Chương 7. H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phác Hiếu Mẫn cô làm gì vậy?" Trí Nghiên đẩy nụ hôn của Hiếu Mẫn khiến cho nàng ngã ngồi trên đất, nước mắt không thể nhịn xuống liền trào ra.

" Phác Trí Nghiên không phải em không biết tôi sao? vì cái gì là gọi tên tôi là Phác Hiếu Mẫn, em căn bản là không có quên tôi!"

Hiếu Mẫn đem Trí Nghiên xốc lên, bắt lấy cánh tay của nàng và ấn lên cửa. "Phác Trí Nghiên tại sao lại khóc?" Hiếu Mẫn phẫn nộ thấp giọng quát. Trí Nghiên cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng Hiếu Mẫn nước mắt vẫn không thể tự dừng lại. :"Phác Trí Nghiên em có muốn nói chuyện với tôi không?" Hiếu Mẫn ngữ khí lạnh lùng cao ngạo tựa như băng, nhìn Trí Nghiên cúi đầu không nói lời nào "Ngẩng đầu nhìn tôi!" Trí Nghiên không dám làm trái lời nói của Hiếu Mẫn chậm rãi nâng đầu. Cũng giống như 10 năm trước nhìn Trí Nghiên nước mắt lưng tròng, ánh nhìn của Hiếu Mẫn dành cô vẫn không thể nào nhịn được khát vọng đối với Phác Trí Nghiên, đầu lưỡi tham lam hôn Trí Nghiên trăm lần muốn nói với Phác Trí Nghiên

Nhìn thấy môi mình bị mút lấy, Trí Nghiên không ngừng dãy giụa muốn đẩy Hiếu Mẫn ra khỏi, nhưng tay lại càng bị nắm chặt hơn. Phác Trí Nghiên khóc lại càng nhiều hơn, gắt gao chế trụ cánh tay của Trí Nghiên không biết bao nhiêu lần, bá đạo đoạt lấy thân thể mẫn cảm hay e thẹn của nàng mà giày vò. Ký ức như một cơn sóng lớn rồi lại trở về yên tĩnh, hoàn toàn đem Trí Nghiên đè xuống mà bao phủ lấy. Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới cả hai sẽ lại gặp nhau lần nữa, cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình sẽ lại được hôn nàng một lần nữa. 10 năm sau như những nhớ mong bị dồn nén nàng lại một lần nữa xuất hiện, cô lại bị nàng cường hôn. Hiếu Mẫn buông ra, Trí Nghiên môi sưng đỏ thở dốc. Trí Nghiên nhân cơ hội đẩy Hiếu Mẫn ra không ngừng thở dốc nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Bị đẩy ra Hiếu Mẫn ý thức phẫn nộ đến cực điểm, không cam lòng, "vì cái gì em lại đẩy tôi ra, 10 năm trước không phải em yêu tôi cũng là vì cái hôn này sao, nhưng lúc này có lẽ đã bị Hàm Ân Tĩnh thay thế sao?" Mọi thứ đã từng làm trước đây trong mắt hai người như một vở kịch.

Quyết định cầm lặng yên... sụp đổ. Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên vẫn chưa dừng lại, liền đổi tư thế Phác Hiếu Mẫn đem Trí Nghiên đẩy ngã đè lên người nàng, như con thú nhỏ bị tổn thương, hung hăng xé nát quần áo mỏng manh trên người Trí Nghiên.

" Tiểu Mẫn chị không cần như vậy " Miệng nhỏ gào lên. Hiếu Mẫn như mất đi lí trí bỏ ngoài tai sự cự tuyệt của Trí Nghiên, đem quần áo của cô xé nát đến không còn một mảnh. Hiếu Mẫn đưa mặt tiếp giáp với khuôn mặt nguội lạnh của Trí Nghiên. Nụ hôn mãnh liệt lại tái diễn đi xuống hướng lên khuôn mặt cùng đôi môi đỏ hồng đánh tới. Có lẽ là chán nản, là quá mức nhớ mong, có lẽ khi nhớ lại thúc giục chính mình cảm thấy nảy sinh ham muốn Trí Nghiên liền ngưng khóc, cũng không có phản kháng mà lại thản nhiên nghênh đón nụ hôn mong đợi đã lâu của nàng. Hiếu Mẫn khai mở bên trong miệng của Trí Nghiên, bồi nhau tuyến phòng ngự cuối cùng, dịch miệng hai người hòa cùng một chỗ, lúc này đây cả 2 ôn hòa cùng nhau ngủ chung một chỗ.

Hơi thở dồn dập mà đồng bộ, thời gian hạnh phúc như là trở về 10 năm trước kia. Trí Nghiên đột nhiên đẩy Hiếu Mẫn ra

" Tiểu Mẫn em thật sự rất nhớ chị!" hai tay vẫn sau người Hiếu Mẫn.

Chủ động di dời nụ hôn lên cổ [ Phác Trí Nghiên ta cũng rất nhớ ngươi... nhớ rất nhiều... rất nhiều]. Hiếu Mẫn từ từ hôn xuống xương xanh quai của cô và để lại ấn ký của mình trên đó. Sau đó lại di chuyển xuống cặp nhũ phong vì động tình mà kiêu ngạo vểnh lên. Nàng lớn mật đưa miệng hôn lên khối tròn mềm mại kia, dùng sức mút lấy hạt đậu nhỏ kia, đầu lưỡi không ngừng quấy nhiễu hạt đậu nhỏ đang cương cứng mà nhô lên. Nàng tham lam hưởng thụ hết thảy tất cả nhừng gì có trên người của cô.

"Ân!" ngâm nga

"Tiểu Mẫn!"

" Ân!"

Trí Nghiên tham lam hít lấy mùi Hoa Hồng đặc trưng trên người Hiếu Mẫn cùng hòa vào sự trêu đùa không ngừng của Hiếu Mẫn trên cơ thể như bị thiêu đốt của mình, hoàn toàn đắm chìm cùng Hiếu Mẫn

"Ta muốn a!". Ngón tay thon dài của Hiếu Mẫn nhẹ lướt qua bụng của Trí Nghiên khiến thân thể cô run lên một cái, sau đó hướng đầu lên cao

"A!" ngâm nga

" A!"

" Ân!"

" Hảo!"

" Ngứa!"

" Tiểu... Tiểu Mẫn đừng lộng!"

" Ha ~ " hơi thở gấp gáp trong nháy mắt biến hóa thành tiếng rên rỉ hấp dẫn làm Hiếu Mẫn càng kích thích. Hiếu Mẫn đưa ngón tay giữa thon dài vào trong cái động nhỏ bên dưới khuấy đảo, ra vào, "

" Oh ~ !"

" A! "

" Miệng a!" Hiếu Mẫn mang miệng cứng rắn rời khỏi bất thình lình cũng rút tay ra khỏi cái động nhỏ thiêng liêng.

Chậm rãi cúi thấp đầu dời đến cái động nhỏ, tách hai chân của Trí Nghiên ra, đầu lưỡi lần nữa hướng tới địa phương thần thánh kia mà tiến vào, Trí Nghiên ưỡn người cong lên

" Ân!"

" Ân!" ngâm nga

" A!"

" A!" Hiếu Mẫn cảm nhận được chính xác liền để cái lưỡi đưa Trí Nghiên từ từ đi vào cao trào. Đầu lưỡi ở huyệt rất nhanh quấy nhiễu hai tay không ngừng nhẹ nhàng vỗ về Trí Nghiên trên mỗi một tấc da thịt. Nhiệt dịch trong suốt trào ra từ hạ thể khêu gợi mà lưu lại trong miệng của Hiếu Mẫn, ngẩng đầu lưu lại ở bên môi hương dịch làm cho Hiếu Mẫn khiến cho nàng thoạt nhìn lại cảm thấy khoái khẩu. Trí Nghiên chủ động đưa môi hôn Hiếu Mẫn. Một trận hôn nồng nhiệt làm cho hai người nhớ lại 10 năm trước đây, cùng gặp nhau trong hội vẽ tranh giúp đỡ lẫn nhau, lần đầu tiên Trí Nghiên giúp Hiếu Mẫn xử lý miệng vết thương, đêm đó các nàng cùng nhau, nước mắt theo khuôn mặt từ từ chảy xuống đang nồng nhiệt, cả hai cùng nhau bất động, di động của Trí Nghiên đột nhiên rung lên

Ân Tĩnh điện thoại gọi đến.

Thấy Trí Nghiên đị dộng vẫn rung lên

Ân Tĩnh điện thoại gọi đến.

"Số điện thoại bạn gọi đến hiện thời không liên lạc được, xin chờ trong chốc lát!"

"Phác Trí Nghiên!"

"Ngươi đến nghe máy đi!" Ân Tĩnh đang điên cuồng tìm kiếm nữ hài cùng mình vượt qua 10 năm đó... Phác Trí Nghiên.

" ha... ha... ~ !" thanh âm thở gấp vang lên

" Ân!" Trở thành nữ nhân của ta lại cùng ta vĩnh viễn, răng nanh Hiếu Mẫn nhô ra hướng Trí Nghiên nhẹ nhàng cắn tới một tiếng bặc, Trí Nghiên ngâm nga con ngươi trên mắt chợt biến đỏ, bỗng chốc Hiếu Mẫn lại lưu lại ấn ký của nàng trên cổ của cô, cô trở thành nữ nhân mang ấn ký của Phác Hiếu Mẫn

Hôm đó cả hai ngủ một giấc thật sâu đầy bình yên, từ sau 10 năm giấc ngủ yên bình một lần nữa lại đến


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro