bún đậu mắm tôm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên cũng có cả những ngày chủ nhật được nghỉ nên gộp bữa sáng và bữa trưa làm một.

Thằng Thịnh rất ham ăn nó lúc nào cũng là đứa năng nổ nhất trong việc lên kèo cho cả đám lại còn là chó xóm nữa nên đánh hơi mấy hàng ăn uống rất nhanh. Nghe đâu trong thành phố có quán bún đậu mắm tôm mới mở Thịnh ngay lập tức hẹn cả đám đi ăn một bữa vào chủ nhật được nghỉ tất nhiên là đủ mặt cả sáu đứa không sót một ai.

Đình bình thường cũng không thích đi ra ngoài vào cuối tuần cho lắm hơn nữa nếu tính theo tuổi tác thì nó là người nhỏ nhất trong cái đám này. Nhưng vì tuần này anh hai ở lại Hà Nội không về nghe nói anh phải chuẩn bị bài thuyết trình nhóm cho môn triết thì phải nên nó cũng gọi là miễn cưỡng đồng ý. Bún đậu mắm tôm cũng không phải món sở trường của Đình vì tính ăn như mèo vài lần đi ăn toàn để Mẫn ăn giùm gần phân nửa chỗ bún còn đâu thịt nem chả cốm thì ăn hết sạch.

"Tao xem review thấy bảo ở đây ngon lắm cái mẹt siêu to khổng lồ sợ bọn mày còn ăn không hết cơ đấy."

"Làm gì có chuyện ăn không hết mười bảy mười tám tuổi đầu mà không ăn hết mẹt bún đậu á mày coi thường ai vậy Thịnh?"

Chi Lợi vừa ngồi xuống ghế nhựa vừa nói chưa cả đặt đít xuống quán mà đã phải trả treo ngay lại rồi.

"Mày đi muộn vậy Lợi bộ kiếm không ra chỗ đậu ô tô hả?"

"Hâm hả đi ăn bún đậu mà đi ô tô. Tao đi xe máy."

Bọn nó dán mắt cái chìa khoá con xe Vespa đời mới nhất trên bàn tức thì thằng Thịnh gào lên.

"Ủa đã được đi thi bằng lái đâu mà mày đi xe máy?"

"Thế mà làm xung kích gương mẫu cơ đấy."

"Mày cơ cấu với mấy anh cơ động hả?"

Chi Lợi không trả lời mà thật ra là không thèm trả lời cuộc sống của người giàu mà muốn ngồi ở chỗ không ai ngồi được thì phải chịu cảm giác không ai chịu được.

Mấy đứa ngồi trò chuyện rôm rả duy chỉ có Trác vẫn cứ cắm mặt vào điện thoại còn Đình thì ngồi im không nói gì. Như một thói quen Mẫn lại là người lau đầu đũa cho cả mấy đứa chỉ một lát sau đồ ăn đã được mang ra quả đúng như lời Thịnh quảng cáo ba cái mẹt bún to đùng vật vã to hơn hẳn các quán khác bọn nó từng ăn thật.

Mẫn chăm chú vắt chanh khuấy đều bát mắm tôm lên cho cả bản thân và Đình phía bên Lợi và Trác cũng đang làm tương tự nhưng bọn Thịnh với Dân vẫn cứ rục rịch không yên. Thằng Dân đứng dậy đi xin nước mắm bị Thịnh kéo lại thủ thỉ lấy cho nó một cái bát không với cả đám tròn mắt nhìn nó. Bún đậu nước mắm thì còn hiểu được chứ thằng Thịnh định ăn bún đậu chấm không khí hay gì?

"Ê để tao locket cái đã"

"Mày thôi nha Thịnh một hồi tao lock cái mỏ mày"

"Kệ tao bộ mày không kiếm chuyện với tao là mày ăn không ngon hả Lợi"

Có mấy đứa mà tưởng đâu cái chợ không ồn còn hơn gì nữa mãi đến khi Dân quay lại và đưa cho nó cái chén nhỏ Thịnh mới bắt đầu lôi ra chai tương ớt chinsu nó mang từ nhà đi.

"VÃI cả lụ đạn linh hồn trời ơi mày ăn bún đậu tương ớt à Thịnh?!"

"Trần đời tao chưa từng thấy ai có nết ăn khủng khiếp như mày luôn đấy."

"Bún đậu tương ớt ngon mà đấy là tao còn không mang chai mayonnaise đi chứ không thì chẹp, cái này phải gọi là tuyệt phẩm trần gian luôn."

Bọn nó nhìn Thịnh bằng ánh mắt sợ hãi như mới nhìn thấy người ngoài hành tinh mặc dù biết là gu ăn uống của nó rất hổ lốn rồi nhưng đây vẫn là cú sốc lớn nhất trong ngày (hoặc trong cả đời) bọn nó. Còn có đợt Thịnh nghiện nước tương Maggi đến nỗi lúc nào nó cũng thủ sẵn một chai trong cặp ăn bánh mì cũng tưới ăn xôi trứng cũng tưới đến cả cái bánh bao trứng cút nó cũng không tha. Cũng may cho nó là đi ăn với cái đám này ít ra chúng nó còn bao dung cái miệng ẩm ương của Thịnh được đổi lại là người khác chắc là bị xa lánh không ai thèm chơi cùng luôn rồi.

Chỉ có Dân là không cảm xúc gì chỉ bình thản thưởng thức bát nước mắm tỏi ớt của mình chơi lâu với Thịnh cũng quen rồi nên chả bất ngờ mấy cùng lắm đợi tốt nghiệp xong giả vờ không quen biết nhau là được rồi.

"Đình ăn đi, chị pha mắm tôm xong rồi này."

"Vâng."

Đình gắp một miếng đậu chiên chấm xuống bát mắm được Mẫn pha cho sẵn. Đậu hũ được chiên vàng đẹp mắt vẫn còn nóng hôi hổi khi cắn vào thì giòn rụm ruột đậu bên trong lại non mềm bùi bùi béo ngậy như muốn tan chảy trong miệng hoà cùng chút vị chua ngọt vừa phải của mắm tôm tự nhiên làm nó thấy bớt khó chịu với sự ồn ào của mấy đứa xung quanh hơn hẳn. Bên cạnh là những khối bún trắng tinh được cắt gọn gàng vuông vức chấm xuống thì nhuốm một màu tím đậm của mắm tôm ăn vào thấy hương vị tươi mát làm dịu hẳn đi vị mắm cay nồng. Trên mẹt còn đầy đủ thịt chân giò luộc lòng lợn, chả cốm, dồi chiên... không quên cả rau sống ăn kèm như xà lách, tía tô và dưa chuột nữa vừa nhìn thôi đã thấy cảm giác rất đầy đặn hai người ăn một mẹt này đảm bảo no căng là chắc.

"Đình thích ăn chả cốm thì ăn nhiều vào. Sáng nay em ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi."

"Đình chăm ăn sáng vậy sáng nay chị ngủ quên nên bỏ bữa luôn"

Thịnh ghé vào hóng hớt.

"Tao cũng thế."

Lợi gắp một miếng bún nhíu mày nhìn chúng nó.

"Bọn mày sinh hoạt vô tổ chức thế có biết bỏ bữa sáng là giảm mấy năm tuổi thọ không?"

"Chứ sáng nay mày ăn gì á Lợi?"

"À thì cũng không có gì chỉ là sáng nay bếp nhà tao có sandwich trứng cá tầm với sữa dê đơn giản thôi mà no bụng,"

"Xì tốp cho tao?"

Lợi nhún vai bỗng nhiên quay ngoắt qua Trác đang yên lặng ăn liền tù tì từ nãy đến giờ.

"Sáng nay Trác ăn gì rồi?"

"Thạch dinh dưỡng với nước tăng lực... lười nấu ăn lắm."

"Ăn vậy sao mà có sức chiều đi đánh cầu? Chiều nay có kèo với bọn trường chuyên đó. Lần trước chị em mình thua sấp mặt hôm nay nhất định phải gỡ mới được."

Mẫn vừa nghe đến vụ đánh cầu đã lập tức góp miệng vào ngay.

"Tại lần trước không có Đình thôi chiều nay Đình quất tụi nó khóc luôn cho xem."

"Ai bảo chị là em đi?"

"Hôm qua chị rủ Đình rồi mà, Đình còn nhắn tin "ok" đây nè chị chụp lại làm bằng chứng rồi nhé."

Chuyện của mấy đứa cứ chuyển hết từ chủ đề này qua chủ đề khác mấy mẹt bún to thế cũng vơi đi trông thấy. Được cái bữa trưa hôm ấy không đứa nào mất tiền vì nhỏ Lợi tuyên bố trước từ nhà là sẽ bao cả đám bằng tiền thưởng nhất khối mới được hiệu trưởng phát cho mấy bữa trước với điều kiện là tất cả đều phải có mặt đi đánh cầu vào buổi chiều.

"Nói chứ nhìn bọn mày ăn bún đậu mắm tôm tự nhiên tao thấy hạnh phúc sao sao á."

Bỗng nhiên Dân lên tiếng làm bọn nó vừa buông đũa xong đang chuẩn bị đứng dậy đi về cũng phải dừng lại để nghe.

"Sao vậy?"

Dân cẩn thận xếp bát nước mắm thừa vào mẹt mỉm cười một cái giống như phụ huynh nào đó thấy các con được ăn ngon vậy mãi sau Dân mới chịu nói tiếp.

"Tại ăn mắm tôm thối mồm thì chúng mày không chim chuột trước mặt tao được nữa chứ gì."

Nói rồi Dân nhếch mép một cái rồi ngoảnh đít đi thẳng Thịnh bụm miệng cười ôm chai tương ớt chạy theo thằng bạn còn mấy đứa ngồi đơ mặt ra nhìn. Mẫn quay sang phía Đình thủ thỉ.

"Đình yêu ơi em có chê chị ăn mắm tôm không vậy?"

Đình ăn một viên kẹo ngậm không ngần ngại mà phọt ra một câu nghe đến não lòng.

"Có chê."

"Gì chê thì cũng chỉ có thế thôi không thích thì cũng phải chịu."

Nhưng tính ra cũng lâu rồi hai đứa không thơm môi nhau thật kể từ hôm Đình thơm má cô sau bữa ăn phở buổi sáng ấy tự nhiên thằng Dân nhắc làm Mẫn thấy nhớ kinh khủng khiếp. Cô cứ lơ mơ suốt cả quãng đường chở Đình về nhà đằng sau Đình cũng chả nói gì làm cô cũng không biết phải bảo thế nào cho đỡ ngại.

Mãi đến khi đứng trước giàn hoa giấy nhà Đình rồi cô cứ dùng dằng nắm tay nó mãi không chịu về mà lần nào cũng thế cứ đòi ôm hôn trước cổng nhà người ta mấy lần bị anh hai nhìn thấy còn chưa chừa.

"Sao nữa đây chị muốn ăn đòn cơ à?"

"Chị muốn được Đình hôn cơ."

"Ê? Chị mới ăn mắm tôm mà cái bà này?"

Đình ngó cái mặt phụng phịu của người yêu đành lòng mắng cũng thấy xót. Suy nghĩ một hồi nhìn xuống dưới chân mình nói với âm lượng vừa đủ để cả hai có thể nghe thấy.

"Về nhà đánh răng đi"

Giọng Đình cứ nhỏ dần.

"Xong chiều nay gặp rồi em cho hôn."

Mẫn nghe xong sao bỗng thấy giàn hoa giấy nhà em người yêu hôm nay sao lại rực rỡ hơn bình thường nở rộ cả trên má Mẫn Đình một màu hồng rực giữa trời đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro