viện nằm nữa rồi, như cô mong muốn đó, tìm cái gì nữa, hay là nhìn xem cô ấy chết chưa?.. – Lee Joon đứng nhìn không tiếc lời châm chọc nó

- ... - Nó không nói gì chỉ liếc mắt một cái liền bỏ đi ngay, tâm trạng có chút phức tạp, nó nghĩ mình thật điên nên mới chạy tới cái chỗ này, cô có chết cũng không liên quan tới nó việc gì nó phải quan tâm tới. Bực dọc nó đi lên lớp ném cặp xuống bàn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của thiếu nữ mới lớn khiến cho ai cũng bị hớp hồn lúc này đây càng trở nên thâm trầm đáng sợ...

- ...

Bênh viện.

- Mẹ... cứu con.... Tối quá.... Cứu con.... – Cô trong cơn mê man không ngừng kêu thảm

- Sunyoung !.... tỉnh, là mình Ji Hyun đây, cậu đừng như vậy mà, mình sợ lắm.... – Ji Hyun ngồi canh hơn nửa ngày trời, cô nằm sốt cao vẫn chưa giảm, môi khô do thiếu nước không ngừng lầm bầm những tiếng gọi thương tâm

- Ji Hyun... - Cô mệt mỏi mở mắt, trên trán một tầng mồ hôi do sốt mà bịn rịn đi ra

- Đồ ngốc, đáng ra cậu nên đi khỏi đó, đã biết là trong nhà không ai ưa cậu rồi còn gì? – Ji Hyun vừ lấy nước cho cô uống, vừa rưng rưng nước mắt nói

- Xin lỗi vì làm cậu lo lắng, nhưng mình không thể, mình đã hứa với mẹ trước lúc chết, mình sẽ cố gắng tha thứ và chăm sóc cho họ!... – Sunyoung mệt nhọc vươn người, uống nước cố giải thích

- Cậu đúng là một tên đại ngốc, làm nhiều như vậy, họ có thấy cũng chẳng bao giờ nhìn cậu, vì một câu nói mà cậu khiến mình trở nên như vậy sao?

- ... - Một mảng im lặng bao trùm

- Mình mệt quá, nhờ cậu xin nghỉ giúp mình!...

- Uhm, anh Lee Joon lo hết rồi cậu nghỉ ngơi đi, sốt cao như vậy sao mà không mệt cho được, nhất định là não cậu bị cô ta làm cho hỏng rồi nên mới ở đó cho cô ta khinh dễ cậu!

- Đừng nói như vậy, tất cả là lỗi của mình, nếu không em ấy bây giờ đã có thể sống vui vẻ bên mẹ của mình.

- Chỉ biết bênh cho kẻ hại mình mà không biết bênh vực cho bản thân mình sao hả? vốn dĩ cậu lúc đó đâu có sai, đó cũng là ngoài ý muốn, có trách thì trách chính cô ta cùng mẹ cô ta bày ra cái trò ngu ngốc đó mà thôi!

- ... - Cô chỉ im lặng nhắm mắt, mặc cho Ji Hyun cằn nhằn lải nhải bên cạnh, cũng vì cái quá khứ đó, khiến cô lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi với nó, cô cam chịu mọi đối xử thô bạo của nó cũng vì không muốn thấy nó lúc nào cũng đau khổ, chán ghét, mong nó có thể như trước kia... nên cho dù thế nào cô cũng nguyện ý để nó coi thường, bên trong cô cũng có một thứ tình cảm đặc biệt khó nói dành cho nó, nhưng là vẫn không dám nói ra...... chỉ sợ nó ghe xong càng ghét cô hơn...

- ...

Tác giả: Cuộc sống của Park Hyomin sẽ càng thê thảm hơn, ngược tàn nhẫn hơn một chút, nên ai không đủ cảm đảm đọc tiếp thì đừng ném đá mị... ^^

VL


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro