Chương 10 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên từ trong ngực Hiếu Mẫn tỉnh lại. 10 năm trước, cứ nghĩ rằng đã đánh mất nhau, 10 năm sau lại gặp nhau một lần nữa, tiếp tục một lần nữa vì duyên phận chưa thể dứt. Trí Nghiên yên lặng ôm Hiếu Mẫn đang ngủ say, vì nàng đã nhớ đến sắp phát điên rồi cũng là khuôn mặt này nhiều năm vễ trước, [ từ sau đêm đó, chúng ta cứ như vậy đã không thể gặp lại nhau... Chờ chị tỉnh lại, em nhất định nghe chị giải thích .... Hiện tại, em rốt cục trở thành người của chị...]

"Phác Trí Nghiên không lẽ ở nhà Hiếu Mẫn..." Ân Tĩnh đi đến dưới lầu nhà Hiếu Mẫn, nhìn đến đèn cửa sổ vẫn còn mở... Không nói hai lời, Ân Tĩnh khẩn trương chạy về nhà.

" Ân Tĩnh? Sớm như vậy trở về?"

" Phác Trí Nghiên hiện tại đang ở trong nhà cùng với Hiếu Mẫn." Ân Tĩnh một bên chuẩn bị trang bị thu dọn đồ đạc.

" Làm sao ngươi biết? "

" Đêm qua Phác Hiếu Mẫn mang theo Trí Nghiên đi rồi."

" Ngươi muốn đến đó ..."

" Phải." Ân Tĩnh ngừng lại nhìn Cư Lệ

" ... nếu ta không cho phép ngươi cũng sẽ đi..."

" Ân." Ân Tĩnh cũng không quay đầu lại liền rời đi.[ Ta không ngăn cản ngươi... Bởi vì ta yêu thương ngươi. Ta càng mong và hy vọng Hiếu Mẫn mang đi Trí Nghiên, mang đi thật xa chỗ này... Ân Tĩnh, ta sẽ vẫn cùng ngươi, cho dù trong mắt ngươi chỉ có Phác Trí Nghiên.] Lý Cư Lệ, mấy năm trước thiếu chút nữa bị ma cà rồng cắn may mắn lại được Ân Tĩnh cứu trở về. Từ đó trở đi quấn quít lấy Ân Tĩnh không buông, coi Ân Tĩnh là đứa nhỏ thành thương yêu luyến tiếc. Ân Tĩnh càng ngày càng ỷ lại nàng, coi Cư Lệ là thành người nhà khóc lóc kể lể cùng nàng, chưa từng chân chính tiếp nhận Cư Lệ đối với tình cảm của nàng cũng chỉ là tránh né. Trí Nghiên uống rượu có Ân Tĩnh đón về nhà, mà Ân Tĩnh uống rượu chính là Cư Lệ đại nhân ôm nàng về nhà.

Chạng vạng, Bảo Lam cùng Tố Nghiên đến thăm nhà Hiếu Mẫn, nháy mắt mở cửa liền thấy được Phác Trí Nghiên, còn có trên cổ lưu lại một dấu răng màu đỏ, 2 người ý tứ thầm cười,"Phác Trí Nghiên. Cô gái Hiếu Mẫn yêu nhất. "Khuôn mặt Trí Nghiên nhất thời hồng nhuận lên, "Các ngươi là... "

" Là người 10 năm qua đã phải chăm sóc cái tên quỷ đầu ngốc của ngươi"

" Các ngươi cũng..."

" Hắc hắc hắc " 2 người cùng lúc nở nụ cười.

" Tố Nghiên, ta cảm thấy được Hiếu Mẫn hẳn là thực kích động oh ~ "

" Bảo Lam tỷ, ta cũng cảm thấy như vậy ~ ngươi xem bên đống quần áo bị xé nát bên a ~~ ~~ "Mẫn Nghiên sau khi nghe được, mặt nóng lên..."

"Tiểu Mẫn ~ em muốn ăn thịt ba chỉ ~ 10 năm rồi cũng chưa ăn ~ các tỷ tỷ cũng tới thăm chúng ta, chị hãy mau đi mua thịt đi ~~ "

" Được rồi, được rồi, các em trước tâm sự với các tỷ chờ chị một chút" Hiếu Mẫn sủng nịnh đáp lại Trí Nghiên, sau đó xuống lầu đi mua thịt. Ân Tĩnh, lại đứng ở trên con đường lâu ngày không tới để đợi.

" Phác Hiếu Mẫn."

" ? " Dứt lời, liền đem Hiếu Mẫn không hề phòng bị kéo vào trong ngõ hẻm, không để cho nàng cơ hội kịp phản ứng, chính là điên cuồng đánh tới. " Vì cái gì ngươi phải về đây?!" Ân Tĩnh túm lấy tóc Hiếu Mẫn, sau đó hướng vào vào tường mà ném lên.

" Bảo Lam tỷ, Trí Nghiên, các ngươi ở nhà oh, ta đã quên kêu Phác Hiếu Mẫn giúp ta mua khoai phiến ~~ "Dứt lời, liền lao xuống lầu tìm Hiếu Mẫn.

" A ách..." Hiếu Mẫn nhỏ giọng thống khổ kêu, không nghĩ phải đánh trả, vẫn tùy ý Ân Tĩnh đánh chính mình. Tố Nghiên đi ngang qua, nghe được ngõ nhỏ có tiếng động lạ liền tòm mò đi tới xem, nhìn đến Hiếu Mẫn vậy mà bị Ân Tĩnh đánh cho sắp ngất đi

" Hàm Ân Tĩnh ngươi dừng tay! "

" Ngươi là ai?" Ân Tĩnh dừng nắm đấm trên tay hướng Hiếu Mẫn, nhìn Tố Nghiên." Phác, Tố, Nghiên."

" ... Không biết. " Sau đó tiếp tục tấn công Hiếu Mẫn.

" Bảo Lam tỷ tỷ... Em chợt có cảm giác rất bất an..."

" Tỷ cũng vậy... có thể bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó?!" Trí Nghiên cùng Bảo Lam khẩn trương chạy ra khỏi nhà tìm lão công lão bà nhà mình.

" Ta kêu ngươi dừng tay. " Tố Nghiên giọng nói lạnh lùng, ánh mắt tức giận nhìn Ân Tĩnh

" Không được chạm vào người ta, ngươi cũng không phải con người." Nói xong liền một quyền đấm thẳng vào Tố Nghiên, nhưng Tố Nghiên nhanh chóng né được. Tố Nghiên lộ ra răng nanh, bắt đầu cùng Ân Tĩnh đánh nhau. Hiếu Mẫn dương mắt nhìn, nhưng không cách nào ngăn cản, nàng bị Ân Tĩnh đánh cho bị thương nghiêm trọng. Ân Tĩnh bắt đầu vung lên thanh đao săn ma cà rồng." Hôm nay nhất định ta phải giết chết Phác Hiếu Mẫn, ngươi cũng chuẩn bị chết đi!" Sau đó nhanh chóng hướng vào bụng Tố Nghiên mà đá, xách nàng đứng lên, dùng sức hướng vách tường ném vào, Tố Nghiên phát ra tiếng kêu đau đớn. Thanh đao trên tay Ân Tĩnh hướng Hiếu Mẫn đâm vào.

" A..." Trí Nghiên đau đớn kêu lên

" Phác Trí Nghiên ! ! " cả 4 người cùng lúc hô. Trí Nghiên từ bên kia chạy lại, hướng Hiếu Mẫn đã trúng một đao." Phác... Phác Trí Nghiên... "Ân Tĩnh buông thanh đao trên tay xuống, đầu óc trống rỗng. "Tĩnh... Không cần... Giết tiểu... Mẫn... Xin... Xin ngươi..."

" Phác Trí Nghiên ! !" Hiếu Mẫn gian nan hướng Phác Trí Nghiên ôm lấy cô, hướng bệnh viện chạy tới, bởi vì bị thương, tốc độ bay cũng bị khống chế." Phác Trí Nghiên... Ngươi gắng chịu đựng... Ta đưa ngươi đi bệnh viện!" Hiếu Mẫn cắn răng chịu đựng, toàn thân bị thương ráng ôm Trí Nghiên, khi trong người cảm giác như bị xé rách đầy đau đớn. "Mẫn... Không cần đi... Ngươi... Rất đau..." Ánh mắt như sắp khép lại Trí Nghiên yếu ớt tay không cảm giác chợt nâng lên lau đi vết máu trên đầu Hiếu Mẫn.

"A ngạch!" Hiếu Mẫn cuối cùng không thể chống đỡ, té ngã, cùng Trí Nghiên ngã trên mặt đất. "Trí Nghiên... Ngươi đừng ngủ... chúng ta cùng đi bệnh viện..."

" Tiểu Mẫn..." Hai mắt từ từ khép lại.

"Hàm Ân Tĩnh, ngươi thực tàn nhẫn... Chúng ta không phải là con người... Ngươi cũng, ha hả... A..." Ân Tĩnh bị còn sững sờ quay đầu nhìn về phía Tố Nghiên đang nằm trên mặt đất, chờ nàng tiếp tục nói. " Ngươi chính là ma cà rồng, mẹ ngươi cũng vậy, hại chết mẹ ngươi không phải vương tộc, không phải huyết tộc, không phải Phác Hiếu Mẫn, mà là ba của ngươi! Trên người của ngươi không chỉ có dòng máu của thợ săn mà còn có dòng máu của vương tộc! Ba của ngươi đã lừa ngươi rồi, ha ha ha ha "Ân Tĩnh đờ đẫn quỳ xuống, tâm như là cảm giác được mọi thứ xung quanh đang sụp đổ.

' Phanh!' Sụp đổ, một mảnh hỗn loạn. Nàng nhìn hai tay mình nhiễm máu " A ! !" Trong ngõ hẻm vang vọng tiếng kêu khàn giọng.

Kết thúc

Chúng ta thật vất vả mói gặp lại nhau, lại muốn chia lìa sao... Sẽ không đâu, Phác Trí Nghiên, chị sẽ vẫn cùng em, chị thề không bao giờ rời đi nữa... Cho dù đời này chúng ta không thể bạch đầu giai lão, kiếp sau mang chị tìm được em, hảo hảo quý trọng em. Phác Hiếu Mẫn, em vẫn muốn làm người tình của chị, vĩnh viễn. Hảo, vĩnh viễn.

1 năm sau.

" Ân Tĩnh a, chúng ta đi ra ngoài săn thực đi, ta nhớ hương vị máu a ~ "

" Ăn ta muốn hay không a... "

" Nếu ngươi nguyện ý... ... ( tà ác mỉm cười)"

" Cho dù ta không muốn ngươi cũng đòi theo ăn"

" Hắc hắc ~ "Ân Tĩnh ôm Cư Lệ đi ra ngoài phòng. Ân Tĩnh nhìn về phía ánh trăng trên cao giữa đêm tối một màu đỏ rực. [ Tôi không dám đối mặt với sai lầm của mình, cho nên tôi bỏ đi, hạnh phúc nhất chính là, Cư Lệ chưa rời bỏ tôi. Tôi vẫn còn rất yêu cô gái mang tên Phác Trí Nghiên kia. Nàng bây giờ đã là của người khác, có thể được ở cạnh nàng 10 năm đối với tôi như vậy cũng là đủ lắm rồi. Tôi muốn dừng đoạn tình cảm này lại, để lại trong mình những kí ức tốt đẹp nhất mà thôi. Cư Lệ đã trở thành người của tôi, còn tôi sẽ cố gắng trở thành một người toàn tâm toàn ý yêu thương Cư Lệ. Các ngươi vẫn khỏe chứ?]

" Hai người các ngươi không được chết, ta không muốn Hàm Ân Tĩnh đau khổ cả đời! "Cư Lệ đi tìm Ân Tĩnh thì gặp được Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn nằm trong vũng máu, hai người gắn kết nằm chung một chỗ. Vội đưa hai người vào phòng cấp cứu. Đúng lúc Tố Nghiên cùng Bảo Lam chạy tới, đèn phòng giải phẫu đang sáng.

"Bảo Lam tỷ! Ô ô ô ô "Tố Nghiên khẩn trương ôm ảo Lam khóc lên, người bởi vì sợ hãi mà run rẩy. "Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, các nàng chính là quỷ, nếu mất máu quá nhiều chỉ cần cắn thầy thuốc một hơi sẽ không chuyện gì đâu, đừng sợ..." Bảo Lam cắn cắn môi... Kỳ thật nàng cũng thực sợ hãi... Phác Hiếu Mẫn nhất định sẽ không có việc gì, nhưng Trí Nghiên... Cây đao kia chính là cây đao giết ma cà rồng...

" Hàm Ân Tĩnh." Ân Tĩnh một mình ngồi trên nóc nhà, Cư Lệ đi tới ngồi xuống bên cạnh Ân Tĩnh. Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cư Lệ, lại cúi đầu. Ánh mắt cùng Cư Lệ một khắc kia tiếp xúc, Cư Lệ trong tâm âm ỷ đau. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này, giống như là trời sập thế giới tận thế, tâm hồn bị thương, vạn tiễn xuyên tâm; cho dù mặt ngoài hoàn hảo vô khuyết. Nàng, Ân Tĩnh nội tâm đã muốn tan vỡ, không hề giữ lại trong nội tâm mà bạo phát, tàn nhẫn làm tổn thương chính mình. Chính mình đâm người mình yêu nhất một đao, chính mình mỗi ngày đều truy sát giết hại đồng loại bạn bè, bị cha của mình lừa... Ai đều không thể thừa nhận. "Ân Tĩnh... "Cư Lệ nhẹ giọng gọi Ân Tĩnh. "Cho dù ngươi từ nơi này nhảy xuống, ta cũng cùng ngươi. Mặc kệ ngươi đi đâu , ta đều cũng sẽ đi theo ngươi. Cho dù ngươi yêu thương không phải ta. "

" Dẫn ta đi..."

" Hảo."

" Phác Hiếu Mẫn! Ta muốn ăn thịt ba chỉ! Thịt ba chỉ!"

" Ngươi là người của vương tộc rồi, biến thành quỷ vẫn là thích ăn thịt! Ta sắp bị ngươi ăn phá sản rồi! Ngươi đi tìm người khác hút chút máu sẽ không sao đâu T.T"

" Ta muốn thịt ba chỉ, thịt ba chỉ! "Nói xong thì nhảy chồm lên người Hiếu Mẫn như một con gấu ôm lấy Tiểu Mẫn. "Q△Q Phác Trí Nghiên xương cốt của ta muốn nát ra rồi" Sau đó hai người cùng nhau té lên giường... Mặt chạm cùng một chỗ." Phác Trí Nghiên... Chúng ta thật sự vĩnh viễn ở cùng một chỗ... Một ngàn năm, một vạn năm, vĩnh viễn... "

" Ân!" đôi môi đỏ căng mọng của Trí Nghiên giương lên bóng lưỡng như thoa mật ong, lại thu hút Tiểu Mẫn.

Cho dù trải qua 10 năm trước hay 10 năm sau bị tan vỡ, 2 người cuối cùng cũng lại trở về một chỗ.'

''Bảo Lam tỷ, xem ra chúng ta đêm nay lại không có bữa tối ăn, vẫn là đi ra ngoài tìm đồ ăn có sẵn đi..."

"Đồng ý! "




Hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro