bánh mì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường thì bọn nó cũng chở nhau đi ăn sáng như thế có hôm ăn ở nhà nếu được mẹ nấu cho xong cũng có hôm chẳng kịp ăn gì.

Lâu lâu Mẫn hay ngủ quên. Thế nên lúc cô với Đình đèo nhau được đến trường thì đã sát giờ lắm rồi lúc ấy cổng trường đông như kiến học sinh cố chen nhau cho bằng được kẻo trễ giờ truy bài rồi lại bị sao đỏ ghi hết vào số thì chết. Thật ra nếu bọn nó xin xỏ thì vẫn thoát nhưng cũng phải tính đến trường hợp xui tận mạng như là vô tình gặp thầy cô đang đi kiểm tra lúc đang lò dò lên lớp thì có mà chạy đằng trời.

Nhưng không kịp giờ thì cũng không có nghĩa là bọn nó phải nhịn đói. Mấy đứa học sinh cấp ba sáng không ăn gì thì lấy sức đâu mà rượt nhau khắp hành lang nhất là Trí Mẫn, cô còn phải túm cổ thằng Thịnh vì cái tội chuyên bày trò nghịch ngu để nạn nhân là cô phải chịu trận thí dụ như lần thằng chả bê cái loa với cầm micro của lớp ra giữa hành lang hét ầm lên "Liễu Trí Mẫn 12a5 hôm nay quên kéo khóa quần" chẳng hạn.

Nên là vào những ngày đi học muộn như thế hoặc là bọn nó sẽ ăn mì ở căn tin hoặc là trốn chui trốn lủi ở một góc sân trường để mua bánh mì ở bên ngoài vào. Mẫn thường sẽ ưu tiên lựa chọn đi mua bánh mì hơn vì căn tin sau tiết đầu ở cái trường này không khác gì chiến trường muốn mua được đồ ăn là phải có căn dữ lắm mới mua được. Lắm khi Mẫn bê được bát mì ra vừa ăn được một miếng thì đã đánh trống vào lớp rồi xui rủi lắm mới được bữa sáng hẳn hoi.

Cô liếc đồng hồ trên lớp chỉ còn năm phút nữa là hết tiết rồi. Bọn thằng Thịnh đã nhanh nhảu xin đi WC để chạy xuống căn tin xí chỗ từ lâu nhưng hôm nay Mẫn không muốn qua căn tin lắm. Len lén mở điện thoại ra cô vội nhắn tin cho em người yêu đang ngồi trên đầu mình cách hai tầng lầu.

Trí Mẫn: "Ngoan xinh iu của chị ơiiiii"

Mẫn Đình: "?"

Trí Mẫn: "Tí nữa hết tiết ra chỗ cũ mua bánh mì ăn sáng nha em"

Mẫn Đình: "Okay nghe hợp lỗ tai rồi đó."

Vừa nghe tiếng trống vọng khắp sân trường cô liền đứng dậy ngay tung tăng chạy xuống cái góc gần cổng trường quen thuộc. Trông thấy xe đẩy bán bánh mì ngay đằng đó mắt cô đã sáng lên vội chạy tới chỗ hàng rào sắt không ngần ngại gọi ngay hai cái bánh mì pate xúc xích.

"Cô ơi một cái nướng còn một cái không nướng nha cô bạn con không thích ăn bánh nướng."

Cô bán bánh mì thoăn thoắt xếp nhân vào ổ bánh đầy đủ từ pate, xúc xích, ruốc, sợi bò khô, hành phi, rồi cả dưa chuột và rau thơm nữa. Mẫn mê nhất bánh mì ở hàng này chứ không phải hàng nào khác vì cô bán vừa rẻ lại vừa ngon ổ bánh mì rõ to mà chỉ có mười nghìn sáng mẹ cho hai mươi nghìn ăn sáng là còn dắt túi được thêm mười nghìn nữa rồi. Tính ra cô ăn bánh mì ở đây cũng phải hơn hai năm rồi ấy chứ từ ngày học cấp ba suốt ngày chỉ mua của mỗi một người bán lắm khi Đình vẫn kêu cô có khi còn chung thuỷ với bánh mì hơn là yêu đương nữa rồi.

"Thì đến ổ bánh mì chị còn chung thuỷ như thế tất nhiên là chị cũng sẽ chung thuỷ trong tình yêu rồi."

"Nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Đình vừa cầm lấy ổ bánh mì của mình ngồi phịch xuống bãi cỏ không quên xé phần đầu bánh đi mà Mẫn cũng rất nhanh cầm lấy bỏ hết vào miệng.

"Chị nói là có cơ sở đấy nhá nói cho em biết chị là cung Bạch Dương nhá mà đặc điểm của những người như này là rất cuồng nhiệt nhưng lại không thích sự thay đổi nên áp vào chuyện tình yêu nó sẽ có nghĩa là chị sẽ rất chung thuỷ nhưng không bị chán đó."

Đình ném cho chị người yêu hơn mình một tuổi một cái nhìn khinh bỉ vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Chị cũng xem cả của Đình rồi, Đình là Ma Kết không cháy như Bạch Dương của chị nhưng mà hợp với chị đó- ouch!"

"Ăn nhanh lên còn vào lớp. Em không tin chuyện tâm linh."

"Đây không phải tâm linh đây là chiêm tinh học nhé bé."

Mẫn xoa trán vừa bị cốc một cái đau điếng bị Đình mắng chỉ biết yếu ớt cãi lại một câu rồi im lặng gặm bánh mì. Cô ăn bánh mì được nướng ép giòn rụm cầm trên tay vẫn còn nóng hổi cắn đến đâu nghe tiếng đến đấy. Không như Đình đã không thích ăn bánh mì nướng thì thôi lại còn ghét bỏ cả đầu bánh mì lần nào Mẫn cũng ăn hộ người đâu mà kén ăn hết biết. Cô nhớ người yêu chê ăn bánh mì nướng lên bị vỏ bánh giòn nhọn đâm vào lợi làm đau còn cô lại chê bánh không nướng ăn dai nhách nhai mỏi cả hàm biết đến bao giờ mới xong.

Hai đứa chê nhau ghê gớm nhưng vẫn không ai muốn bỏ ăn bánh mì. Ngày trước gặp nhau lần đầu tiên cũng là ở góc khuất này lúc ấy Mẫn với Thịnh cúp tiết ra đây mua bánh lén la lén lút trốn bảo vệ mua đồ ăn bên ngoài vào cùng lúc thấy Đình đang ngồi đó vừa ăn vừa ngắm trời đất. Hồi ấy cô còn tưởng Đình bằng tuổi mình ai ngờ nói chuyện mày tao một hồi mới biết Đình ở khối dưới mà Đình láo khiếp biết cô lớn tuổi đến tận bây giờ hai đứa hẹn hò rồi vẫn cứ liên mồm chửi cô đâu có chịu tha phút nào.

"Năm sau là không được ngồi đây ăn bánh mì với Đình nữa rồi, buồn ghê."

Trí Mẫn than thở cũng có lúc nó ước giá mà hai đứa bằng tuổi thì có phải là được ra trường cùng nhau rồi không. Cô kéo kéo tay người yêu khẽ khàng nắm lấy đan mấy ngón tay của cả hai vào nhau rồi vẫn tiếp tục vừa thẫn thờ suy nghĩ vừa nhai bánh nhồm nhoàm trong miệng.

"Tốt nghiệp cấp ba mà cứ làm như sắp chết không bằng. Chị xem chị có tốt nghiệp được không đã kìa học thì ngu điểm thì lẹt đẹt đợt khảo sát tuần sau không gỡ được thì thôi đi làm công nhân luôn đi."

"Đình nói gì thế, chị có học ngu đến thế đâu! Thằng Thịnh điểm còn thấp hơn chị..."

"Chị có thấy ai lại đi so với đứa ngu hơn mình không? Chị phải so với Chi Lợi hay Nghệ Trác kìa lần nào em cũng thấy Lợi lên nhận thưởng top ba khối A đó mấy đứa lớp chọn còn không vượt được nữa."

"Sao Đình cứ suốt ngày mắng chị vậy bộ Đình thích nhỏ Lợi hả nó học giỏi sẵn rồi sao mà so sánh được với lại Đình cũng có điểm cao nào ngoài môn tiếng anh đâu người gì có mỗi cái mặt đẹp chứ còn đâu á..."

Mẫn định cự lại xong ngay khi nhìn thấy người yêu trừng mắt với mình đã vội im miệng gãi đầu cười ngu.

"Còn...còn đâu á là chỗ nào cũng hoàn hảo chị yêu được Đình là phước bảy mươi đời nhà chị phải tu chín kiếp chị mới được ngồi đây nắm tay Đình."

"Sao không phải mười mà chỉ có chín thôi hả?"

"Này, sao em bắt bẻ chị nhiều vậy em hết yêu chị rồi hả?"

"Ờ hết yêu rồi đó. Hết yêu thì có ăn giùm em cái này không?"

Đình vừa nói vừa chìa cái đầu bánh mì ra trước mặt Mẫn. Tên ngốc nào đó chẳng nói chẳng rằng nhét luôn vào miệng nhai ăn thì ăn vậy chứ xem chừng vẫn còn giận thì phải. Đình thở dài một tiếng lấy giấy ăn lau lau mấy cái vụn bánh mì còn vương vãi trên mặt Mẫn suýt nữa thì phụt cười cô còn dẫu môi lên cho nó lau giùm nữa chứ.

"Mắc mệt chị ghê đem cái đó ra đây."

"Đây sáng nay đi vội quá nên chị cầm có một hộp em uống đi rồi lát chị vào căn tin mua thêm phần của chị sau."

Lấy trong túi áo ra hộp sữa milo Mẫn tiện tay bóc vỏ ống hút rồi đưa cho Đình cái hộp đã cắm xong xuôi. Nhà Mẫn bán tạp hoá thế nên đồ ăn cứ phải gọi là bao la sáng nào cũng được mẹ cất cho hai hộp sữa vào cặp chắc sáng nay mẹ bận kiểm hàng nên quên mất.

Đình định cầm lấy xong Mẫn lại gạt đi cứ thế đưa thẳng ống hút tới miệng Đình lại còn cười.

"Thôi để chị cầm cho Đình để tay nắm tay chị đi."

"Nắm thì nắm một tay thôi chứ chị điên hả? Tay kia của em đâu có què?"

Nắm một lúc thế thôi đến khi sát giờ đánh trống cả hai mới chịu về lớp. Đình một tay cầm hộp sữa một tay nhét trong túi áo khoác tóm lại ở giữa sân trường nó không bao giờ cho cô nắm tay vì hay bị bạn cùng lớp trêu lắm lâu lâu hai đứa còn bị bế lên confession trường hỏi mấy câu kiểu "đề nghị Mẫn 12a5 với Đình 11a5 không phát cơm chó bừa bãi ở nơi công cộng những người cô đơn ăn nghẹn cả họng rồi!"

"No quá chị uống nốt đi."

Dúi hộp sữa vào tay Mẫn, Đình đủng đỉnh lên lớp một lần nữa bỏ lại Mẫn ngẩn tò te với hộp milo còn một nửa.

Hình như đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra cái tật thích cho người yêu ăn đồ thừa của Đình hay sao ấy.

"Mẫn!!! Đi đâu về đấy sao không xuống căn tin?"

Thịnh với Dân ở đâu chui ra khoác vai cô xem ra hôm nay chúng nó kịp đánh chén một bữa no nê dưới ấy rồi. Mà ăn mì tôm dưới căn tin thì nhiều mì chính phải biết hôm nay bọn nó còn có kiếp nạn hai tiết Văn liên tiếp kiểu gì cũng lăn ra ngủ gà ngủ gật cho mà xem.

"Tao đi ăn bánh mì"

Mẫn uống một ngụm sữa.

"với Đình."

"Mày đi ăn bánh mì hay đi phát cơm chó cho bà bán bánh mì vậy?"

Dân nhìn Mẫn bằng con mắt kì thị lý do vì sao hai thằng chúng nó không bao giờ đi ăn bánh mì cùng bọn chim sẻ này là vì bọn nó cứ vừa ăn vừa tán tỉnh sến súa kinh khủng lên được miếng bánh có được gắn sao Michelin đi nữa cũng nuốt không trôi.

"Mày có đi cùng nhỏ Lợi nhỏ Trác thì cũng vậy thôi mắc gì mắng mỗi bọn tao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro