một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao
ôi, em mến yêu, em vẫn là người tôi yêu mến nhất
cho đến bây giờ ruột tôi vẫn thắt
tim tôi vẫn đập như vấp thời gian."
Xuân Diệu.
...

tiếng gà gáy râm ran khắp xóm, màn trời cao vợi, xanh trong. tia nắng vàng vọt chạm gót nhẹ nhàng xuống ban mai lấp lánh. đâu đó, một làn gió thoảng qua đem theo cái vị ngọt lịm, đầm ấm sắc màu dân dã núp mình trong những hạt sương sớm long lanh. thoảng trong cái thinh không trong lành ấy lại nghe nồng nàn, nhẹ nhàng mùi thơm hoa dẻ. từ các mái bếp, những làn khói nghi ngút bay lên hòa quyện với sương sớm tạo thành những dải lụa mềm cong cong uốn lượn trên bầu trời.

ngoài đồng vàng óng, long lanh một màu lúa chín. đường quê phơi đầy bạt lúa, nghe trong gió thoảng đã hai phần mùi hạ, mùi còn lại là của đám khói đốt đồng. trên đường làng, các bà, các chị gánh những gánh hàng, rau củ, cải bắp,...mang ra chợ bán. không khí vô cùng ồn ào, vồn vã.

''cô tư, cô tư'', con bé ninh hớt ha hớt hải gọi í ới, chạy vô trong buồng cô tư trí mẫn.

''cái gì mà bài hãi dữ mậy'', trí mẫn đang ngủ trong buồng nghe tiếng gọi thất thanh của con nhỏ mà bực dọc, mặt trời chỉ mới ló dạng, mà cái tiếng con ninh đã inh ỏi khắp nhà, trí mẫn khó chịu mở mắt, con mắt lim dim còn ngái ngủ nhìn con hầu mà muốn kí đầu nó một cái.

''nói coi, cái gì mà như bắt cóc bỏ dĩa, nước sôi đổ vô háng dậy''. trí mẫn há to họng ngáp lia ngáp lịa, mẹ bà nó đang ngủ mà kêu dựt một dựt hai hà.

''cô tư, con thấy thằng thành, con ông hội đồng vĩnh bên xóm trên á, nó đạp xe đạp''. con ninh vừa thở vừa nói, bộ dạng ra chiều gấp gáp dữ đa.

''mẹ bà mày, có vậy thôi mà kêu tao dậy hả, mày tin tao đập đầu mày không ninh''. trí mẫn cầm cái quạt nan để trên đầu giường, vỗ vô đầu con nhỏ cái bốp

''đau cô, con chưa có nói hết'', con ninh vừa ôm đầu, vừa thở, tại vì từ ngoài làng mà chạy vô nhà cũng mệt mỏi lung lắm chứ bộ, mà cô tư á, cổ hổng có kiên nhẫn gì hớt trơn trọi.

''con thấy thằng thành, nó đạp xe đạp, nó chở con mẫn đình'', chu choa, vừa nghe cái tên mẫn đình một cái, đầu cô tư trí mẫn nhảy số liền, cô lồm cồm ngồi dậy, vội vàng thay bộ bà ba rồi lẹ chân lẹ tay chạy ra ngoài nhà.

''bà mẹ nó thằng thành, nó ăn gan trời dữ đa, tao đã đi loa báo cho cái làng trên xóm dưới này, đứa nào động tới mẫn đình tao đập trào đờm mà nó hôm nay nó dám chở mẫn đình nữa hả", cô vừa nói vừa xắn tay áo, hùng hùng hổ hổ quát lớn.

''ninh, mày vô mày kêu thằng dậu với thằng đực ở nhà dưới, mỗi thằng xách theo cái cây, đem theo cái bao nữa, bữa nay tao chặn đầu tao đánh nó lòi chành té bứa một bữa''.

''quên nữa, mày kêu thằng đực ra sau nhà, bắt con cua bự bự chút, mở dây, đem ra đây, bữa nay tao cho con cua ghim đít thằng thành cho thấy tía má nó luôn.''

sau khi chuẩn bị đầy đủ, trí mẫn xách cây, cầm đầu nguyên đám gia nhân thuộc hạ hùng hổ ra khỏi nhà, kiếm thằng thành đè đầu quánh hội đồng.

bầu trời lúc này như trong và sáng hơn, mây trắng hiền hòa, từng đàn chim bay lượn thật là đẹp. trên các cành cây, những chú chim hót líu lo chào ngày mới, duy có cái mặt cô trí mẫn lúc này chằm dằm một đống, cô đi ra cổng làng, cô với đám giai nhân núp sau bụi tre, đợi chiếc xe đạp của thằng thành chạy ngang.

hồi lâu, quả thật thằng thành chạy ngang qua thiệt, cái xe đạp cọc cạch chạy bon bon trên đường làng, cái mặt nó ra chiều vui vẻ lung lắm, tự nhiên cô trí mẫn nhìn cảnh đó thấy thốn con mắt mình ghê nơi vậy.

cô vẫy tay, ra hiệu cho thằng dậu, thằng đực, con ninh nhảy ra chặn đầu xe của thằng thành.

thằng thành nhìn mấy cô cậu thanh niên đứng trước mặt chặn đầu không cho mình đi thì ngơ ngác lung lắm, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô tư mẫn từ đầu nhảy bổ ra, cô cầm chiếc guốc mộc của mình, nhắm thẳng đầu thằng thành mà phang, vừa phang cô vừa chửi.

''mồ tổ cha mày''

chiếc guốc rơi ngay đầu thằng thành kêu lên một cái bốp, thằng thành đau đến la ré lên, cô tư mẫn chạy lại phía sau, ôm trọn mẫn đình vào lòng, ánh mắt toàn tròng trắng nhìn thằng thành. nét mặt cô đanh lại. nhanh nhảu kéo mẫn đình lui về phía sau, nhìn về phía đám gia nhân, cô quát lớn.

''tụi bây, trùm bao đập thằng thành lòi tròng té nổ cho tao''

tụi gia nhân nghe lời, xông vào đánh thằng thành túi bụi, thằng dậu còn móc trong cái bọc ra con cua, nó tụt quần thằng nhỏ, dí con cua vô đít thằng thành, con cua nhìn thấy cái gì mềm mềm trắng trắng trước mắt, dễ thương dậy dễ dì nó tha, nó dùng cái càng của mình ôm ấp cái trắng trắng đẹp đẹp đó vô lòng, bị kẹp đau, thằng thành nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa la bài hãi xin cô tư mẫn tha cho nó.

cô tư mẫn thì dễ gì tha, cô còn định tiến đến quánh sấp mặt mo thằng thành thì bàn tay của mẫn đình đã nhanh chóng níu lại, giật giật áo cô.

''thôi tha cho anh thành đi cô, ảnh hổng có tội, hồi sớm con đi chợ mà bị té nên ảnh thấy vậy chở con về thôi à''

trí mẫn quay qua tính dũa mẫn đình một trận vì để trai chở về, bắt gặp ánh mắt em long lanh nhìn cô, tự nhiên lòng cô mềm xuống, mỗi lần nhìn vào mắt em cô lại như đắm đuối thêm, mấy lời trách hờn trong dạ cũng từ đó bay biến đi đâu mất.

''đi đâu sao hổng nói tui chở đi mà để nó chở dậy, em biết làm dậy tui khó chịu lung lắm hông''

''tại em hông dám nhờ cô, em sợ phiền hà, sợ cô rầy em''

''cô hổng có rầy mẫn đình đâu mà, mai mốt có đi đâu, nói cô chở cho đi nha, hay kêu con ninh nó mua dùm cho em''

''nhưng mà''

''nhưng mà sao, cô nói dậy rồi mà em còn hổng chịu hả''

''cô đâu có biết chạy xe đạp đâu mà kêu cô chở''

mặt cô tư mẫn đong cứng lại, cô cắn môi dưới mình một cái, mèn đét ơi, ta nói chứ, cảm xúc cô mẫn giờ hết diễn tả được thành lời rồi, chỉ còn có nước đánh vần thôi u ê uê quờ ê quê.

cô mẫn mất mặt quá nên đổi chủ đề liền, cô quay qua nhìn thằng thành, nãy giờ bị đánh cũng bế xế mặt mày rồi, cô ra lệnh cho bọn đầy tớ dừng lại, thằng thành nãy giờ bị đánh muốn bờm đầu, tay chân lấm lem trầy trật, nó lồm cồm bò dậy, kéo quần lên, chỉ vô mặt cô tư mẫn.

''tao về tao méc tía má tao nè''

cô mẫn mím môi, chân lại sắp đưa lên, cô lấy chiếc guốc thứ hai của mình, chuẩn bị tẩn thằng thành, cái làng này ai không biết tài phóng guốc của cô mẫn, tiểu lý phi đao còn hông bằng cô tao chọi guốc mà.

thằng thành lùi lại mấy bước, nó cúi đầu nhặt lấy hai chiếc dép của mình, trước khi chiếc guốc vô mặt thì nó đã lẹ làng chân tay dựng chiếc xe đạp lên, đạp thí cô hồn rồi.

''ê, cầm con cua về luộc ăn đi mậy, nó cắn đít mày rồi, ai dám ăn nữa'', con ninh vừa í ới vừa cầm con cua quăng cái bẹp vô rổ xe thằng thành.

đuổi được cái thằng rấn bứa mắc ma kia đi rồi, lúc này cô mẫn mới quay sang mẫn đình, nhìn cái bàn dò em trầy trụa mà khó chịu hông thôi, cô cúi xuống, lấy cái khăn trong áo, lau lau vết trầy trên chân em, vừa lau vừa thổi như sợ làm em đau, em xót.

''em đó, dặn bao nhiêu lần rồi, đi đứng ý tứ chút, gì đâu mà để bị té quài à''

''dạ, em xin lỗi"

rầy thì rầy vậy thôi, chứ cô mẫn trong dạ xót muốn chết vậy, mẫn đình dễ thương dịu dàng dậy cô sao dám la, dám rầy em nhiều, cô sợ em khóc.

cô mẫn nhìn em tần ngần hồi lâu, cô ra hiệu cho tụi kia đi về trước, rồi cô cúi người xuống, nhìn em.

''trèo lên cô cõng em về''

mẫn đình lắc đầu, ai đời một con nhỏ bần cố nông như cô lại dám trèo lên mình cô tư mẫn giàu nhất cái xứ này để cô cõng về, ông bà hội đồng liễu mà thấy chắc quở cô chết.

''thôi em hông dám đâu cô''

''giờ em lên hay để tui ẵm, lẹ làng lên, trí mẫn này hông có lòng kiên nhẫn lắm đâu đa''

dùng dằng dây dưa một hồi cuối cùng mẫn đình cũng đồng ý trèo lên người cô tư mẫn, cái cảm giác man mát của cái áo bà ba lụa chạm vào người mình, mẫn đình chợt thấy vui vui trong lòng.

cù cưa cù nhằng sớm giờ, trời cũng gần trưa, mặt trời mùa hạ vào giữa trưa thì lên đúng đỉnh đầu người, ánh nắng gay gắt, chói chang, tràn ngập khắp cả không gian, đất trời. ánh nắng trưa hè như rót mật vào con đường làng quanh co, khúc khuỷu.

cây đa đầu làng vẫn sừng sững mặc cho cái nắng hạ ban trưa như đỏ lửa. nắng vàng chảy tràn lên mặt nước như một chiếc gương khổng lồ soi bóng vạn vật. hai bên bờ sông, những hàng cây rũ xuống như những nàng thiếu nữ ngẩn ngơ, vừa chải tóc mà lòng vừa đầy tơ vương, vấn vít.

''mệt hông cô tư, thôi cô tư thả em xuống đi''

''hông mệt, sắp tắt thở thôi''

''vậy thôi để em xuống đi''

''em mà xuống là cô tư giãy đành đạch liền đó''

hai con người một bé, một lớn cứ thế huyên náo cả một con đường làng.

...

cõng mẫn đình về thì trời cũng quá trưa, lúc này trí mẫn mới lững thững bước vô nhà, bà hội đồng liễu nhìn cô, tay đung đưa cây quạt nan trong tay.

''đi đâu mới về mà mình mẩy thấy gớm dậy''

''đi quánh lộn''

''trời đất quơi, con gái con đứa gì mà ý tứ như cái đáy quần dậy mậy, suốt ngày''

trí mẫn không trả lời nữa, cô chạy ra nhà sau, xối mấy ca nước mát lạnh lên mặt mình, xong chạy ra, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.

giới nhà giàu ở cái xứ này thường ăn uống cầu kỳ, đủ các thứ món ngon vật lạ, nhà ông hội đồng liễu cũng không ngoại lệ, các giai nhân trong nhà thường nấu ăn theo sở thích của ông bà hoặc theo mấy cô mấy cậu, ai muốn ăn gì chỉ cần xuống bếp ới một tiếng là có ăn ngay.

hai vợ chồng ông hội đồng liễu tuy giàu nức đố, sống trong nhung lụa, giàu sang nhưng không vì thế mà đàn đúm như những hội đồng khác trong giới thượng lưu, chồng lo ngoại giao, thu vén bên ngoài, mọi chuyện còn lại bà hội đồng cáng đáng, bà nổi tiếng đảm đang, tháo vát ở khắp các làng này ai cũng biết, gia đình có hơn hai ngàn hecta đất, đến mùa vụ, bà hội đồng lo mọi việc từ tính toán thu chi rồi sắp xếp nhân công, kết nối các tiểu thương, xây dựng hệ thống buôn bán riêng biệt, ruộng đất nhiều làm không xuể, phải cho các tá điền mướn.

nhà ông hội đồng liễu có ba người con, cậu hai liễu hoàng huy, cô ba liễu chi lợi, còn cô tư liễu trí mẫn, trí mẫn phận con út, nên bao nhiêu tình thương, ông bà hội đồng đều dành cho cô, mặc cho thời đó trọng nam khinh nữ, mặc cho xã hội còn nặng câu "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô", ông bà chủ vẫn yêu thương cô hết mực, cậu hai thì đi học tuốt trên sài thành chưa có về, còn cô ba thì sống ẩn dật, trầm lắng, ngày nào cũng lấy đồ ra thêu thùa may vá, nhắc tới cô ba là trí mẫn ngáp à, chán lung lắm.

cô tư trí mẫn nhìn giang hồ vậy thôi chứ cô nổi tiếng từ đầu làng đến cuối ngõ là người đẹp nhất nhì cái xứ này, nét đẹp của cô không có ngây thơ như mấy đứa con gái bằng tuổi, cô đẹp mặn mà sắc sảo lắm đa, lắm cậu công tử nhà quyền thế muốn rước cô về dinh mà cô hổng có chịu, mặt cô lúc nào lạnh như tiền, không cười nói gì với người ngoài, ai hỏi gì cũng trả lời cộc lốc, đó giờ hầu như cô hông có biết ưa ai, thằng nào gan trời đi ngang qua mà huýt sáo với cô một cái thôi thì tối đó xác định lỗ mũi ăn trầu, cái đầu xỉa thuốc là dừa, cô tư mẫn còn có có tuyệt chiêu chọi guốc, mà cô hay lắm đa, cô giống như truyền nhân tiểu lý phi đao dậy đó, chọi chiếc nào vô mặt chiếc đó, dân trong làng này ai mà hông biết danh cô, tụi nó sợ cô một cây, vì cô vừa có tiền vừa là giang hồ thứ thiệt.

đời sống tinh thần của cô trí mẫn cũng nổi trội dữ thần lắm, sáng rảnh thì cô ngủ, hông ngủ thì cô đi đá dế, đánh bài, chọi trâu, đá gà, kể từ đây tới sớm mơi hổng hết, trưa nào mà người dân trong làng này hông thấy cô tụ với đám thái dung, tại huyền, cô con gái mà cô chịu chơi lắm đa, ai rủ gì cô cũng chơi, cô chơi tới bến.

hung hăn, dữ tợn dậy thôi đó chứ hễ thấy dáng người thon thả, mái tóc dài đen óng, gương mặt xinh đẹp của mẫn đình con ông tá điền kim thì cô mẫn xấu hổ cúi đầu liền, khắp cái làng này ai mà hông biết cô tư liễu trí mẫn con phú hộ liễu thầm mến mẫn đình, cô còn đe doạ cả cái xóm, ai đụng tới mẫn đình là thấy bà với cô, bởi dậy đâu ai dám ho he gì, cô mà kéo quân đi đánh thì có nước hộc máu trào đờm.

''ủa, mà mắc gì mày đi quánh lộn nữa'', bà hội đồng vừa ăn cơm vừa quay sang hỏi cô.

''thằng thành con ông vĩnh đụng tới mẫn đình á má, con đánh nó trào đờm ngoài làng rồi''

''trời phật ơi'', bà hội đồng nghẹn cơm trong cuốn họng, bả trở đầu đũa, gõ lên đầu cô mẫn một cái bốp.

''đau má''

''mày làm gì mày mê nó dữ dậy''

''kệ con đi''

''rồi chiều nay thằng cha vĩnh dẫn con qua mắng vốn tao nữa, thiệt chứ đẻ mày còn hơn đẻ mười thằng con trai.''

''con mà là con trai, con đem cà rá qua nhà hỏi cưới mẫn đình rồi chớ ở đó để má rủa à''

...

không để bà hội đồng đợi lâu, ngay ngày hôm đó bên ông vĩnh đã kéo thằng thành đến trước cửa nhà, nhằm mắng vốn và đòi lại công bằng cho con trai mình, thằng thành vừa nhìn thấy trí mẫn, nó liền nhanh chóng nắm lấy vạt áo cha nó, khóc bù lu bù loa lên.

trí mẫn trừng mắt nhìn thằng thành, cô giơ tay lên nhá nhá nó.

''đàn ông đàn ang mà chơi đi méc cha méc má hả mậy, tao kí đầu mày giờ"

''tía, nó hung dữ quá tía ơi'', thành vừa nói vừa níu áo cha nó, rống lên.

''mày rống họng không, tao cửu âm chân kinh bạch cốt trảo mày bây giờ''

trí mẫn đứng kế bên sấn tới, chuẩn bị giơ chân lên, cầm guốc phang thằng thành thì bà hội đồng đi ra, kí đầu cô một cái đau điếng.

thương thảo cả buổi trời, bà hội đồng cuối cùng cũng trầy trật dỗ ngọt được thằng thành con ông vĩnh. và cũng kể từ ngày hôm đó, thằng thành hễ gặp cô tư mẫn ở đâu, là nó né như né tà, né ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro