CHƯƠNG 100.10 - ĐẠI KẾT CỤC 10 (Tòa Án)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Minjeong rời đi, Jimin bắt đầu bước chân vào vị trí của nàng một ngày. Cô phải tắm cho con, phải đút cho con ăn, chơi với con, chiều chuộng con... tóm lại, Jimin phải làm 'bảo mẫu' cho các con.

Điều này cô chưa bao giờ làm, vào thời điểm nàng vừa sinh cục cưng ra. Jimin có giúp nàng trông tụi nhỏ, nhưng tụi nhỏ không chịu cô, cứ khóc la inh ỏi. Đến khi nàng ôm vào lòng dỗ dành rồi cho mớm sữa thì tụi nhỏ mới chịu nín.

Jimin sợ Minjeong vất vả nên có bày tỏ muốn thuê thêm người để trông cục cưng, nhưng nàng không đồng ý. Nàng muốn tự chăm con, con của nàng giao cho người lạ nàng không thể yên tâm.

Công việc của Minjeong hoãn lại, nàng lui về phía sau một bước để chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, cũng như hậu thuẫn công việc cho Jimin nếu như cô cần.

Có lần bọn trẻ khóc nức nở vì có chút bướng bỉnh và bị Minjeong phạt. Jimin đứng ngoài nhìn thật lòng muốn giải cứu cho các con nhưng không được. Có lần cô đã cố làm vậy, kết quả là bị cho vào quỳ chung với tụi nhỏ, đã vậy còn bị chúng cười cho thật xấu hổ...

Đáng ghét, lần sau ta sẽ không cứu các ngươi nữa.

Việc chăm con không hề dễ dàng chút nào, tại sao Minjeong có thể một lúc trông cả hai đứa?

"Hey, Jiknyang!!!" Jimin hô lên.

Bọn trẻ vừa được Jimin cho ăn xong, sau đó tắm rửa sạch sẽ. Jiknyang chạy đi nữa rồi, cô biết thằng bé đi đâu... Jikjik ngơ ngác, lập tức chạy theo Jiknyang.

"Jiknyang, Mami của con về đến rồi."

Hey, Jikjik. Dừng lại đi, không được như vậy."

"Hai đứa không nghe lời?" Jimin chạy đuổi theo hai đứa nhỏ vào tầng hầm. "Mami về đến rồi, hai đứa bị phạt là ta không cứu được đâu nhé." Jimin tiếp tục đe dọa.

Jiknyang và Jikjik luôn lén Minjeong chạy vào tầng hầm bí mật để chơi. Minjeong thì không cho, nàng nói nơi đó không tốt cho cục cưng, bên trong có rất nhiều thứ vũ khí, công nghệ điện tử. Điều đó khiến bọn trẻ vô cùng thích thú, sau đó thì bị Minjeong phạt quỳ gối ở trong phòng mấy tiếng đồng hồ.

"Jiknyang, Jikjik. Ta không đùa với hai đứa nhé." Bọn trẻ chạy nhanh quá, không lâu sau đã vào đến bên trong rồi.

"Con muốn xem các khẩu súng." Jiknyang nhảy lên ôm ôm chân Jimin năn nỉ.

"Còn có rất nhiều trang phục đẹp ở đây." Jikjik hô lên. Đó là những bộ trang phục mà Minjeong đã thiết kế và mang lại lợi nhuận cao cực kì thành công nên bà chủ đã mang mẫu để trưng bày trong này. Thỉnh thoảng sẽ muốn xem lại.

"Không được động vào, bà sẽ không vui đâu." Jimin bất lực ngăn cản.

"Của Mami thiết kế, con cũng muốn giỏi như Mami." Jikjik cười vui vẻ, tay sờ lên tủ kính bên trong có trưng bày trang phục. 

"Con phải xin phép Mami trước con có biết không?" Jimin dịu dàng nói.

"Nhưng Mami không cho con xuống đây." Jikjik không chịu. Jimin bất đắc dĩ đành để con bé nhìn. "Vậy chỉ được nhìn thôi nhé, không được động vào."

"Dạ." Jikjik mừng rỡ nở nụ cười.

"Còn Jiknyang, không được động vào súng có nghe không?" Jimin đúng là quá mệt mỏi.

Ở một diễn biến khác, Minjeong cùng với Jin Jihan đang ngồi đối diện nhau.

"Chị hẹn tôi ra để làm gì?" Jin Jihan kênh kiệu, không trên không dưới hỏi.

Minjeong hơi bất mãn, nhưng nàng đành nhịn xuống cơn sóng to trong lòng. Nhẹ nhàng từ tốn cùng cô ta nói chuyện. "Tôi muốn cô dừng chuyện này lại."

"Sao?" Jin Jihan nhếch môi giễu cợt. "Chị nghĩ gì mà kêu tôi phải dừng lại? Chị mới là người cần buông Jimin ra."

Minjeong nở nụ cười hòa nhã, nàng rút trong túi xách ra một tấm chi phiếu. Đồng thời cất giọng, đáy mắt vụt qua sắc bén: "Nếu như cô đồng ý buông tha cho Jimin và giao toàn bộ số ảnh gốc ra đây. Thì số tiền này sẽ là của cô."

Jin Jihan hơi nhíu mày, cô ta liếc nhìn tấm chi phiếu với số tiền năm trăm triệu won. Jin Jihan nhướng mắt: "Chị nghĩ chỉ bấy nhiêu đó mà muốn kiềm hãm tôi?"

Sắc mắt Minjeong trở nên khó đoán, phút chốc sự áp lực vô hình trên người nàng khiến cô ta phải dè chừng. Jin Jihan bị Minjeong nhìn đến mất tự nhiên. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên: "Cô nhất định không nhượng bộ?"

"Không.Thứ mà tôi muốn là Jimin,không phải số tiền cỏn con này!"  Jin Jihan tức giận ngồi thẳng dậy.

"Jimin không phải món đồ của cô,em ấy là người đã có gia đình, là chồng của tôi. Số tiền cỏn con này có thể nuôi cô cả đời đấy". Minjeong thở khẽ, nàng không muốn mất nhiều thời gian với loại người này. Jisoo lấy trong túi ra đoạn ghi âm hôm đó của Jin Jihan và gã trai ở hộp đêm đã gài bẫy Jimin.

Cô ta trợn tròn mắt, Minjeong tiếp tục đưa ra đoạn clip mà hắn cùng Jin Jihan tạo dựng hiện trường để trói buộc Jimin. Nàng nhìn thấy Jin Jihan run rẩy, ánh mắt toát ra sợ hãi.

Cô ta tức giận đứng bật dậy định giật lấy bằng chứng thì đã bị vệ sĩ ngăn lại. Minjeong đem bằng chứng nhét lại vào túi xách. Nàng đứng lên từ tốn nói:

"Tôi đã nhân nhượng từ khi bước chân đến đây gặp cô, Jimin của tôi không phải món đồ để cô giở trò. Ngay bây giờ..." Minjeong vừa nói, tay cầm lấy tấm chi phiếu giơ lên. "Một xu cô cũng không có, chúng ta hẹn gặp nhau ở toàn án với số bằng chứng này đi."

Minjeong nhét tờ chi phiếu vào túi xách quay đầu đi, Jin Jihan nổi giận không thốt lên lời định nhào tới Minjeong liền bị vệ sỹ lôi lại. Minjeong quay lại, nàng thản nhiên nói: "Thả cô ta ra, cứ để cô ta làm bất cứ điều gì lên cơ thể tôi, tòa án sẽ nhanh chóng nhận được đơn kiện."

"Cô-" Jin Jihan tức giận siết chặt nắm đấm. Vệ sỹ buông cô ta ra, Minjeong quay đầu bỏ đi, vệ sỹ liền đi theo sau. Đôi mắt Jihan chứa đầy sự căm tức.

Jimin mệt mỏi không nói nên lời, cô giống như rã rời vì phải trông hai đứa nhỏ của bọn họ. Bọn trẻ ham học hỏi, nhưng cái này thì không được. Minjeong sẽ tức giận cho xem.

Lúc Jimin vò đầu bứt tóc, đột nhiên, Jimin nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần với tầng hầm. Một nỗi bất an choán đầy tâm hồn, không kịp nữa rồi.

Cô lập tức nhìn ra cửa, nhìn thấy người phụ nữ của mình mang theo mùi thuốc súng vào đến đây đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn ba người bên trong.

"Vợ yêu, em về khi nào-" Jimin đi tới hỏi han nhưng vẫn run rẩy, hai đứa nhỏ nghe vậy liền sợ hãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Mami..." Bọn trẻ thốt lên, lập tức đứng yên cúi đầu hối lỗi. "Mami ơi đừng phạt..."

"Jiknyang và Jikjik, trở về phòng quỳ gối úp mặt vào tường." Giọng nàng vô cùng lãnh đạm khiến chúng càng lo sợ hơn.

"Mami ơi, con biết lỗi rồi..." Jikjik và Jiknyang mếu khóc đi tới muốn ôm chân Minjeong thì bị nàng né tránh. "Không được ôm Mami! Mau về phòng quỳ gối."

Minjeong tức giận bỏ đi ra ngoài, Jimin nhìn hai đứa nhỏ của mình tội nghiệp, mở miệng trách móc: "Papi đã nói trước rồi, tại sao không nghe lời?"

"Papi ơi, nói với Mami giúp con với. Bảo Mami đừng lạnh lùng với tụi con mà..." Jiknyang khóc lóc kéo lấy quần của Jimin cầu xin.

Jimin bất đắc dĩ thở dài, cô ôm hai đứa nhỏ lên, đi thẳng ra ngoài tìm Minjeong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro