Chap 5: Hiểu lầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cũng thật là chán, tan học ra về Jiyeon vui vẻ cùng bạn bè mình đi ra cổng đợi người nhà còn cô thì lủi thủi đi đằng sau một mình...

Chợt thấy cảm giác muốn "đi", cô vội quành lại vào cái WC gần đó để "giải quyết".

Jiyeon đi trước được một lúc, quay ra sau nhìn thì không thấy cô nữa, nó cũng không thể đi cùng đám bạn kia được, nó cũng vội vàng đi tìm cô.

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì cô nhìn thấy có một đám nhóc học lớp trên đang dồn ai đó vào góc tường đe dọa, nhìn dáng vẻ người kia váy áo xộc xệch, cũng có thể là bị đánh trước đó rồi cũng nên.

Trước đây khi còn ở với mẹ, ai mà đánh những đứa bạn hàng xóm thân thiết với cô cũng chẳng vừa mà ngay lập tức trả đũa đến cả mẹ cô cũng không biết. Nghĩ tới người bị ăn hiếp kia, máu "anh hùng" trong cô lại nổi lên...

- Yah !!.... buông cậu ấy ra, các người đang làm gì cậu ấy vậy ??... – Cô hùng hổ xông tới quát lớn, ánh mắt đanh lại nhìn đám học sinh lớp trên

- Ah !!.. lại thêm một con nhóc không lễ độ !!... – Một học sinh nam lớp trên mặt khinh khỉnh nhìn cô

- Các người ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy không thấy mình xấu xa lắm sao hả ?... – Cô chống hông trợn mắt nhìn đám nhóc lớn hơn mình

- Hơ !!... cái con này mày còn dám nói chuyện như vậy với tao hả? không thấy đại ca tao đang xử nó sao? Hay mày cũng muốn bị ăn đòn như nó ? – Một thằng nhóc khác ngông nghênh đi lại trợn mắt dọa cô

- Đúng là một tên bất lịch sự, là nam nhi to con như vậy đi ăn hiếp một bạn nữ yếu đuối đã vậy còn ra oai với con gái thì được gì chứ ?.... – Cô không vừa nói lại, tay chỉ thẳng vào mặt thằng nhóc đó

- Thì sao ? kẻ nào mạnh thì kẻ đó có quyền, mày không có chuyện gì thì cút !!!... đứng đây lải nhải thêm tao đánh luôn bây giờ !!... – Tên cầm đầu tức giận thả cổ áo cô bé kia và hét vào mặt cô

- Thả bạn ấy ra, nếu không tôi méc cô giáo !!....

- Mày dám ???.... – Thằng nhóc đứng đầu trợn mắt dọa cô

- Ah !!!.... cô giáo tới !!!....

Đột nhiên cô hét lên chỉ ra phía ngoài sân trường và nắm lấy tay cô bé kia chạy thật nhanh trong lúc đám nhóc kia bị giật mình nhìn sang hướng khác...

Chạy thật nhanh ra cổng trường, vừa lúc cô va phải Jiyeon vừa đi tới, cả ba té nhào loạn xạ trước cổng trường...

- Yah !!!... làm cái gì mà đi không nhìn vậy hả ?... – Jiyeon bực bội đứng dậy phủi phủi chiếc váy nhỏ la lên

- Xin lỗi !!... tôi.... – Sun Young cũng kéo cô bé kia đứng dậy cùng mình lí nhí xin lỗi

- ... - Người kia im lặng đôi mắt nhìn cô giúp đỡ cho cô bé bên cạnh

- Làm cái gì mà giờ mới ra ? có biết là chú Jang tài xế đang chờ nãy giờ không hả ? ... - Jiyeon cau có hỏi

- Unnie .... – Sun Young mở miệng muốn giải thích

- Ji Hyun ah ~.... Ai đánh con vậy ? sao mặt con trầy xước hết vậy ?...

Trong lúc cô đang nghĩ cách giải thích với Jiyeon thì một người phụ nữ ăn mặc quý phái, mùi nước hoa nồng nặc, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt từ xa chạy lại, mặt bà nhăn nhó kiểm tra khắp người cô bé mà cô đang nắm chặt tay

- Aigoo ~... là đứa nào mà độc ác với con vậy ? nói umma biết đi ?...

Bà ta liên tục lay lay vai cô bé, nhưng giường như trong mắt cô bé hiện lên tia chán ghét không muốn nói chuyện cùng bà

- Là hai đứa tụi nó phải không ? được rồi bà dì sẽ nói với hiệu trưởng trường, con ngoan đừng lo... aigoo ~... con tôi!!... – Bà vừa dỗ dành cô bé vừa liếc mắt sang lườm Sun Young và Jiyeon

- Hai đứa mày theo tao lên ban giám hiệu, không làm ra lẽ chuyện này đừng hòng yên với tao !!!...

Bà vội túm tay Sun Young và Jiyeon lôi cả hai vào trường học lên thẳng văn phòng hiểu trưởng trường

- Yah !!!... làm cái gì ? tại sao tôi cũng phải đi theo vì mấy thứ rác rưởi này ?... – Jiyeon yên vị trên ghế văn phòng mặt nghiêm túc lạnh lùng liếc mắt sang Sun Young nói

- ...

Sun Young cúi gầm mặt lắc lắc cái đầu nhỏ, vì chính cô cũng không biết nói như thế nào ? vì đám nhóc đánh cô bé đã bỏ về khi cô bước vào sân trường cùng bà ta, còn cô bé kia cứ im chặt miệng không nói lời nào... trong lúc đó người phụ nữ kia thì ngồi ca cẩm đủ kiểu và đem cô bé kia soi những vết thương trên người cô cho vị hiệu trưởng chết nhát kia xem, và dọa rằng nếu không làm ra lẽ thì bà sẽ cắt hết mọi khoản trợ cấp cho trường học này

- Xin chào Lee Ja Ok phu nhân, không biết hai đứa nhỏ nhà tôi đã làm gì mà bà phải đưa lên tận phòng hiệu trưởng nói chuyện nói vậy ?...

Một người phụ nữ từ bên ngoài đi vào mởi miệng dịu dàng nói, nhưng trong lời nói cũng là những mũi kim đầy gai độc, đó không ai khác là umma của Jiyeon

- Umma !!!... – Jiyeon vui mừng nhảy xuống ghế chạy lại ôm chặt mẹ mình

- Sun Young và Ji Yeon hai đứa không sao chứ ?....

Người phụ nữ dịu dàng đi lại xoa đầu cô đang còn ngồi trên ghế và nhìn Ji Yeon một cái nhìn ấm áp

- Umma con không sao !!!.... – Sun Young nhỏ nhẹ trả lời, trong khi đó Ji Yeon khó chịu quắc mắt lườm cô một cái

- Umma !... tại nó đánh con nhỏ kia, nên bà đó bắt con lên đây đó !... – Ji Yeon chỉ tay vào mặt cô và nói

- Sun Young ? con đánh bạn sao ?... – Umma Ji Yeon ngạc nhiên hỏi

- Nếu nó không làm, thì mấy vết xước trên mặt là do con bé tự làm chắc ? may mà tôi bắt kịp không thì nó chối bay mọi chuyện rồi !!...

Người phụ nữ kia cũng châm thêm ngòi, còn cô bé kia vẫn im lặng nhìn, ông thầy hiệu trưởng nãy giờ cũng không dám hó hé, vì hai người phụ nữ này đều là những nhà tài phiệt quan trọng của nhà trường, ông ta cũng không muốn mất bên nào cả nên đành im lặng để họ tự giải quyết

- Hức .. hức... Sun Young không có đánh bạn ấy ! hức ... hức... - Cô tủi thân sụt sịt khóc miệng kêu oan cho bản thân

- Lee phu nhân, tôi thấy bà thật sự quá đáng rồi đó, bà có thấy tiếng hét của bà làm tụi nhỏ sợ không hả ?... – Umma Ji Yeon cau mày nhẹ giọng nói chuyện với người phụ nữ kia

- Nếu không làm thì sao phải sợ ? – Người phụ nữ nhếch mép, trợn mắt khinh thường cô

- Bà !!!.... – Umma Ji Yeon thật sự tức giận

- Umma !!!... bà ta giống mấy bà dì ghẻ trong truyện tranh quá !... – Ji Yeon cũng khó chịu, níu áo mẹ nói

- Sun Young ngoan ~... con đừng sợ, nói umma biết chuyện gì đã xảy ra vậy ?... – Umma Ji Yeon nhẹ nhàng lau nước mắt an ủi cô và hỏi lờ đi câu nói của Ji Yeon ngay lúc đó

- Sun Young không đánh bạn ấy !!... là bạn ấy bị mấy oppa lớp trên đánh Sun Young chỉ giúp bạn ấy chạy khỏi đó... hức ... hức .... Bác đó tới mắng Sun Young ... hức ... hức.... – Cô tủi thân úp mặt vào lòng umma của Ji Yeon khóc nức nở nói trong tủi hờn

- Lee phu nhân, bà nghe rõ rồi chứ ? ... - Umma Ji Yeon vừa ôm Sun Young dỗ dành vừa lườm sang người phụ nữ kia hỏi

- Nhưng ... tại sao nó không nói, giờ mới khóc lóc kể lể con tôi còn chưa nói mà !!!!....

Người phụ nữ kia vẫn cố cãi, Ji Yeon buồn chán không quan tâm, khó chịu lườm cô và xem cuộc đối thoại cãi vã của hai người lớn như trên truyền hình

- Bà có chắc là bà để cho Sun Young nhà tôi nói không ?

- Tôi ...

- Từ lúc tôi bước vào cửa là thấy mỗi tiếng của bà, đến cả giọng thầy hiệu trưởng đây tôi còn chưa nghe...

- Ji Hyun ah !!.. ai đánh con vậy ?...

Một người đàn ông mặc vest lịch thiệp lạ mặt chạy vào ôm lấy cô bé kia hỏi, vẻ mặt ông ta mang sự lo lắng thật sự không có giả tạo như người phụ nữ kia

- Hức... hức..... appa ~..... – Cô bé kia như gặp được cứu tinh, cô hét lên thật to và bật khóc nức nở làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn theo

- Là ai vậy ? con ngoan nói cho app nghe đi !!!... – Ông ta bế cô bé kia lên dỗ dành hỏi han trong khi đó cô bé vẫn khóc nức nở

- Là con nhóc kia đó mình !!!.... – Người phụ nữ nhanh tay đổ tội lên Sun Young

- ... là cháu đánh Ji Hyun hả ??... – Người đàn ông vẫn nhẹ nhàng nhìn sang cô hỏi không có biểu hiện gì là trách móc hay la mắng như người phụ nữ kia

- ... hức... hức.... – Cô lắc lắc cái đầu nhỏ và gục mặt khóc tiếp

- ...

Bộp !!!... bộp !!!...

Chát !!!...

Không kịp phản ứng những cái đánh giáng thẳng vào mông cô và một cái bạt tai đau điếng khiến đầu cô lệch sang một bên, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt thật đáng sợ, bàn tay đó đang nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc lạnh như con dao muốn giết chết cô... một màn sương mờ xuất hiện nhanh trước mắt, cả người run lên bần bật, răng môi đánh lập cập vào nhau...

- Anh điên rồi, sao lại đánh con bé chứ ? / Này anh dừng lại đi, mọi chuyện chưa rõ ràng sao lại cháu bé chứ ?...

Umma Ji Yeon hét lên và chạy tới ôm cô vào lòng, người đàn ông kia cũng thả cô bé xuống và chạy tới can ngăn

- Mày giết chết bà nội chưa đủ hay sao ? giờ còn đi sinh chuyện với người khác hả ?...

Người đàn ông tức giận rống lên, khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh, người phụ nữ đổ tội cho cô cũng thót tim vì sợ hãi

- Anh im đi !.. anh biết gì mà nói ? anh có thấy không ? đừng có mà vu oan cho con bé !...

Umma Jiyeon nhìn cô khép nép đau đớn, tình thương người mẹ trỗi dậy người phụ nữ đó đẩy người đàn ông đó tránh xa cô ra và ôm cô dỗ dành, cùng cô chảy nước mắt thương xót và đau đớn

- Anh bình tĩnh đi, đừng xử xự với trẻ nhỏ như vậy ... - Người đàn ông kia cũng khuyên can

- Anh đừng nói như vậy, bản chất nó hư hỏng sẵn rồi, tôi phải dạy lại nó mới được !... tôi xin lỗi ! cháu bé không sao chứ ?... – Người đàn ông thay đổi thái độ, lịch thiệp hỏi han

- Appa !!... – Ji Yeon đứng dậy gọi

- Ji Yeon ah ~... con gái ngoan của appa ~ lại đây appa xem cái nào !...

Người đàn ông thay đổi thái độ liên tục niềm nở ôm Ji Yeon vào lòng cưng chiều, ở một bên núp trong lòng umma Ji Yeon cô hé đôi mắt long lanh ngấn nước ra nhìn một cách thèm khát, ánh nhìn đó vô tình lọt vào mắt người đàn ông đứng cạnh đó

- Ji Hyun ah ~... nói appa nghe là bạn đó đánh con sao ? ... - Người đàn ông cúi xuống hỏi cô bé kia

- ... - cô bé đưa tay lau nước mắt và lắc lắc đầu

- Con chắc chứ !!??.... – Cô bé gật gật

- Vậy ai đánh con ?...

- Jang Soo lớp 5B !!... nó đánh con vì con không có tiền nộp cho nó !... – Cô bé ngây ngô nói ra

- Vậy sao nãy giờ con không nói ?...

- Con ghét bà dì Ja Ok !!... – Cô vừa nói vừa lườm người phụ nữ phấn son lè loẹt kia

- Được rồi !... vậy tại sao con ghét bà Ja Ok mà không nói ?...

- ... - Cô bé im lặng, cúi gầm mặt

- Tôi thay mặt chị vợ tôi và con bé nhà tôi xin lỗi mọi người !...vì mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, tôi thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người !!...

Người đàn ông đứng dậy trịnh trọng nói, ánh mắt đáng sợ lướt qua người phụ nữ Ja Ok kia khiến bà ta có vẻ rùng mình và nuốt khan quay đi chỗ khác

- Anh nói một câu xin lỗi là xong sao ? bà Lee đổ oan cho con bé khiến nó bị đánh oan, một câu xin lỗi là xong sao ?... – Umma Ji Yeon đứng dậy trợn mắt nhìn người đàn ông hỏi

- Thôi được rồi !!... người ta đã xin lỗi rồi thì đừng chấp nhặt làm gì, chúng ta về thôi !!... – Người đàn ông đang bế Ji Yeon hạnh phúc can ngăn và lôi umma Ji Yeon về, mặc xác đến cảm giác của cô lúc này

- Anh buông ra đi, anh thật sự không có tư cách làm cha, chuyện như vậy mà cũng cho qua được, đánh con bé xong thì cười được, anh là loại người gì vậy ?... – Umma Ji Yeon hất tay người đàn ông kia ra và hét lên

- Mình vừa phải thôi, mọi chuyện xong rồi thì về còn muốn gì nữa, không về tôi đi trước đây !!.... – Người đàn ông nhăn nhó bế Ji Yeon đi khỏi

- Còn bà Lee sao bà không nói gì đi ? lúc nãy bà hét cũng to lắm mà ?... – Umma Ji Yeon quắc mắt nhìn sang người đàn bà kia khiến bà ta giật thót mình

- Tôi...

- Còn không mau xin lỗi ?... – Giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên

- Tôi thật sự xin lỗi cô, tôi xin lỗi, tôi chỉ là quá hồ đồ, xin cô tha cho tôi, cháu bé ah... bác xin lỗi nhé, tại bác hồ đồ thôi, cháu đừng giận cô nhé !!!.... – Người phụ nữ cười giả lả, đi lại nắm tay cô bắt chuyện sau khi đi một vòng xin lỗi umma Ji Yeon

- ...

Không nói gì, Sun Young sợ hãi giật bàn tay nhỏ bé khỏi cái tay đầy thịt của bà ta và núp sau lưng umma Ji Yeon

- Lee Ja Ok ngày mai lấy tiền lương tháng này và rời khỏi nhà tôi đi !!!...

Người đàn ông ánh mắt chán ghét dành cho bà ta và nói một câu lạnh lùng nhất khiến bà ta hoảng hốt cầu xin nhưng nhanh chóng bị hai vệ sĩ từ bên ngoài đi vào tống ra khỏi phòng hiệu trưởng

- Tôi thành thật xin lỗi phu nhân !!!... – Người đàn ông lịch thiệp một lần nữa cúi đầu tạ lỗi và kéo theo cô bé kia cúi đầu cùng mình

- ...

Umma Ji Yeon không nói gì ánh mắt chỉ đơn giản là chấp nhận và nhìn cái bóng nhỏ đang núp sau lưng mình

- Cháu tên Sun Young phải không ? đừng sợ chú không làm gì cháu đâu !!... – Người đàn ông ngồi xổm xuống và nhìn cô đang trốn sau lưng umma Ji Yeon sợ sệt

- ... - Cô ló đầu ra nhìn người đàn ông đó, hai tay vẫn còn nắm chặt vạt áo của umma Jiyeon

- Cho cháu này !... đừng khóc nữa nhé, hãy mạnh mẽ lên, chú xin lỗi vì đã hiểu lầm cháu, Ji Hyun rất ít nói nên cháu thông cảm cho nó dùm chú, cháu đừng giận Ji Hyun nhé !...

Người đàn ông tươi cười móc trong túi ra một cây kẹo ngọt đưa cho cô và dỗ dành cô như là một người cha, cô đưa tay nhận kẹo ánh mắt long lanh nhìn từng cử chỉ dịu dàng của ông ta, cô mong sao appa cũng có thể dành cho cô những cử chỉ như vậy dù chỉ là một lần, nhưng khi nhớ đến những cái đánh đau điếng lúc nãy của ông thì mong mỏi trong cô như vỡ vụn, ánh mắt chán nản cụp xuống

- Thôi nào !... hôm nay để xin lỗi chuyện này chú mời con đi ăn với chú và Ji Hyun nhé !!... – Người đàn ông xoa đầu cô và cười với cô nụ cười hiền hòa

- Umma ~.... – Cô đưa ánh mắt mong chờ lên nhìn umma Jiyeon

- Ah !.. vậy tôi cũng mời umma cô bé một bữa được không ah ? coi như chuộc lỗi cho sự thất lễ của người nhà tôi !...- Người đàn ông đứng dậy chỉnh lải áo sống và trịnh trọng nói chuyện với umma Ji Yeon

- ...

Umm Ji Yeon không nói thêm, đứng thở dài một cái cuối xuống nhìn cô một cái xoa lên bên má còn in năm dấu tay, ánh mắt thâm tâm nhìn cô có chút kì lạ, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô trầm tư chút ít và gật đầu đồng ý đi cùng cô và người đàn ông này...

Bữa cơm cũng chỉ là những món đơn giản, nhưng đây là lần đầu tiên cô được đến một nhà hàng lớn mà còn là nhà hàng bán thức ăn truyền thống, ngồi đối diện cô bạn ít nói mặc dù không nói gì chỉ để lại cuộc trò chuyện cho người lớn hai bên, cô bạn ít nói kia có đôi lúc trộm liếc cô một cái rồi lại cụp mắt nhìn chén cơm của mình. Lần đầu tiên cô được nếm hương vị thực sự của món bulgogi, vì mặc dù trong một căn nhà lớn có đầy đủ mọi thứ không thiếu món gì nhưng chưa bao giờ cô dám ăn món này, khi động đũa tới món đó cô luôn gặp ánh mắt khó chịu của Ji Yeon, vì nó rất ghét ai đụng vào món ăn yêu thích của nó nên cô không dám động đũa vào món đó dù chỉ một lần vì sợ hãi nó sẽ giận cô và người appa kia sẽ cãi nhau với umma Ji Yeon vì cô, nhưng hôm nay thực sự may mắn với cô, cô chăm chỉ ăn thật nhiều để sau này khỏi phải chịu đựng nhìn người khác ăn món này nữa. Nhìn thấy cô ăn như thể chưa được bao giờ ăn qua, cô bạn ít nói kia chủ động gắp thêm vào chén cho cô mấy miếng thịt lớn vừa chín nữa, cô ngạc nhiên đang cắm cúi ăn thì ngước lên nhìn, cô bạn kia đỏ mặt liền cúi gục mặt xuống bàn ăn phần thịt của mình, cô nhìn cô bạn ít nói cười một cái thật tươi và nhiệt tình ăn hết mấy miếng thịt mà cô bạn kia gắp cho cô.

Bữa ăn kết thúc, hai bên tạm biệt nhau ra về, cô cảm thấy bữa ăn tối nay đối với cô thật sự rất hạnh phúc, lần đầu tiên có người quan tâm cô cho cô đồ ăn, mặc dù người đó không nói gì nhưng ánh mắt người đó không hề giả tạo hay là lạnh nhạt với cô...

Trên giường ngủ cô hạnh phúc ôm di ảnh mẹ mình đi ngủ, sau khi viết xong nhật kí thường ngày của mình... nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi khi nghĩ tới người appa ngày ngày dùng ánh mắt lạnh nhạt và khó chịu nhìn mình, trái tim nhỏ bé của cô thật sự đã bị tổn thương... và em gái Ji Yeon vẫn không thể mở lòng được với cô mặc dù cô đã cố gắng làm những gì mình có thể trong suốt một năm qua, còn bà nội thật sự yêu thương cô thì đã không còn ở bên mà lo cho cô nữa rồi ...

Bên ngoài cửa, một bóng người bỏ đi khi mà cô đã tắt đèn đi vào giấc ngủ...

===== -ooo_ooo- =====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro