Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh ở bên đường tỉnh lại, chạy nhanh đi tìm Trí Nghiên. Mở cửa phòng, thấy Trí Nghiên đắp chăn ngủ trên giường. Không thấy bóng dáng Phác Hiếu Mẫn, chỉ thấy cửa sổ mở ra. Ân Tĩnh ngồi xuống bên giường Trí Nghiên. Sau đó muốn hôn một cái thì lăn ra ngủ. Phác Hiếu Mẫn trên nóc nhà nhìn xuống.[ Phác Trí Nghiên... Tôi phải đi...]

" Tiểu Mẫn... Tiểu Mẫn!!'

Buổi sáng, Trí Nghiên bừng tỉnh, làm cho Ân Tĩnh cũng phải tỉnh lại." Làm sao vậy?!" Ân Tĩnh nhất hoảng hốt khi nhìn thấy Trí Nghiên khóc..." Phác Hiếu Mẫn... Phác Hiếu Mẫn!" Trí Nghiên không hề báo trước liền oa một tiếng khóc rống lên, cô khóc đến thê lương, khi Hiếu Mẫn bên người cô đã biến mất

" ...Trí Nghiên"

" Ô ô ô ô ô ô ô " Ân Tĩnh nhìn thấy đáy lòng quặn thắt, ôm cô thật chặt." Ân Tĩnh, Phác Hiếu Mẫn đi rồi! Ô ô ô cô cứ như vậy rời đi! " [ Phác Trí Nghiên... Thực xin lỗi... Tôi sẽ hảo hảo chiếu cố em]

Mấy ngày sau, Phác Trí Nghiên một câu cũng không nói, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống. Khuôn mặt ngơ ngác không đổi, ngồi thất thần một chút lại khóc lên. Ân Tĩnh thì lại một mực bồi bên cạnh cô, chọc cho cô cười, đút cho cô ăn, lại bị Trí Nghiên lại một lần, lại một lần nữa không nhìn tới."Trí Nghiên ~ ta nướng thịt ba chỉ mà ngươi thích ăn nhất nga!"

" ... "

" Mau tới ăn a ~ "

" ... "

" Trí Nghiên a ~ em có biết hầu tử ra đời như thế nào không? "

" ... "

" Đúng vậy là từ tảng đá biến ra đó"

" ... " 2 tuần trôi qua, trừ bỏ Ân Tĩnh ép buộc cô ăn đồ ăn bên ngoài, cô chính là một câu cũng không nói. [ Cô ấy rời đi khiến em tổn thương lớn đến như vậy sao?]

[ Phác Hiếu Mẫn... Ngươi rời đi khi cũng mang đi trái tim kia luôn sao...]

[ Phác Trí Nghiên tha thứ cho ta.]

Ngày qua ngày Ân Tĩnh cơ hồ vào mỗi tối phải đi ra ngoài truy sát ma cà rồng, trong khi đó Phác Trí Nghiên từ nhà Ân Tĩnh chạy đến quán bar, không điên cuồng la hết uống rượu không điểm dừng làm tê liệt tâm can chính mình. Chỉ cần tỉnh, cô sẽ nhớ tới Phác Hiếu Mẫn. Có một ngày Ân Tĩnh đột nhiên về nhà không nhìn thấy Trí Nghiên, sốt ruột tìm cô, cơ hồ toàn bộ trấn nhỏ đều nhanh trái lại cũng đến đây, mới vào quán bar đã tìm được cô, đúng lúc cô đã say đến mức không còn biết gì nữa, miệng lẩm bẩm điều là tên tên Phác Hiếu Mẫn. Từ đó về sau, Ân Tĩnh cứ cách hai ngày lại đến quán bar đó đón Phác Trí Nghiên về.

Phác Hiếu Mẫn sau khi rời đi, không có mục đích chạy như điên trên đường... (thật ra là bay...) cũng không biết bay tới chỗ nào, lòng của nàng đã đau đến không thể chống đỡ... Nàng trốn ở trong đầu một ngõ hẻm, cũng không ăn không uống. Nàng một mình ngồi trên vách tường cao chót vót, ngơ ngác ngồi thật nhiều ngày. Đến khi đói bụng đến không thể chịu đựng, ngã xuống dưới, hôn mê bất tỉnh.

" ... "

Nàng té xuống, làm cho một cô gái cũng là ma cà rồng đang hưởng thụ mỹ thực phải giật mình hốt hoảng."Thì ra là công chúa của vương tộc." Sau đó cô gái đem Hiếu Mẫn về nhà." Bảo Lam tỷ ta đã trở về "

" Có khách sao?"

" Là công chúa vương tộc."

" Nhìn cô ấy có vẻ do mệt mỏi không chịu nổi, có vẻ như đã mấy ngày chưa ăn gì?"

" Không biết, mấy ngày trước ta đã gặp nàng ngồi ở trên tường, ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không. Vừa rồi té xuống đến khi ba một tiếng đem ta dọa cho chết khiếp. "

" Ha ha hiếm thấy Phác Tố nhà của chúng ta vậy mà lại bị dọa "

"Bảo Lam tỷ ngươi thật đáng ghét, mau nhìn xem nàng thế nào đi "

" Cô ấy nhiều ngày chưa ăn uống, đương nhiên sẽ ngất đi thôi... Ngươi cho nàng một chút máu đi"

Thật lâu sau Phác Hiếu Mẫn yếu ớt mở mắt, trong đầu người đầu tiên nghĩ tới lại là Phác Trí Nghiên.

" Đây là đâu."

" Nhà của ta."

" Ngươi là ai..."

" Phác Tố Nghiên vậy ngươi là ai?"

" Phác Hiếu Mẫn."

" ... "

Các nàng không hề đối thoại. [ Phác Trí Nghiên... Em có khỏe không...] Hiếu Mẫn vẫn tiếp tục ở lại nhà của hai người họ, Bảo Lam cùng Tố Nghiên đều cảm giác được Hiếu Mẫn bi thương đến cực điểm, cho nên cũng không quấy rầy nàng, chỉ là mỗi ngày nhắc nhở nàng nên ăn uống. Mấy tháng sau, Hiếu Mẫn bắt đầu ở cùng Tố Nghiên và Bảo Lam, mỗi khi nói về chuyện khi còn bên cạnh Phác Trí Nghiên trên mặt của nàng tràn ngập đầy hạnh phúc. Hiếu Mẫn và Trí Nghiên ở khác nhau, mà cuộc sống cũng khác nhau. Duy nhất có một điểm giống nhau, các nàng đánh mất hạnh phúc của mình. Ân Tĩnh mỗi ngày đều bên cạnh Trí Nghiên, đối nàng một bước cùng không rời che chở bằng mọi giá.

"Ân Tĩnh."

" Ân?"

" Vì cái gì chị lại tốt với tôi như vậy?"

" Bởi vì tôi yêu em."

" ... ", cứ như vậy Ân Tĩnh vẫn ở bên người nàng, ngày qua ngày, lại một đêm, năm lại một năm. Mà Hiếu Mẫn, tính cách bắt đầu thay đổi. Trở nên oán hận loài người.

" Hàm Ân Tĩnh, con ngày đó cũng không có giết cô ta?"

" Cô ấy đã chạy thoát."

" Con tốt nhất tìm ra cho cô ta."

" Dạ thưa ba."

" Phác Hiếu Mẫn, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Bảo Lam bắt chuyện." Hàm Ân Tĩnh cũng là ma cà rồng."

" ... Làm sao ngươi biết được."

" Ngày đó ta gặp được một người bạn cũ, ngồi tán ngẫu chuyện cũ, cô ấy đã nói cho ta biết."

" ... "

" Mẹ của cô ta là ma cà rồng, ba cô ta yêu mẹ cô ta. Rồi ngày đó mẹ cô ta quay về vương tộc, vương tộc buộc bà không được trở về gặp lại ba cô ta, nhưng không thể ngăn cản được, bà đã lén chạy ra ngoài đi gặp ba của Ân Tĩnh, kết quả bị phát hiện. Bắt đầu rồi một hồi hỗn chiến, mẹ của cô ta bởi vì làm trái với quy tắc của gia tộc nên đáng lẽ sẽ bị giết. Giết chết mẹ của Ân Tĩnh kỳ thật cũng không phải người gia tộc, mà là ba của Ân Tĩnh. Ông ta đã giết chết mẹ cô ta, sau đó hắn lại đổ tội lên đầu mọi người trong vương tộc."

" ... "

" Ân Tĩnh cũng không biết chuyện này."

" ... "

" Hiếu Mẫn ngươi định cả đời như vậy sao? 100 năm 1000 năm đều sống trong thống khổ ?"

" ... Không biết."

" Chúng ta sẽ ở cạnh ngươi..."

" Ân... "

Một năm trôi qua, hết thảy mọi thứ lại trở về bình thường, giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì như vậy.

" Ân?"

" Tôi yêu em." Ân Tĩnh đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về trên tóc Trí Nghiên.

" ... "

" Ngươi chỉ cần biết rằng tôi yêu em là được rồi."

" Ân " Trí Nghiên thản nhiên lộ ra nụ cười, nhìn kỹ, trong ánh mắt tràn ngập cũng là chua xót. Nàng cũng thích Ân Tĩnh, nhưng không phải là loại tình cảm mà nàng dành cho Phác Hiếu Mẫn. Ân Tĩnh luôn ở bên cạnh che chở và yêu thương Trí Nghiên. Trí Nghiên dần dần chấp nhận tình cảm của Ân Tĩnh, đối với xử với nàng cũng vượt mức tình bạn bình thường, có lẽ chính là rất nhớ Hiếu Mẫn, coi nàng là người thay thế. Ân Tĩnh cho tới giờ vẫn chưa ngưng lại việc tìm kiếm Phác Hiếu Mẫn, bởi vì chỉ cần Hiếu Mẫn không chết, ba cô bất cứ lúc nào cũng sẽ giết Trí Nghiên. Mà Hiếu Mẫn vẫn đang còn ở lại nhà của Tố Nghiên và Bảo Lam. Mẫn Nghiên 2 người cách xa nhau, nhưng cuộc sống lại chẳng khác gì nhau. Không nói, không cười, không ăn, tựa như linh hồn không còn tồn tại trong cuộc sống này nữa, sống như một con rối bằng gỗ không mục đích. Cứ như vậy sống một ngày bằng một năm, 10 năm trôi qua.

Phác Trí Nghiên đem hai tay trắng toát của Hiếu Mẫn buộc chặt tại đầu giường, ngồi chồm hỗm trên cặp đùi non tuyệt đẹp, cầm trong tay cái roi, quất lên làn da non mềm của Hiếu Mẫn.

" A... A... " tiếng kêu của Hiếu Mẫn làm cho Phác Trí Nghiên lại điên cuồng mê luyến. Ngón tay tinh tế và thon dài khứa lên da thịt Hiếu Mẫn, để lại một chút vết tích màu đỏ lên làn da trắng toát hiện ra càng thêm tiên diễm.

" Shss... "... Trí Nghiên không thể khắc chế dục hỏa trong lòng, nhịn không được ở trên vai Hiếu Mẫn tàn nhẫn cắn một cái...

" Oh..." Sau đó, Trí Nghiên đưa ngón tay vào sâu bên trong của Hiếu Mẫn, không ngừng ra vào và chọc khuấy bên trong. " A, ân... Trí Nghiên... Chậm... Chậm một chút... Ân..." Rên rỉ làm cho máu nóng trong người Trí Nghiên lại dâng trào. Ngón tay không ngừng ra vào, cái miệng nhỏ nhắn đã ở trên da thịt Hiếu Mẫn lưu lại một loạt dấu răng. Mặt khác tay vẫn không có ngừng, móng tay lại một lần nữa đảo qua da thịt đầy mẫn cảm, vết tích mang theo tơ máu trên người Hiếu Mẫn chậm rãi xuất hiện... " A... Đau... Đau a... Nghiên... Ân " Cuối cùng một hơi cắn lên nơi mềm mại tròn trĩnh kia mà xuất ra. " A ! ! "

" Trí Nghiên cuối cùng mới chịu buông tha cho vô số vết thương trên người Hiếu Mẫn. Giờ phút này sau Hiếu Mẫn lõa thể trông thật mỹ lệ, hòa cùng với màu đỏ của dấu răng khiến cho vẻ đẹp của nàng càng thêm mê người.

Tác giả: Cái này viết có nhiều chỗ hơi bạo lực, thật xin lỗi ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro