Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm trước...

"Phác Trí Nghiên... Tôi thực yêu thương em, em phải nhớ rõ ah"

"Tiểu Mẫn gần đây sao chị lại kì lạ vậy?'

" Có sao?"

" Có!"

" ... " chỉ còn một tuần, cuối tuần sau nàng phải rời đi.

[ Mình nên làm cái gì bây giờ?... Ba mình là người đã giết cả gia tộc của cô ấy a... Nhưng chính gia tộc ma quỷ của cô ấy đã giết chết mẹ mình a...]

"Ân Tĩnh, nghe nói con đã tìm được Công Chúa Vương Tộc, cô ta chính là Phác Hiếu Mẫn bạn học của con, giết cô ta."

" Ba !"

" Như thế nào? Không hạ thủ được? Ân... Cái kia Phác Trí Nghiên hình như là..."

"Hảo! Con nghe lời ba nói! Xin ba đừng thương tổn Phác Trí Nghiên! "

[ Phác Trí Nghiên... Thực xin lỗi. Tôi sẽ thay thế Phác Hiếu Mẫn chiếu cố của em.] thời gian trôi nhanh vào quá khứ... 7 ngày chỉ còn lại 1 ngày... " Tiểu Mẫn chị như thế nào lại mua nhiều đồ đạc như vậy a, thế giới sắp tận thế sao? Thiệt nhiều thịt ba chỉ !!!"

" Phác Ngốc Nghiên, em choáng váng ah, tận thế còn mua làm cái gì? đều chết nhanh thôi ~ "

"Nói mau ~ vậy chị mua nhiều như vậy để làm chi a... " Hiếu Mẫn không nhìn Trí Nghiên đang nghi ngờ, đi nhanh lên lầu vào trong phòng. [ Tận thế thật sự tới rồi... Bất quá là tận thế của chị...]

"Phác Trí Nghiên a, cái hòm thuốc đặt ở trong này a; Phác Trí Nghiên a, chị mua rất nhiều đồ ăn vặt đặt ở trong này nga; Phác Trí Nghiên a..." Hiếu Mẫn bắt đầu dặn dò hết thảy...

"Tiểu Mẫn... Chị phải rời khỏi sao?"

" ... Không có a, làm sao vậy?"

" Không có gì... Nhĩ hảo dặn dò em mấy việc sau này... "

" Sau này cái em gái chị ấy, đứa ngốc, em với chị sẽ không bao giờ rời đi, đều vẫn ở bên cạnh chị..."

" Cùng nhau móc nghéo ngón út, mãi mãi cùng một chỗ..."

[ Phác Trí Nghiên... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Chị không thể không rời xa em... Chị sẽ hại em..] ánh mắt Hiếu Mẫn chợt hiện lên một giọt lên quang

Buổi tối.

Hiếu Mẫn từ phía sau ôm Trí Nghiên, "Tiểu Mẫn làm sao vậy ~~ "

"Không, chỉ nghĩ muốn ôm em một cái thôi ~ "Hiếu Mẫn đem mặt chôn sau lưng Trí Nghiên... [ đây là lần cuối cùng chị được ôm em... Phác Trí Nghiên chị muốn nhớ kỹ hương vị của em...] Trí Nghiên hạnh phúc cười, nàng cái gì cũng không biết "Trí Nghiên, tới lúc đi ngủ a ~ ngoan, chúng ta đi ngủ ~ " [ Tiểu Mẫn hôm nay thật sự rất kỳ quái... Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt... Là muốn phát sinh chuyện gì sao?] " ah ~ hảo ~ đến đây!" Trí Nghiên đến bên cạnh Tiểu Mẫn nằm xuống, Hiếu Mẫn vẫn nhìn chăm chú vào nàng, Trí Nghiên bị nhìn đến mặt đỏ rần

" Nhìn đủ chưa..."

" Không tồi, thật muốn nhìn ngươi thêm một chút..." [ Phác Trí Nghiên a... Chị muốn cẩn thận nhìn em, chị sợ có một ngày chị sẽ quên bộ dáng của em...] Hiếu Mẫn nghĩ, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trí Nghiên, lên trán, lông mi, cái mũi, đến môi... Liền hôn tới. Phác Trí Nghiên lại muốn đẩy Hiếu Mẫn đi ngủ. [ chị tha cho em đi...] Hiếu Mẫn nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi người Trí Nghiên, xuống giường viết một phong thơ.

( Ta yêu nhất Phác Trí Nghiên: Nghiên... Thực xin lỗi... Chị phải rời em đi... Kỳ thật chị cũng không phải con người, chị là một con ma cà rồng... Em từng hỏi vì cái gì chị lại hay lạnh lùng như vậy, ít khi cười đúng không... năm chị 7 tuổi, gia tộc chị bị truy sát, chị tận mắt chứng kiến ba của chị bị chặt đứt đầu... Mà ba của Ân Tĩnh chính là thợ săn đã giết chết cả gia tộc của chị.... Chị còn tưởng không thể lọt vào tầm truy sát của họ, chính là Ân Tĩnh đã trở thành một Thợ Săn Ma Cà Rồng... Mặt khác bọn Huyết Tộc ma cà rồng cũng đã phát hiện ra chị... Nếu chị không rời bỏ em, chị sẽ làm hại đến em... Thực xin lỗi... Sau này chị không còn... ngủ nhớ đắp chăn, ăn cơm nhớ đúng giờ, thịt ba chỉ và sách dạy nấu ăn chị để trong phòng bếp và kéo thứ hai... Sau này không có chị thúc dục em cũng đừng có thức đêm, điện thoại chị để trong phòng ở ngăn kéo thứ nhất, khi sét đánh thì mở nhạc lên nghe không phải sợ... Hội vẽ tranh chị giao lại cho em, chị biết Ân Tĩnh sẽ chiếu cỗ em thật tốt, chị cũng sẽ không thương tổn tới cô ấy... Nói cho em biết một bí mật, từ lúc chị 7 tuổi cho đến sau này, chị chưa tùng cười. Phác Trí Nghiên... Chị yêu em... Thực xin lỗi. Tái bút: Tiểu Mẫn)

Viết xong, đem lá thơ đặt lên tay Trí Nghiên. "Phác Trí Nghiên... Không có chị, em phải hảo hảo sống thật tốt." Xoay người, ly khai, lệ không ngừng chảy. [ Phác Trí Nghiên... Cám ơn em giúp chị tìm về hạnh phúc... Chị biết chị lại đánh rơi hạnh phúc...]

Lúc này, Ân Tĩnh đã đứng trước nhà Hiếu Mẫn, trên tay cẩm một cây đao lớn đợi nàng xuất hiện, Ân Tĩnh biết vì Phác Trí Nghiên nàng nhất định sẽ rời đi khỏi đó. Vì Phác Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhất định phải giết nàng. "Tôi biết cô nhất định sẽ trở lại. "

"Phác Hiếu Mẫn"

" Chiếu cố Phác Trí Nghiên thật tốt."

"Không cần ngươi nói. Cô là một con ma cà rồng, cô không thể cho em ấy hạnh phúc! "Đao hướng về Hiếu Mẫn liền chém tới. Hiếu Mẫn nhanh chân né sang một bên.

" Oh ~ Thợ săn truy sát công chúa.. ách ! Các anh em ~ chúng ta phải giúp thợ săn, giết công chúa chúng ta sẽ có thêm một người bạn... ách." Đột nhiên một đám ma cà rồng huyết tộc xuất hiện, phát ra những lời không có hảo ý. "Các ngươi đều là ma cà rồng, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, cũng không cần các ngươi trợ giúp !" Cứ như vậy, ba phe đánh đánh tới " Ầm vang..." âm thanh náo loạn bên ngoài làm Trí Nghiên tỉnh lại. "Tiểu Mẫn! " Trí Nghiên thức dậy cũng không thấy Tiểu Mẫn giữ mình trong người, chỉ nhìn thấy trên tay một phong thơ...

"Ân Tĩnh, tôi sẽ không thương tổn cô! "

"Chính là tôi sẽ... "

"Công chúa ngươi làm chi lại tốt tâm như vậy a?" Đánh nhau liên tục.

Trí Nghiên lục tung nhà để tìm Tiểu Mẫn.

"Phác Hiếu Mẫn! Chị ra đây! Chị trở về a! Phác Hiếu Mẫn! Chị không phải mới đáp ứng không có rời em đi sao! Phác Hiếu Mẫn! Chị ra đây!!! Ô ô ô "Trí Nghiên hướng ra khỏi nhà, tìm kiếm Hiếu Mẫn, "Phác Hiếu Mẫn!! ".

Đao trên tay Ân Tĩnh không ngừng chém tới trong màn đêm, mà cà rồng cùng thợ săn một hồi hỗn chiến. Ở phía xa bên ngoài Trí Nghiên được âm thanh ồn ào, vội vàng chạy tới, lúc này Hiếu Mẫn nhìn đến một con ma cà rồng đang từ phía sau tấn công Ân Tĩnh, Hiếu Mẫn đem hết toàn lực đá bay suy nghĩ cứu Ân Tĩnh, nhưng hắn linh hoạt hơn kịp thời trốn thoát, kết quả không kịp thu hồi làm bị thương Ân Tĩnh. Vừa vặn một màn này bị Trí Nghiên thấy được. " A..." Con ma cà rồng cuối cùng cùng bị giải quyết. Trí Nghiên chạy tới " Đau... " Ân Tĩnh phát ra tiếng kêu đau đớn liền ngã xuống.

Trên đường cái chỉ còn lại 3 người... Không đúng, là 2 người, 1 con quỷ khát máu. Hiếu Mẫn thấy Trí Nghiên liền dừng động tác, "Trí Nghiên..." Ân Tĩnh cũng nhìn thấy Trí Nghiên liền hạ động tác." Phác Hiếu Mẫn chị là một tên lường gạt! "Trí Nghiên nước mắt tựa như hồng thủy bùng nổ tràn ra. "Phác Trí Nghiên chị yêu em a, bởi vì chị yêu em a! "

"Tôi không cần" Tôi không cần tôi yêu ta! Vì cái gì chị lại gạt tôi, đả thương Ân Tĩnh! Chị là một kẻ lường gạt! Chị nói, chị không có rời đi! Chị nói Ân Tĩnh sẽ chiếu cố tôi, chị sẽ không thương tổn chị ấy"

" Đó là một hiểu lầm!Trí Nghiên nghe chị giải thích... Phác Trí..."

" Chị đừng kêu tên của tôi nữa! Phác Hiếu Mẫn chị là ma quỷ! Tôi không cần... Không cần a!!! "Trí Nghiên mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh...

Ân Tĩnh đỡ được nàng. Hiếu Mẫn thân thể mềm nhũn vô lực quỳ xuống, nước mắt không thể khống chế. Cả 3 người trong thời khắc này tâm đã rất đau, rất đau." Ân Tĩnh... Cho tôi 5 phút... chỉ 5 phút." Sau đó Ân Tĩnh bất ngờ đánh nàng hôn mê bất tỉnh, ôm lấy Trí Nghiên chậm rãi trở về nhà

"Phác Trí Nghiên... Phác Trí Nghiên... "Đêm hôm đó đến sau này, Phác Hiếu Mẫn từ nay về sau biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro