Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về, Phác Hiếu Mẫn không ngừng lấy cớ trốn tránh. Nàng bắt đầu có điều băn khoăn... Sẽ làm bị thương Phác Trí Nghiên sao? Dù sao nàng cũng là Ma Cà Rồng...

"Tiểu Mẫn ~~"

"Ân? "

" Chi sao lại cứ mặt lạnh như vậy? cười lên một chút đi ~ "

" ... " [ Có lẽ... Mình và Nghiên không nên ở cùng nhau nữa, mình sẽ mang rất nhiều nguy hiểm cho em ấy... Mà Ân Tĩnh sẽ bỏ qua cho mình sao?]

" Phác Trí Nghiên... Chị yêu em, thực yêu em, yêu rất nhiều."

" Sao đột nhiên lại nói ra như vậy?..." Trí Nghiên đỏ mặt ốp trứng cũng rất nghi hoặc... Bất an dự cảm dần dần hiện lên trong lòng.

"Nghiên, đi, chị mang em đi ăn thịt nướng ~ gọi Ân Tĩnh nữa ~ "

"Hảo ~~ yêu chị nhất ~~ " [ Chị cũng yêu em a... Phác Trí Nghiên thực xin lỗi... Em sẽ tha thứ cho chị chứ...] Phác Hiếu Mẫn quyết định.

Cuối cùng một đêm yên lặng, 3 người cùng một chỗ uống rượu trắng ăn thịt nướng. Trí Nghiên uống rượu liền say, Hiếu Mẫn lại phải đưa Trí Nghiên về nhà, Ân Tĩnh cũng đi theo, giúp Trí Nghiên thoải mái ngủ xong "Ân Tĩnh, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện một chút..."

"Hảo..."

Phác Hiếu Mẫn ánh mắt bắt đầu khôi phục đỏ như máu, răng nanh cũng dần dần lộ ra. "Thợ Săn Ma Cà Rồng... Đúng không... "

"Tôi quả nhiên không đoán sai, cô thật là ma cà rồng..."

" Tôi cũng sẽ kể cho cô biết năm ta 7 tuổi trước kia, từ trước đó đến khi tôi 7 tuổi tôi luôn sống với cha mẹ cùng toàn bộ gia tộc trong rừng rậm. Chúng tôi cũng chưa từng làm hại tới con người. Mà hơn 100 năm trước loài người các ngươi lại truy sát Tân Qủy Vương của chúng tôi khiến ông phải dẫn theo mọi người chạy trốn tận rừng sâu, một lần nữa mà sinh sống, sinh ra tôi. Ba và mẹ đều rất thương yêu tôi, mọi người trong gia tộc Ma Cà Rồng cũng đối tốt với tôi. Tôi còn tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc như vậy sẽ nhẹ nhàng êm đềm mà trôi đi. Vào năm tôi 7 tuổi, đám thợ săn các người lại tìm được chúng tôi, lại một lần nữa bao vây truy sát chúng tôi. Ba tôi đã nhờ người hầu đem tôi chạy trốn, nhưng trước khi đi, tôi đã tận mắt thấy một thợ săn chặt đứt đầu của ông... đó là người cha mà tôi yêu thương nhất, ông đã hi sinh cả mạng sống để cứu tôi..." Hiếu Mẫn nghẹn ngào tiếp tục nói.

" Người hầu mang tôi trốn tới chỗ loài người. Gia tộc của bọn tôi cơ hồ đã hoàn toàn bị diệt vong, tôi một đêm mất đi hết thảy mọi thứ, cũng chính là hạnh phúc của tôi. Tôi ở nơi này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, thích ứng ánh mặt trời, đi học, ngủ, tựa như tất cả mọi người. Từ sau ngày đó, tôi cũng không còn cười được nữa, cự tuyệt toàn bộ những người có ý tốt với tôi. Tôi còn tưởng răng sẽ như vậy mà sống cho đến khi tôi gặp được Phác Trí Nghiên và cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thực sợ hãi, nhưng nguyên lai cô lúc đó vẫn chưa phải là một thợ săn... Đáng tiếc, cô vẫn là trở thành một người mang trọng trách truy sát tôi Thợ Săn Ma Cà Rồng..."

"Hiếu Mẫn... Cô là công chúa vương tộc..." [ nguyên lai thì ra ba mình muốn mình giết chết Hiếu Mẫn... mình nên làm gì bây giờ ?...]

" Ân Tĩnh... Cô sẽ tha cho tôi sao?"

" ... "

[ Mẹ con chính là do bọn chúng giết chết!] Ân Tĩnh nhớ tới lời nói của phụ thân mình, "Không có."

" ... "

" Oh ~ Hoa Hồng Đêm ~ không có vương tộc, dự định dựa vào thợ săn sao? "Bỗng dưng một đám Huyết Tộc Ma Cà Rồng từ trên phi xuống dưới. " Ân Tĩnh, mau bảo vệ Phác Trí Nghiên! "

" ... Hảo." Phác Hiếu Mẫn cùng với đám Ma Cà Rồng lại bắt đầu chống nhau.

Ân Tĩnh ở lại trong phòng liên tục coi chừng Phác Trí Nghiên đang ngủ say. Một lúc lâu sau, Phác Hiếu Mẫn toàn thân bị thương suy yếu đi tới.

" Tránh xa Phác Trí Nghiên ra, cô sẽ khiến cho nàng gặp nguy hiểm lớn." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói với Hiếu Mẫn.

" Tôi biết... Cho ta một ít thời gian..." Nói xong Ân Tĩnh liền rời đi. Hiếu Mẫn xử lý tốt miệng vết thương, sao đó lại nằm bên cạnh Trí Nghiên cùng nàng đi vào giấc ngủ. [ Phác Trí Nghiên... Thời gian còn lại chị ở bên em cũng không còn nhiều...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro