Chap 3: Em gái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jiyeon cái này không phải của con !!... chẳng phải umma đã mua cho con rất nhiều rồi sao ??...

- Con không muốn !!.. cái đó phải là của con !!... – Cô bé cương quyết ôm chặt con gấu bông

- Jiyeon ngoan trả lại đây mai umma sẽ mua cho con cái khác nha !!...

- ... - Cô bé nghe vậy thì bẽn lẽn nhìn cô và vứt con gấu bông xuống đất...

- Jiyeon ah !!... mau gọi chị đi con !!...

- Không !!... con nhỏ đó không phải chị của con !!... trước giờ con chỉ có một mình không có chị !!... – Cô bé đưa đôi mắt khó chịu nhìn cô

- Jiyeon không được hỗn !!... – Người phụ nữ hét lên

- Con ghét umma !!... umma không thương con !!... – Cô bé bắt đầu khóc và chạy đi khỏi đó

- Jiyeon !!... Jiyeon !!... umma nói mà con còn cãi nữa sao ??... con càng lúc càng hư rồi đó !!... Jiyeon !!!... umma sẽ nói bà cho con một trận đó !!... Jiyeon !!!... – Người phụ nữ nhìn théo cái bóng của cô bé đó và hét theo

- Con đừng lo rồi Jiyeon sẽ hết giận thôi !!... nhờ từ giờ trở đi con phải gọi cô là umma đó... - Người nữ cười cúi người xuống nhặt con gấu bông đưa cho cô và xoa đầu cô dỗ dành

- Dae !!... – Cô gật đầu như một đứa trẻ ngoan mà mẹ cô từng dạy

- Được rồi !!.. bây giờ umma đưa con đi tắm rồi mình cùng xuống ăn cơm với appa và bà nội nha !!...

- Dae !!!... – Cô ngoan ngoãn nắm tay người phụ nữ đó và đi theo vào nhà tắm...

Bữa cơm đầu tiên với nhiều món ngon mà chưa bao giờ cô được ăn, nhưng không khí trên bàn ăn làm cô thấy khiếp sợ, ai cũng có vẻ ạnh lùng và khó chịu, chỉ trừ bà nội, người cô mới gọi là umma và cô giúp việc trong nhà là đối xử nhã nhặn với cô còn lại thì là xem cô như người vô hình...

- Sunyoung ah !!... ăn cái này đi cháu !!... – Bà lão gắp một miếng thịt thật to bỏ vô chén của cô và cười ấm áp

- Cám ơn bà đi con !!!... – Người phụ nữ ở bên nhắc khéo khi cô cứ nhìn bà lão cười mà không mở miệng

- Sunyoung cám ơn bà nội !!!...

- Uh !!... ngoan ăn đi cháu !!!... hà hà hà !!!... – Bà lão vẫy vẫy cười cười với cô

Một bữa ăn chán ngắt mặc dù trên bàn là những món ăn rất ngon, nhìn sang cô bé lúc nãy dành con gấu bông với mình đang ăn ngon lành không hề nhìn mình lấy một cái, cô chỉ muốn có ý làm thân với cô bé đó nên đã gắp một miếng cá chiên bỏ vô chén của cô bé...

- Cho em nè !!!... – Cô nở nụ cười ngây ngô và nói

- ... - Cô bé ngạc nhiên ngước lên nhìn, trong lòng có chút rối loạn với nụ cười kia, nhưng nhanh chóng thay đổi thái độ trợn ngược mắt nhìn cô

- Không ăn được cá !!!... – Cô bé gằn từng chữ, và lấy miếng cá cô gắp cho bỏ lại vào dĩa đồ ăn

- Jiyeon không hỗn với chị !!... – Người phụ nữ quát lớn

- Mình ah !!... con bé không ăn được cá !!.. thì nó nói không ăn !!... tại sao mình còn quát nó !!... – Người đàn ông lên tiếng bênh vực cô bé kia ngay lập tức

- Cho dù không muốn ăn cũng phải nói năng lễ phép đàng hoàng !!.. umma dạy con hư đốn như vậy hồi nào hả Jiyeon ???.... – Người phụ nữ tiếp tục nhằm vô cô gái nhỏ kia mà mắng

- Mình thôi đi !!.. nó còn nhỏ biết cái gì ???... – Người đàn ông bênh vực

- Đủ rồi !!.. tất cả im hết đi !!... các người định làm loạn trong cái nhà này nữa hả ??... – Bà lão nổi giận đập bàn la lên làm cho mọi người trên bàn ăn im thin thít

- Hức !!.. hức !!... – Cô bé kia thấy người lớn trong nhà to tiếng liền thút thít bỏ chén cơm xuống và chạy về phòng

- Jiyeon con đi đâu đó !!... chưa ăn xong mà đã bỏ đi rồi sao ??... – Người phụ nữ nhìn theo cô bé bỏ chạy gọi với theo

- Con ăn no rồi !!.. con lên phòng trước đây !!... – Người đàn ông cũng bỏ chén cơm lại và rời đi

- Hừ !!... càng lúc càng không ra gì !!... đã làm sai rồi còn tự mãn !!... tức chết bà già này !!... – Bà lão nghiến răng gầm gừ trong miệng

- ...

Bàn ăn vắng lặng, chỉ còn lại ba người, cầm chén cơm mà tay cô run lên từng đợt những người xa lạ này thật sự rất đáng sợ, cho dù đồ ăn ngon trước mặt đối với cô lúc này cũng không bằng cảm giác an toàn khi ở cùng mẹ trong căn nhà lụp xụp nhỏ bé kia, mẹ cô sẽ không mắng chửi trên bàn ăn, cũng không nhìn cô với ánh mắt kinh khi hay lạnh lẽo kia... bữa ăn đầu tiên trong một ngôi nhà to đẹp nhưng đối với một đứa bé 6 tuổi như cô thì nó là một bữa ăn lạnh lẽo tình người đến đáng sợ...

Đêm đầu tiên trong căn nhà lạ, chiếc giường thật sự rất êm và ấm áp cả chăn và quần áo mới cũng rất thơm nữa, không như lúc còn ở nhà cũ chỉ là chiếc giường gỗ cứng ngắc, tấm chăn mỏng mảnh... nhưng không có hơi ấm của mẹ, cô nằm trên giường tay ôm di ảnh mẹ mình một mình nói chuyện vì không thể ngủ được...

- Umma ah !!.. Sunyoung đã gặp appa rồi !!... appa của Sunyoung to, cao, và rất là đẹp trai !!... nhưng appa không nhìn Sunyoung... tại sao vậy umma ??... appa hình như không thích Sunyoung... umma ơi Sunyoung sợ lắm... appa và em Jiyeon ghét Sunyoung !!... Sunyoung còn có bà nội và umma mới nữa !!... nhưng Sunyoung chỉ muốn umma của Sunyoung thôi !!!... Sunyoung nhớ umma, umma mau về với Sunyoung đi !!...

Cô một mình ôm di ảnh của mẹ mình nói chuyện... và chìm vào giấc ngủ từ lúc nào...

Bên ngoài phòng của cô có bóng dáng của ai đó đang hé cửa mở và nhìn vào trong... ánh mắt chợt hiện lên chút u sầu và rồi khép cửa phòng của cô lại và rời đi...

===== -ooo_ooo- =====

; f@f

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro