phở bò.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đình ơi!"

Tiếng gọi quen thuộc vọng vào từ ngoài cổng chẳng cần phải ngó ra Đình cũng biết là ai. Ở cái khu phố này làm gì có ai là không biết sáng nào Trí Mẫn ở tổ dân phố bên cạnh cũng qua chở nó đi học đâu chứ. Nó nhìn lại đồng hồ treo tường rồi rề rà đi ra cửa vừa trông thấy mái đầu lấp ló sau giàn hoa giấy đang nở tưng bừng trên bờ tường lập tức hỏi ngay.

"Hôm nay chị dở chứng hay gì mà đi sớm thế?"

"Sáng nay ăn phở đi! Chị bao!"

Đình ngạc nhiên lắm thường thì sáng nào chúng nó cũng chỉ đá vội cái bánh mì hay bát xôi trứng thôi tự nhiên hôm nay Mẫn lại đòi bao nó đi ăn phở. Một bát phở cũng hòm hòm ba xịch chứ ít gì đâu học sinh cấp ba làm quái gì được cho nhiều tiền thế không lẽ chị người yêu nó trúng số độc đắc rồi?

"Tự nhiên nay ăn sang mồm thế? Chị mót tiền của mẹ đấy à?"

"Vớ vẩn. Chị được điểm cao tiếng anh nè hôm qua được bố thưởng cho đó. Đình phụ đạo cho chị nên chị phải mời Đình chớ."

Mẫn Đình bĩu môi nhưng rồi cũng vào nhà lấy cặp sách rồi chạy ra cổng ngồi lên yên sau con cub 50 của Mẫn và cũng không quên đội mũ bảo hiểm. Hai đứa chúng nó là người chấp hành luật ngoan ngoãn nhất trong đám bạn bởi bọn thằng Dân với thằng Thịnh suốt ngày đèo nhau phóng vù vù vượt đèn đỏ mà có bao giờ chịu đội cái nồi cơm điện lên đầu đâu. Mẫn không quên gạt chỗ để chân cho nó hỏi nó ngồi chắc chưa rồi mới dám nổ máy chạy đi.

Ngồi sau xe Mẫn thì an toàn đấy nhưng cô lái chậm rề. Mỗi lần có người giục tên này lại phản bác ngay rằng.

"đằng sau còn có cục vàng cục bạc phóng nhanh nhỡ rơi trên đường bị người ta hốt mất thì sao"

Thế nên Đình cũng mặc kệ để cô chạy xe với tốc độ hai mươi cây số trên giờ có chăng chỉ nhanh hơn mấy nhóc cấp một đạp xe đạp một tí thôi.

"Ăn ở đâu đấy?"

"Quán chị Nghiên ở gần đối diện trường mình ý. Chị ấy cho nhiều thịt bò cực chị thề với Đình luôn."

"Đi với ai rồi mà biết ở đấy nhiều thịt bò?"

Vừa hỏi dứt lời nó đã nghe Trí Mẫn thở dài một tiếng.

"Đình ơi, mới sáng sớm tha cho chị đi. Mấy bữa trước chị chở mẹ đi chợ sớm gặp hai mẹ con thằng Thịnh mới đi bơi về nên tiện vào đấy ăn chung luôn."

Nó nghe cô nói vậy thì cũng thôi, thôi thì Mẫn cũng có lòng mời nó đi ăn phở nó sẽ tạm tha cho cô một bữa vậy.

Trời đang độ chớm đông se lạnh bọn nó không chỉ mặc mỗi sơ mi được nữa đứa nào cũng phải khoác thêm áo đồng phục mùa đông vào. Nó nhớ đâu đấy thằng Ngũ còn mặc hoodie từ tận tuần trước cơ vừa nghe tin có gió mùa về là đã run cầm cập hết lên với nhau rồi. Mà mùa này đi ăn phở thì cứ phải gọi là hết nước chấm.

Quán phở của chị Nghiên mới mở chưa được mấy tháng nhưng Đình lười nên vẫn chưa chịu ra thử bao giờ. Nghe nói chị Nghiên là người Hà Nội nên phở của chị chuẩn vị lắm không giống mấy quán chen nhau ở rìa đường tàu vừa đắt lại vừa không ngon lát thịt rơi xuống đất chó liếm nửa ngày không lên. Cũng lâu lắm rồi Đình chưa ăn phở kể từ hồi tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè nó theo anh trai lên Hà Nội chơi dăm bữa được anh dẫn qua Hàng Vải ăn một bát phở bò gánh vỉa hè gốc Hà Nội thứ thiệt thành ra nó chả thiết tha gì mấy loại phở ở đây nữa.

Nhưng Mẫn dẫn nó đi thì đâu cũng được.

"Đình vào trong ngồi đi chị gọi phở xong vào liền."

Nó treo mũ lên xe lách người qua lối đi có phần hơi nhỏ vào tận góc trong cùng của cái quán ăn bé xíu. Nhưng quán vẫn đông đến lạ khách ngồi xung quanh đa số toàn dân công sở ai cũng sơ mi cà vạt thẳng thớm đang vội ăn nốt miếng cuối cùng để nhanh chóng tới chỗ làm tiện thể còn nhường chỗ cho khách khác. Nó ngó qua nhìn chỗ chị chủ quán đứng trong quầy với hai nồi nước dùng bốc khói nghi ngút hương thơm tỏa ra khắp gian nhà mùi của nước ninh xương mà nó đã ngửi thấy ngay từ lúc Mẫn đậu xe ngoài cửa.

Chỉ một phút sau Mẫn đã nhanh chóng đi xuống ngồi ngay cạnh nó nở nụ cười xem ra được mời nó đi ăn phở cô vui lắm.

"Ở đây đợi lâu không em?"

"Không đâu chưa đến năm phút."

"Nhìn đông khách thế thôi chứ chị ấy làm nhanh lắm chồng chị ý cũng phụ nữa đó."

"Lão già đó á hả?"

Đình hất đầu về phía người đàn ông có dáng người hơi gầy đeo kính đứng trong một góc chuyên tâm thái thịt bò những lát thịt tươi có màu đỏ vô cùng đẹp mắt không khỏi làm nó tơ tưởng đến món phở tái nạm trong đầu chao ôi sao bỗng dưng bụng nó réo thành tiếng luôn rồi.

"Em cũng thấy thế đúng không?"

Trí Mẫn bỗng nhỏ tiếng lại đưa tay che miệng thì thầm.

"Nhìn ổng già hơn chị Nghiên cả hai chục tuổi ấy chứ. Ai mà tin ổng 30 tuổi đâu trời."

"Chị máu bà tám quá vậy Mẫn?"

"Ơ...ai cũng bảo thế mà. Chị chỉ bảo ổng trông hơi già tí thôi chứ thịt ổng thái đảm bảo tuyệt vời luôn."

Đình nhướn mày cất giọng mỉa mai.

"Bộ chị nhận tiền quảng cáo của người ta hay gì mà khen ghê thế?"

"Thôi, chị chả đôi co với Đình. Xíu nữa ăn thử là biết chị nói thật hay không ngay à."

Trí Mẫn bắt đầu với lấy mấy chiếc đũa trong hộp kế bên cẩn thận rút khăn giấy lau từng đầu đũa một rồi mới đưa cho Đình. Tất nhiên cô không quên lau cả thìa rồi tiện tay dùng miếng giấy ấy lau khắp mặt bàn chỗ hai đứa ngồi như một thói quen mỗi khi đi ăn hàng quán bên ngoài. Đình được cô chiều riết quen nên chỉ ngồi yên nhìn đằng nào thì nếu nó làm thì cô cũng giành hết thôi.

Chẳng mấy chốc hai bát phở đã được đưa tới bàn của hai đứa. Hơi nóng từ cái bát to suýt bằng mặt nó khiến Đình bắt đầu thấy đói khiếp. Những sợi phở trắng phau nằm gọn trong bát nước dùng trong vắt lóng la lóng lánh xếp đều trên đó là những lát thịt bò tái vừa tới còn hơi hướm màu hồng nhàn nhạt xen kẽ với màu xanh mát mắt của hành lá rải đều lên bề mặt. Mùi hành mùi bò thơm nức mũi làm Đình chưa ăn đã thấy ấm trong người rồi.

"Chị vắt chanh cho Đình nhá."

Trí Mẫn nói cho có vậy thôi chứ cô đã vắt xong chanh rồi gạt bỏ hạt xong từ đời nào. Cô tưới thìa chanh tươi vào bát nó rồi bắt đầu vắt sang phần của mình không quên lấy cho nó hũ ớt chưng và giấm hành ngâm để nó ăn bao nhiêu thì tự lấy.

"Đình ăn rau thơm không?"

"Không."

"Thế chị cũng không ăn."

Trộn phở lên cho chanh và ớt chưng được tản đều ra khắp bát Đình hơi chu môi thổi cho bớt hơi nóng đang phả vào mặt. Từ tốn gắp một đũa sợi phở lên chiếc thìa inox quả thật nó cũng bắt đầu tin là chị Nghiên chủ quán dân Hà Nội thật sợi phở to hơn hẳn mấy quán kia. Đặt lên trên đó một miếng thịt bò nó đưa cả thìa vào miệng ngay lập tức hương vị và nhiệt độ như bùng nổ trong khoang miệng. Đình thử thêm một thìa nước dùng thấy vị ngọt thanh thơm ngậy lại có mùi hành lá nữa cơ mặt liền giãn ra thoải mái.

"Ngon mà đúng không em?"

Mẫn huých nhẹ khuỷu tay nó. Đình miễn cưỡng gật đầu trong khi vẫn đang nhai thức ăn trong miệng nó có không muốn cũng phải thừa nhận là phở ở đây ngon thật.

Bát to nhiều phở nhiều thịt ăn nhiêu đây thì cái bụng chúng nó no đến tiết bốn là cái chắc. Mẫn lấy cho hai đứa hai cốc nước vối nữa ăn xong có nước tráng miệng ngay mà nước vối ở đây cũng ngon cơ thơm thơm ngọt ngọt quá sức tuyệt vời cho một bữa sáng giữa tuần.

Lau miệng sau khi ăn uống xong Đình nhìn người yêu đang để gọn bát đũa vào một chỗ dọn vỏ chanh với giấy ăn bẩn vào thùng rác dưới chân. Nó liền lục trong túi phụ balo lấy ra một lọ kẹo ngậm đưa cho Mẫn hai viên.

"Này."

"Chị cảm ơn Đình ạ."

"Muốn ăn đòn à?"

Mẫn xịu mặt làm bộ giả vờ dỗi.

"Chị dẫn Đình đi ăn sáng mà sao Đình cứ đòi đánh chị thế?"

"Chứ chị muốn sao?"

"Hôn chị cái đi thì chị mới chịu."

Tất nhiên không có cái hôn nào cả chỉ có Trí Mẫn lớp 12a5 bị lườm một cái lạnh ngắt ngậm ngùi ra thanh toán tiền cho chị chủ quán phở rồi chở người yêu đến trường học thôi.

Mẫn vừa dắt xe qua cổng trường chưa được ba bước đã nghe tiếng gọi giật lại từ phía gần phòng bảo vệ. Quay ra thì thấy nhỏ Chi Lợi lớp bên mặc áo thanh niên xung kích cầm sổ ghi chép đứng trực rất nghiêm chỉnh chỉ tay vào cô mà nói lớn.

"Mẫn, thẻ học sinh của mày đâu? Lấy ra nhanh không tao ghi tên vào sổ cho cuối tháng đi lao động bây giờ."

"Từ từ tao có mang mà"

Mẫn vội đáp ngay quay qua phía Đình.

"Đình, lấy cái thẻ trong balo ra cho nhỏ Lợi xem hộ chị với."

Chi Lợi thấy Đình giơ thẻ của Mẫn lên mới chịu bỏ qua song vẫn không quên nhắc nhở.

"Lần sau đeo thẻ từ nhà đi nghe chưa!"

"Gớm cha nội ơi tao thấy nhỏ Trác nó nhong nhong không đeo suốt mà mày có nhiếc nó bao giờ đâu?"

"Muốn chết hả?"

Không trêu Chi Lợi nữa cô lại tiếp tục dắt xe vào trong sân. Tới trước tòa nhà chỗ bọn nó học, Đình treo mũ lên xe để Mẫn đem vào nhà để xe cất. Lớp nó ở tận tầng bốn lận còn khối 12 mà Mẫn học thì ở tầng hai hơn nữa nó cũng chẳng thích theo Mẫn ra nhà để xe làm gì tại ở lớp Mẫn thì thằng Thịnh sáng nào cũng cắm cọc ở đấy để ăn sáng thấy mặt nó là phải chọc cho bằng được.

"Thôi Đình lên lớp đi, chị đi cất xe. Lát trưa tan học đợi chị, chị chở Đình về."

"Em biết rồi."

Vừa định quay đi bỗng nhiên nó kéo tay cô lại nhân lúc sân trường vắng người mới chỉ lác đác vài mống người Đình nghiêng đầu thơm lên môi Mẫn một cái ngọt xớt rồi tức tốc chạy biến lên dãy cầu thang bộ để lại Mẫn bần thần đứng đó mãi mới nhấc chân lên mà đi tiếp được.

Thế này còn nóng hơn cả lúc ăn phở ấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro