Chap 14: Hủy hoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**** Warning: chap này có hơi hướng SM nặng, ai đọc thì cân nhắc cho kĩ nha, cẩn thận cái gì tui không biết a..... Nhớ chuẩn bị khăn giấy trước nga..... Ta vọt đê....... Kkkkk !!!!! *****

----------- ooo_ooo -----------

Chát !!!

Chát !!!

...

Từng âm thanh đầy mạnh mẽ, va chạm vào da thịt, phát ra tiếng kêu như xé toạc mọi thứ, cảm giác như phần da thịt kia chịu một lực lớn, chỉ cần thêm một chút nữa cũng có thể sẽ bị vỡ ra thành nhiều mảnh tan tác.

- Cô mau quên thật, giỗ mẹ tôi còn chưa qua, mà cô dám đi chơi đêm lại còn dám .... Ngang nhiên ân ái trước cửa nhà, cô được lắm.

Tiếng thì thầm mang theo đầy oán hận, thì thầm bên tai, hai má nóng rát da thịt như bị bỏng dầu, vừa đau vừa choáng đến cả nhích nhẹ người thì cũng đã khiến cho cô đau đớn.

- Sao không trả lời đi? Lưỡi cô chẳng lẽ bị cắt luôn rồi sao?

Ánh mắt sâu thẳm trong bóng đêm, đôi con ngươi sáng rực trong đêm ánh lên một thứ ánh sáng đến khó chịu, thanh âm nhẹ nhàng hỏi han, nhưng lại mang theo lời khinh mạc.

Cô không biết phải nói gì, tâm trí hỗn loạn chưa bao giờ bị dồn đến mức này, nhìn bóng dáng cô độc và đầy tàn bạo của nó, cô càng thêm đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống gối. Có lẽ cam chịu tất cả là đều duy nhất cô có thể làm để trả nợ cho nó...

Mắt nhắm chặt, đôi môi đã đẫm màu đỏ của máu, ánh mắt như đại bàng trong bóng đêm, nhìn con mồi nhỏ đang thoi thóp hơi thở cuối cùng.

- Ah..... Mà tôi quên nữa, hôm nay không phải là ngày sinh nhật của cô sao? Tôi cũng nên tặng cho cô món quà đặc biệt đúng không?

Bàn tay lãnh lẽo vừa bạt tai cô, đang nhẹ nhàng chạm vào má cô hỏi han, nhưng giọng điệu chất chứa đầy thâm độc. Đôi chân dài không ngăn vách bởi lớp vải nào, mạnh mẽ kẹp chặt hông cô. Có thể cảm nhận được bộ vị nhạy cảm không che chắn đang cọ lên hông của cô còn mang theo dịch ướt.

- Nhưng phải làm sao đây? Tôi quên mua quà rồi.

- ....

- ....

- ....

- Mà ngày dỗ của mẹ tôi quan trọng hơn hay cái ngày sinh nhật khốn nạn kia của cô quan trọng hơn vậy? Xem ra mẹ tôi chết, cô cũng sống tốt quá đúng không?

- Sao không nói gì đi? Cô câm luôn rồi sao?

Bàn tay siết chặt tóc cô không ngừng đập vào thành giường....

- Nói mau !!!

Tiếng gầm gừ đầy phẫn hận của nó khiến người chứng kiến cũng phải hoảng sợ đến tột độ.

- Không nói sao?

Bàn tay nắm tóc buông ra, vén lên mớ tóc rối cái trán đã đang chảy một thứ chất lỏng ấm nóng. Nó trợn to mắt nhìn thẳng vào cô, nhìn vào hai hàng mi đã ướt nhẹp nước mắt và máu tươi.

- Nếu cô đã cố tình không nhớ, vậy để tôi nhắc cho cô nhớ, và hãy nhớ cho thật kĩ từ bây giờ cho đến lúc cô chết. Đừng bao giờ nghĩ tới cái ngày khốn kiếp mà cô sinh ra và phá hoại gia đình của tôi. Tôi sẽ cho cô nhớ thật kỹ ngày hôm nay.

Từng lời nói nhẹ nhàng, tuôn ra từ cái miệng nhỏ kia, nhưng lại chính là những lưỡi dao sắc béng nhất đâm nát tim cô.

Bàn tay thô bạo xé nát quần áo trên thân thể vốn đã gầy còm, trong bóng đêm tĩnh mịch có thể nghe được tiếng vải bị xé toang tác... Cơ thể nhỏ nhắn, chỉ như da bọc xương bại lộ trước mắt nó, đang trong tình trạng sợ hãi run rẩy tột độ.

- Jiyeon! Cầu xin em đừng làm vậy, xin em mà ....

Tiếng khóc nức nở trong đêm cùng với lời cầu xin đầy vô vọng khiến ai nghe thấy cũng phải đau xót.

Thân thể mất sức, không cách chống cự, đôi môi sưng tấy bị cắn mút chảy máu đến bong cả da.

Cái kéo trên góc giường ngủ đang ở trong tay nó, có thể thấy đầu kéo ánh lên ánh sáng chói mắt do bóng đèn đường bên ngoài cửa kính ban công rọi vào bên trong. Cán kéo lạnh lẽo đang chạm vào những vùng da nhạy cảm khiến cô như điếng cả người, lớp nội y cuối cùng đang bị nó dùng kéo cắt nát từng cái, từng cái ..... thành ngàn mảnh nhỏ. Nhưng một kẻ điên nó cắt vụn thành nhiều mảnh và thả rơi trên mặt cô.

Từng mảnh rơi xuống hòa theo nước mắt, cùng nỗi nhục nhã chưa bao giờ có. Lòng tự trọng cuối cùng cũng đã bị nó chà đạp đến cùng cực, đến cả tình thân cũng đã không còn gì gọi là xót lại.

Nhắm chặt mắt, cô nuốt đi nỗi đau này, đôi môi bong tróc chảy máu, đến cả cái lưỡi cùng bị nó dùng miệng mút ra và cắn cho bứng máu, đau như muốn đứt lìa.

- Cảm thấy sao? Nụ hôn của em cô, cô thấy thích không? Cô thấy sao, được ôm còn được hôn? Không thích sao? Sao lại khóc chứ?

Nó như kẻ điên nằm úp xấp trên người cô, không ngừng thì thầm vào tai cô. Hai tay không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.

Cảm giác thật khủng khiếp, khi cứ mỗi chỗ bàn tay nó lướt qua, da thịt cô nóng như là bị thiêu đốt ngay tức khắc, từ khắp mọi chỗ trên cơ thể. Cơ thể run lên cả làn da mọi chỗ đều phản ứng....

- Món quà này đặc biệt chứ? Đúng không? Ha ha ha ha ha .....

Tiếng cười độc ác của một kẻ thù hận đến điên dại, đã không còn nhận ra bản thân mình đang làm gì nữa rồi.

Lấy chai wishky mới uống được một nửa, nó đưa lên miệng nốc vào cuống họng, cái nóng như thiêu đốt tim gan nó. Dừng lại, ánh mắt nó như ngây dại nhìn cô như một con búp bê rách nát, đang bị nó ngồi lên.

- Xem nào, sao lại chảy máu rồi? Sát trùng thôi, bị thương không tốt đâu!

Biểu hiện như một đứa trẻ ngây ngô đang chơi đùa, nó khiến cô càng thêm sợ hãi. Cầm chai rượu nó áp lên người cô và dốc thẳng chai rượu xuống cái mùi cồn nồng nặc tràn khắp mặt, khiến cô không kịp thở, độ nóng của wishky càng khiến cho các viết thương của cô thêm đau rát. Cố lắc thật mạnh để tránh đi sự đau đớn ấy nhưng cô như con cá nhỏ chết trong vũng lầy. Bước vô thì không còn cách bước ra. Chỉ còn con đường nằm chờ chết trong đau đớn.

Thứ cồn đó liên tục bị nó đổ hết khắp người kể cả bộ phận nhạy cảm cũng phải chịu chung số phận. Khi đổ tới nơi đó cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người liên tục nhúc nhích muốn co người mà che đi nơi đó. Nhưng lại bất lực trước thế kẹp người cực chặt của nó.

- Ngoan nào......

Hai chân bị dang ra hết cỡ, phơi bày bộ vị nhạy cảm ấy, thứ cồn nóng từ từ chảy vào trong cùng với ngón tay đang chọc ngoáy trên nhụy hoa cùng hai cánh hoa non mềm. Một cảm giác nóng hừng hực như bị thiêu đốt từng cơ quan bên dưới, khơi dậy nhục dục nguyên thủy bản năng của con người.

Đổ hết chai wishky lên khắp người của cô, vì trong bóng tối không thấy được gì nhiều ngoài ánh sáng bên ngoài rọi vào.

Nhưng ánh mắt nó lại thay đổi một lần nữa, mang theo đau xót, nhớ mong và cả ham muốn được chiếm hữu. Theo cảm giác nó vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi sưng kia đang dính máu và rượu. Một cách nhẹ nhàng không chút gì là thô bạo như khi nãy.

Sự thay đổi đột ngột kia khiến cô càng thêm bối rối. Cô như chết cứng cả người đang cảm nhận đầu lưỡi êm dịu của nó tiến vào miệng mình nhảy múa, xoa dịu và mời chào cái lưỡi của cô.

Một cảm giác tội lỗi hay là hưởng thụ, chính lúc này đây cô vẫn đang còn rất tỉnh táo để cảm nhận mình đang được hôn, nụ hôn đồng giới, không những vậy miệng đời còn gọi đó là loạn luân, và bệnh hoạn, vừa nghĩ tới thôi cũng khiến cho cô vạn lần cảm thấy tội mình thêm chồng chất. Nếu như "chú" mà biết được chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho cô mất.

Nhưng dụ hoặc ngọt ngào cùng chào mời từ đầu lưỡi của Jiyeon khiến cô bị kích thích cũng như tò mò một thứ mới lạ, chưa bao giờ thử. Cảm giác êm dịu từ hai đầu lưỡi giao nhau đột nhiên dừng lại, khi lý trí tưởng như do mùi rượu đã khống chế xuýt chút đã phạm sai lầm lớn khiến cả hai phải dừng lại, cô cố thanh tỉnh thoát khỏi cái hôn đầy mê đắm như một hố sâu mà nó tạo ra.

Nó bất ngờ trước cái hôn kì lạ lúc nãy, nó cảm giác như bản thân đã bị hút vào trong cái hôn đó, nếu không bị đánh thức có lẽ nó sẽ chìm đắm mãi mãi trong đó và không bao giờ có thể thoát ra được.

Theo cảm giác ham muốn nụ hôn thêm lần nữa, nhưng cô lại quay đầu đi chỗ khác, bỏ lơ đi thèm khát và bức bối của nó.

- Nghiệp chủng ! Khốn kiếp ! Sao cô không chết đi ? Tại sao chứ ? Tại sao cứ phải xuất hiện trước mặt tôi? Làm tôi phải phát điên như vậy chứ? Nói đi ? Mau nói đi......

Cơn giận dữ như bùng phát, nó điên cuồng bóp lấy cổ của cô, mặc sức la hét như điên, như dại. Mặc cho bàn tay cô đang cố ra hiệu cầu nó buông ra.

- Ji....... Ji....... Yeon ah.........

Bị bóp đến thở không ra hơi, từng giọt nước mắt đau đớn, chảy xuống, nhìn nó nổi điên trước mắt cô, mọi thứ như mờ nhạt đi, bóng đêm cũng dần nhạt nhòa, cô buông thõng hai tay xuống.... Hơi thở gần như sắp không còn trong phổi nữa rồi. Những từ ngữ khó khăn lắm mới có thể thoát ra từ cuống họng cũng không đủ hơi....

Hộc! Hộc!......

Khụ! Khụ! Khụ!......

Đột ngột, nó buông tay ra, thở điên loạn, nhìn cô ngộp khí mà ho sặc sụa như sắp chết trước mắt nó. Quan sát cô đang cố gắng thở....

- Món quà này được chứ? Cô hài lòng chứ?

- ....

- Haizzz!!! Tôi quên mất, cô vào nhà này không phải cũng là vì tiền thôi sao? Chừng đó đâu là bao nhiêu đâu, đúng không?

- ....

- Xinh đẹp, học cũng không tệ? Nếu bán thân nuôi mình chắc cũng kiếm được bộn tiền đúng không?

- ....

- Nhìn cô kìa, đê tiện tới mức dùng cả thân thể để dụ dỗ em gái mình, có thể sau này cô không còn học nữa, cái nhà này không còn nữa, có thể dùng cái thân này mà kiếm cơm chắc sẽ không chết đói được đâu, đúng không?

- ....

Bàn tay vuốt ve, rồi nhào nặn hai bầu ngực điên cuồng, nó không ngừng đánh vào tai cô nhưng câu nhục mạ, đầy xấu hổ và cặn bã.

- .... - Cổ họng đau buốt đến nghẹt thở, cô như xác chết mặc nó tra tấn hành hạ

- Vậy nhân đây, tôi dạy luôn cô cách kiếm ăn, mai mốt cái nhà này không còn nuôi nổi cô, thì đi mà sống như cái người mà sinh ra cô, dùng thân mà mê hoặc đàn ông, nhân tiện phá hoại luôn gia đình nhà người ta, rồi lại tiếp tục sinh ra một nghiệp chủng như là cô......

- ......

Nước mắt rơi, những lời nhục mạ đầy đau đớn, cô chết lặng trước những từ nó nói. Cứ nghĩ chỉ là những lời bạn bè thường nói sau lưng cô, lúc còn đi học, cô không quan tâm cũng chỉ cho qua, chỉ cần em gái và người "chú" kia còn quan tâm tới cô như vậy là đủ rồi. Nhưng hôm nay mọi cố gắng nghĩ tốt hơn, tích cực hơn cũng đã bị nhưng lời nhục mạ từ miệng nó phát ra, khiến cho cô gần như không còn dám nghĩ tới chuyện được yêu thương quan tâm như người nhà nữa.

- ....

Mặc kệ cô nghĩ gì, nó như chìm đắm vào thế giới riêng của chính nó. Ngắm nhìn thân thể đầy rượu của cô, khiến đầu óc như bị kích thích, không còn muốn nghĩ thêm chuyện khác.

Cởi bỏ chiếc áo lông khoác ra, cơ thể đầy hoàn mỹ của nó cũng được phơi bày. Vốn dĩ trước khi sang bên này nó cũng không mặc gì, chỉ trừ chiếc áo khoác lông kia. Thân thể nóng rực từ từ ma sát và tiếp xúc với cơ thể mát lạnh đầy rượu bên dưới. Nó mãnh liệt cắn mút, khắp mọi nơi trên cổ, trên vai, và nơi hai bầu ngực vừa phát triển của cô. Khiến cơ thể cô cũng phản ứng và run nhẹ vì đau, cô sợ hãi, cô muốn chống cự.

- Jiyeon xin em..... Đừng mà!.... - Nức nở phát ra thanh âm nhỏ chỉ đủ cho một người nghe, bàn tay vô lực đưa lên cố đẩy cho nó ra khỏi người cô.

- Ưm ... Um.....

- Xin ..... Em....... !!!......

Chát !!!.....

- Cô có biết cô càng cầu xin, càng khiến tôi muốn hủy hoại cô ngay không ?

......

Càng va chạm, càng ma sát, càng khiến cho nó càng ham muốn nhiều hơn. Không phải là chưa từng làm qua cái loại chuyện trên giường này. Nhưng nó lại không thể nghĩ được rằng, chính cô đã gợi lên tiềm thức dục vọng ham muốn đến điên cuồng như vậy trong cơ thể nó.

Chỉ với một cái móc chân nhẹ, nó đã có thể dễ dàng tách hai chân của cô ra, khiến cho cô xấu hổ đến rùng mình. Bàn tay nó chạm vào khu rừng nhỏ rậm rạp, ngón tay không ngừng ấn và xoa nhụy hoa đến điên cuồng, trong khi nửa người trên của cô đã chồng chéo vết tích, khu vực hai hạt đậu cũng đã bị nó nút đến sưng đỏ rướm cả máu đỏ. Thân thể cô giờ đây đang do nó thưởng thức một cách đầy cuồng dại. Xấu hổ, bỡ ngỡ, non nớt, nằm bên dưới cô đang chịu đựng sự dày vò cùng nỗi kích tình do phản ứng của cơ thể không ngăn lại được. Mặc dù biết đây là chuyện không thể được, nhưng vì đã mang lỗi, nên chỉ có thể cố gắng nhận hình phạt cho bản thân mình.

- Đúng là đê tiện, và dâm đãng chẳng khác gì người đàn bà đó, nhìn xem cái thứ kinh tởm của cô nè.

Thứ dịch bên dưới do nó khiêu khích tràn ra khắp nơi, và trên tay nó. Nhếch miệng cười, nó giờ bàn tay đó lên, tay còn lại khống chế bóp chặt miệng của cô.

- Cô nên thử xem cái mùi vị của cô, xem thử coi nó dâm đãng tới mức nào.

Bàn tay nhớp nháp, chen vào trong cái miệng nhỏ của cô, ngón tay đầy tàn nhẫn, tiến vào tận cuống họng mà ngọ nguậy khiến cô liên tục nôn khan, không kịp thở. Ngược lại các ngón tay của nó nằm bên trong miệng cô càng khiến nó thích thú khi vui đùa trên cơ thể của cô. Cái mùi vị không ra gì, khiến cô càng cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng nhiều hơn.

Mọi thứ càng lúc càng quá trớn, cho đến khi cô nghĩ mình sắp không kịp thở được nữa thì tay nó liền rút ra. Một lượng lớn nước giải liền trào ra bên ngoài.

Khụ! Khụ! Khụ! ......

- Nhìn xem cái bản chất bẩn thỉu của cô đi!

- Thật là, mới có một chút mà đã không chịu được, sau này sao mà kiếm sống đây hả?

- Chỗ này, cần thêm chút nữa.....

Nó mặc kệ cho những vết thương đang khiến cô đau đớn. Liên tiếp để lại một loạt những dấu vết bứng máu trên khắp ngực và cơ thể cô. Bên dưới tay nó không ngừng tạo khoái cảm khiến cô như muốn phát điên, không thể khống chế được bản thân.

Aaaa.....

Sự hoan ái bị nó kích thích đến tột độ, rất nhanh sau đó cô cảm giác được giữa hai chân mình đau đến như người sắp xẻ thành hai khúc, trong tiếng rên hụt hơi không ra được tiếng, cô chỉ có thể cảm nhận được cả cơ thể đang đung đưa kịch liệt, sau ngay cái đau đến tận ót, khóc không ra tiếng. Nơi nhạy cảm nhất của cô, nó đã tiến vào trong, cảm giác ngón tay thật khít, khiến nó càng hưng phấn, ngón tay nhanh chóng như bị hút vào trong, bên trong nhăn nhúm mềm mại tới mức, khiến nó càng muốn va chạm thật mạnh, muốn tàn phá trong điên loạn. Một, hai, rồi ba.... Cứ thế, cứ thế tiến vào như một quái vật tàn bạo, khi ra để lại muôn ngàn thương tích đau đớn, cùng những vết thẹo rướm máu và đau đớn ở bên trong.

Một đêm dài cùng những vết thương từ thân thể cho đến tinh thần, tưởng chừng như cái chết và tử thần đang mời gọi cô. Ánh mắt vô hồn như xác chết, nhìn ánh ban mai còn đang chập chờn trong màn đêm chưa thoát ra. Nó vẫn còn đang mệt mỏi gục mặt trên cơ thể cô, sau một đêm cuồng loạn tới gần sáng. Giọt nước mắt như khô cạn còn xót lại, đang chảy từ hốc mắt xuống gò má đã sưng tấy. Đau nhức cùng mệt mỏi lấy đi sự chống chọi cuối cùng thân thể hoang tàn gần như nó không còn phải là của cô nữa rồi.

Còn đối với nó, khi tỉnh dậy mọi chuyện cũng như chưa hề xảy ra. Nhưng cuộc sống của nó cũng đã thay đổi từ sau đêm đó. Mọi thứ một giữ một buông, oán hận, yêu thương, lo sợ.... Tất cả như một mớ hỗn độn.

Còn cô, tuổi nhục và đau đớn không ngừng là nỗi ám ảnh khiến cô luôn luôn phải cô độc, và buông xuôi tất cả kể cả sự kì vọng mãi khiến cô luôn rối loạn không yên. Liệu rằng còn có lối thoát ..... Một ngày nào đó, sự mệt mỏi không còn đeo bám, chỉ là một chút, một chút quan tâm, yêu thương thôi, vậy cũng là đủ lắm rồi, nhưng .... Sẽ .... Mãi..... Không có thứ đó....... Vì....... Tất cả là dối trá........ Không bao giờ tồn tại.........

Chú thích:

* "Chú" : ông Park ba của hai chị em Min và Yeon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro