Fin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Yu Jimin, một CEO tài sắc vẹn toàn của tập đoàn điện tử Yu.cop. Sau một lần quá chén, cô vô tình cướp đi nụ hôn đầu đời của một cô bé mới tròn 18. Khỏi nói,  lúc tỉnh rượu, cô hoảng hốt như thế nào.

Jimin cố gắng bù đắp bằng cách hằng ngày mang một rổ bimbim qua cho bé thì bị bé thẳng thừng ném vào mặt kèm theo những lời mạt thị, xỉa xó vô cùng cay đắng . Không hiểu sao, lúc đó cô nghĩ gì mà đi phải lòng cô nhóc nhỏ mà đanh đá, tên Kim Minjeong ấy. Chắc lúc đó cô bị ma nhập, bị giảm nồng độ iot.

Tiếp theo đó là những chuỗi ngày dài đứng trước nhà bé đọc thơ tình tặng hoa, nhưng đều bị bé " vô tình " tạt xô nước xuống dưới. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của jimin, bé chỉ ngây thơ mỉm cười đầy vô tội.

- Xin lỗi ! Tôi hổng biết chị đứng dưới - sau đó quay mông đi thẳng.

.

Cảm thấy nguy hiểm khi đứng dưới ban công nhà em, jimin chuyển địa điểm sang ngôi trường cấp 3 minjeong đang học.

Nhớ lại, cô khi đứng chờ em tan học bên cạnh chiếc Audi bóng loáng cực ngầu, biết bao nhiêu nữ sinh ngất lên ngất xuống liên tục, xe cứu thương được thế mà chạy đi chạy lai trước cổng suốt, ầm ĩ cả khu vực xung quanh. Đến nỗi không chịu được nữa, đích thân bác bảo vệ cầm gậy đuổi cô đi, hình như bác ấy không biết cô là ai.

Cũng may sau vụ đó, jimin có được số điện thoại của bé, chứ nếu không bác bảo vệ kia mất việc từ lâu rồi. Tin nhắn của em chỉ vọn vẹn một từ " Khùng ! " chỉ vậy thôi mà cô sung sướng đến nỗi khóc liên tục trong một tiếng.

Vài ngày sau, Jimin đóng đô ngay lớp học nhảy balê của minjeong. Bé có niềm đam mê mãnh liệt với nhảy múa, bé có thể dành cả ngày ở phòng tập mà không chán, chính vì thế, khả năng minjeong gặp yêu râu xanh là rất rất cao ( cô đã tính xác suất rồi đó )

Chính vì thế cô quyết định tự nhận mình làm tài xế của minjeong, có nhiệm vụ đưa đón bé về an toàn và đúng giờ.

Minjeong la hét dữ dội lắm khi thấy cô đứng bên ngoài phòng tập của mình, nhất quyết không chịu để cô đưa về, nên jimin phải cẩn thận lái xe sau lưng để bảo vệ bé . May mắn đã mỉm cười với cô. Một tháng sau, cả Seoul đều lo lắng khi các vụ cưỡng bức trẻ em tuổi vị thành niên xuất hiện với tần số ngày càng nhiều. Lo sợ, bé mới chịu để cô đưa về .

Jimin còn nhớ cảm giác vui sướng ấy khi minjeong ngồi lên con xe của cô. Mà em như con nít lần đầu đi xe nhá, cứ lo khám phá các thiết bị trong xe thôi nhá, còn hứng lên bắt cô cho thử tài lái xe nữa, cô từ chối, bé chưa đủ tuổi, thì em hậm hực, chu mỏ, hai cái bánh bao phồng lên giậm chân thình thịch xuống nền xe.

- Ứ ứ ứ ! Ghét chị !

Thế là, tuần 3 ngày, jimin đều đặn đưa rước minjeong đi tập nhảy. Sau khi tập nhảy xong, cô sẽ dẫn em đi ăn.

Nhìn bé vậy thôi mà ăn nhiều kinh khủng. Cái gì cũng ăn được cả.

Lần đầu vào nhà hàng, bé đã ngốn hết tất cả thức ăn trên bàn. Ăn xong bé còn đòi dẫn đi ăn kem, ăn bánh, kéo cô đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Khuôn mặt đáng yêu của minjeong bừng sáng mỗi khi được giới thiệu những món ngon rẻ, bàn tay nhỏ của bé nắm chặt cô lôi đi khắp cửa hàng thật khiến cô hạnh phúc tột đỉnh.

Sau hai tháng trồng cây si, Jimin mới được cái hẹn chính thức đầu tiên, theo em thì mấy buổi đi ăn đêm không tính là hẹn hò
Trước ngày hẹn, jimin bỏ công lên mạng search những cách khiến buổi hẹn hò thêm phần lãng mạn. Thật tình cô muốn gây ấn tượng tốt với minjeong , bỏ qua vụ lỡ rape em khi say, cô mong muốn xây dựng lại hình ảnh một quý cô lịch thiệp trong lòng em.

Tới ngày trọng đại, jimin đến chỗ hẹn sớm hơn 1 tiếng, ôn lại những câu thoại sặc mùi lãng mạn mà nhỏ bạn Aeri truyền lại. Nhưng vừa nghe giọng nói nhỏ nhẹ của em đằng sau lưng, chữ nghĩa cố gắng nhét vào đầu bay tứ tán

Em vận một chiếc ao len dài tay phủ hết bàn tay nhỏ xinh. Mái tóc được buối cao, rất hợp với khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn ấy. Đôi chân thon được bao bọc bởi một chiếc quần skinny jeans đen. Jimin đứng thừ người nhìn thiên thần tỏa sáng trước mặt mình, nhiều người đi qua đường cứ chỉ trỏ  cười nhạo nhưng cô không quan tâm,điều quan tâm bây giờ là phải thu hết hình ảnh mỹ nhân đứng trước mặt để in đậm trong tim cô, không có gì có thể xóa mờ.

BỐP

Aigoo ! Bé chẳng hiểu dùm cô mà còn thẳng tay tán cô một cái ! Đau chết đi được

Ngày hôm đó cô và bé chơi rất nhiều trò thú vị. Vui nhất là khu nhà ma, lúc đầu minjeong còn ra vẻ ta đây vô cùng can đảm, kéo cô vào chơi , còn vỗ vai cô nói nếu sợ thì cứ hét đi, không sao trong đó tối thui không ai nhận ra là ai đâu.

Bé nói hay lắm. Vậy mà vào mấy phút, chỉ mới có vài cái đầu rắn treo lơ lửng, lửa xanh lửa đỏ bay tùm lum hay vài bàn tay đầy máu bò lúc nhúc bên dưới, bé đã nằng nặc đòi ra. Mà cô ngu gì cho bé ra, còn nói khích để bé đi hết ngôi nhà mới thôi . Mà công nhận, cô phải cám ơn cho ai thiết kế ngôi nhà ma này mới được.
Nhờ nó mà minjeong cứ ôm cô suốt không chịu buông. Jimin được dịp sờ mó bé mà không bị ăn tán. Vui thật.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà ma, em lập tức buông tay cô ra, đỏ bừng mặt nhìn đáng yêu vô cùng.

Jimin chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu em rồi lại cùng em chơi các trò chơi khác

Trò nào minjeong cũng thử khoảng 2 hay 3 lần, có khi còn hơn thế nữa mới chịu thôi

Em rất khoái các trò cảm giác mạnh, em nói chơi mấy trò đó thì mới xứng đáng đồng tiền. Chơi đã đời, Jimin dẫn em đi ăn tại nhà hàng đặt trước .

Đó là một phòng thượng hạng, hướng ra sông Hàn lãng mạn.
Toàn căn phòng trải đầy hoa hồng và ánh sáng dịu nhẹ từ những cây nến thơm được bố trí hợp lý trong phòng. Minjeong rất ngạc nhiên trước căn phòng trang trí tỉ mỉ, công phu như thế.

Jimin mỉm cười, cầm tay em đi tới chiếc bàn tròn đặt ngoài ban công những món ăn lần lượt được phục vụ . Em lại một lần nữa trố mắt nhìn những món ăn Pháp được bày ra cầu kỳ, cô phải kìm nén dữ lắm luôn mới không nhào tới nhéo cái mỏ xinh xinh đang bĩu ra kia

Sau một hồi vật lộn, minjeong không tìm ra cách ăn hợp lý nào cho các món này.

Thật đấy, tại sao lại có quá nhiều muỗng nĩa bày xung quanh đĩa thức ăn ? không lẽ chỉ ăn một món mà phải dùng hết toàn bộ mấy cái này. Còn nữa sao lại bày cả đống ly thủy tinh thế ? mỗi ly một loại nước à. Thật là vô lý. Bé lấm lét đưa mắt nhìn cô hiện đang thưởng thức món ăn một cách ngon lành.

Minjeong cố gắng bắt chước cô, nhưng đều lẫn lộn tùm lum. Cuối cùng em mới chịu thua, lon ton chạy sang chỗ cô ngồi, trưng cặp mắt puppy cùng với tuyệt chiêu " chu mỏ" nắm nắm cánh tay áo của cô nhờ sự giúp đỡ.

Nãy giờ, Jimin đã cố gắng kìm nén trước một em bé đáng yêu vật lộn với những món ăn. Nay em còn đáng yêu gấp bội trong bộ dạng ấy, khiến cô không kiềm lòng nổi mà nhấc bổng em lên, hôn lên đôi môi anh đào ấy. Em vũng vẫy trong vòng tay của cô . Mọi sức lực của em dần như tiêu tan hết khi cô trườn tay xuống cặp mông tròn trĩnh, bóp chặt nó khiến em hé miệng ra tạo cơ hội cho cô luồn lưỡi vào khám phá hết ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ xinh và đầy nóng bỏng.

Đêm đó , cô không thể kìm nén được con dã thú trong mình. Những gì còn đọng lại chỉ là khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi gợi tình của em cùng với những hơi thở hổn hển thoát ra từ đôi môi căng mọng. Cô điên vì em mất rồi !

Sáng ngày hôm sau, khỏi nói, jimin lo lắng đến cỡ nào. Cô thức dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng ngon lành, chọn một bộ quần áo thật đẹp thay cho bộ cô xé rách hôm qua. Chậc, hôm qua thiếu kiên nhẫn, cởi hoài mà không ra nên cô xé luôn cho tiện.

Nghe động, jimin giật mình xoay người lại thì thấy em thức dậy từ lúc nào. Em chẳng thèm nhìn cô một cái  toàn cúi gầm mặt kể cả khi ăn sáng hay thay quần áo rồi lặng lẽ ra về .

Cả tuần sau minjeong đều tránh mặt cô, viện lý do nghỉ ốm, em không đi học lẫn tập nhảy.

Cô lo cho em rất nhiều và cũng nhớ em da diết. Cô nhớ gương mặt ngây thơ tinh nghịch của em nhớ từng cử chỉ điệu bộ vô cùng đáng yêu, nhớ mùi hương dâu ngọt ngào, ôi cô nhớ nhiều thứ của em lắm, nhớ đến nỗi không sao kể hết được. Đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, cô mới quyết định đi gặp em, dù hơi khó khăn vì em chẳng chịu gặp.

Jimin đã đứng dưới nhà em suốt nửa ngày, trong cơn mưa nặng hạt dai dẳng. Vừa đói, vừa lạnh và mệt nhưng cô quyết không bỏ cuộc
chừng nào bé chịu gặp cô mới thôi . Bé lạnh lùng thật, để mặc cô đứng run rẩy trong cái lạnh giá của cơn mưa chưa có dấu hiệu ngừng. Cũng phải thôi cô xứng đáng bị như vậy so với những gì cô gây cho em thì thế này thấm vào đâu

Mãi đến gần chập tối, minjeong mới mở cửa, kéo cô vào nhà. Đến lúc ấy, cô mới biết mình đã được tha thứ. Và cũng chính đêm đó,  jimin đã bày tỏ tình cảm của mình với em, sau đó cô ngất nằm sốt ly bì , không biết em có đồng ý hay không ! Chỉ biết đêm ấy cũng có người chăm sóc cho cô cả đêm.

Những ngày sau cô và em đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng .

Phải ! Đến đây thì ai cũng biết minjeong chính thức nhận lời yêu cô

Jimin chăm cho em từng chút một, lo từng li từng tí. Em lúc nào cũng hậu đậu, hay té lắm, nên trong túi cô lúc nào cũng có băng cá nhân. Ngoài ra em còn chịu lạnh rất kém nhưng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp không biết đem theo khăn choàng, găng tay nên cô luôn luôn thủ sẵn hai thứ đó bên mình khi trời lạnh.

Minjeong cũng hay đói bụng vào giữa đêm khuya nên cô bắt em dọn hẳn sang nhà mình để cô tiện chăm sóc em chu đáo hơn. Đương nhiên hơi khó khăn chút vì vị phụ huynh chưa sẵn sàng để minjeong rời xa họ, em còn nhỏ. Cô đành phải xếp hạnh phúc của mình sang một bên, chờ đến khi minjeong đủ lớn, cô sẽ rước em về nhà mình, không thể ép buộc em rời xa bố mẹ lúc này được. Bây giờ em cần sự chăm sóc của họ hơn ai hết.

Đến năm em 20 tuổi , tình cảm của cả hai càng ngày càng sâu đậm cô nhận ra đây chính là thời điểm thích hợp để cầu hôn em. Cũng như mọi khi cô lại tham khảo ý kiến từ nhỏ bạn nối khố Aeri và bé thư ký đáng tin cậy NingNing.

Qủa thật, không biết họ đã cầu hôn ra sao riêng cô thấy không ổn tý nào 

Những cách đấy quá bình thường , Jimin muốn giây phút đó phải thật đặc biệt, để sau còn kể cho con cháu nghe .
Thế là cô lại phải mày mò nghiên cứu dữ dội lắm. Cuối cùng cũng tìm được cách thích hợp.

Ngay ngày Noel Jimin hoàn thành sớm công việc rồi lái xe đến chỗ hẹn trước.
Từ xa, cô thấy em trong trang phục áo len cổ dài màu trắng nhìn thật đáng yêu cứ như thiên thần tuyết vậy.

Jimin đi vào nhà vệ sinh gần đó, cố gắng để em không phát hiện, thay bộ quần áo khác rồi nhẹ nhàng đi vòng sau lưng em, ôm chặt

Minjeong giật mình hét toáng . Đến khi nhận ra là jimin đang trong bộ đồ khủng long màu xanh bằng bông, em nói cô giống con vật đó lắm). Em phá lên cười . Cô chìa chùm bong bóng sặc sỡ màu sắc được cột vào chiếc nhẫn bạc có khắc chữ
JIMINJEONG FOREVER, được chính tay cô thiết kế. Em bất ngờ, chẳng nói lên lời cứ im lặng mãi không thôi.
Cô liền lấy hết cản đảm "

Kim minjeong, em có đồng ý lấy chị làm bạn đời mãi mãi của em không ? Chị sẽ chăm sóc cho em hơn cả một người mẹ, chị sẽ cho em một bờ vai để em dựa vào mỗi khi buồn hay mệt mỏi, chị sẽ luôn ở bên em mỗi khi em cần. Yu Jimin, tự nguyện trói buộc bản thân với em suốt đời. Liệu em có đồng ý không ?

Cô cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay mảnh khảnh của em, rồi em ôm chầm lấy cô giọng nói đứt quãng do tiếng khóc " Em..đồng..ý..". Và một nụ hôn nồng cháy, chứng minh cho tình yêu của hai người dưới bầu trời đêm đầy tuyêt rơi .

Cuối cùng, kết thúc cho một câu chuyện tình đẹp như mơ là đám cưới bậc nhất khắp Seoul, đêm tân hôn ở Paris.

Nhưng ! Đó là quá khứ rồi

Hiện tại, sau những ngày tháng hạnh phúc của cặp thê thê mới cưới, đến lúc phải đối mặt với những khó khăn.

Kim minjeong, người yêu bé nhỏ của cô nỡ lòng nào đá Vợ yêu của mình ra khỏi nhà . Lý do ? Vì cô lỡ có hành động ga lăng quá đáng với đối tác làm ăn. Haizz ! Bé thật vô lý hết sức. Đối tác sắp té mà không đỡ hộ thì lỡ cô ta quê quá chấm dứt hợp đồng thì sao. Tuy có thể mất một khoản tiền nhỏ nhưng để đưa Yu.cop lên tầm cỡ thế giới thì cô không cho phép mình mất một hợp đồng béo bở.

Vậy mà bé quy cho cô tội ngoại tình, đam mê tửu sắc, đòi dọn về nhà mẹ. Cô năn nỉ, dỗ dành mãi nhưng bé vẫn một mực khăng khăng

" Chị là đồ trăng hoa ! Chị hết yêu tôi rồi chứ gì ? Tôi biết ngay mà ! Chị chỉ xem tôi như là món đồ chơi, chơi chán thì vứt bỏ !"
Minjeong muốn đánh cô sao cũng được, cô đều chịu tất, nhưng điều cô hụng hẫng nhất chính là bé không tin vào tình cảm của cô.

Lần đầu tiên, jimin và minjeong cãi nhau kịch liệt. Nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ nói những lời tổn thương đến em nên cô chọn cách dừng lại và đi ra ngoài, trấn tĩnh lại đầu óc.

Cô bước ra khỏi cửa, em chẳng thèm hỏi han mà còn nói thẳng thừng

" Chị đi với cô bồ chân dài của chị luôn đi " khỏi về nữa.

Buồn không tả được mà !

Đã vậy ! Chị đi luôn cho bõ ghét ! Hứ


Lang thang một hồi, cô dừng lại trước công viên gần nhà. Cô nhớ  từ hồi chuyển về đây ,mỗi lần về nhà trễ minjeong hay đứng đây chờ cô về.
Cô thuyết phục mãi, nào là ban đêm toàn yêu râu xanh thời tiết lạnh không tốt cho bé chút nào nhưng bé một mực không nghe lời, nhất định chờ cô ngay tại đấy. Thế là dù chưa tới giờ tan sở, cô đã hoàn thành xong công việc lái xe về ngay với Vợ yêu. Trừ khi đi gặp đối tác cô mới về trễ 1 hay 2 tiếng.

Jimin nhăn mặt khi nhớ lại hình ảnh minjeong run rẩy vì lạnh và trên người chỉ độc một cái áo sơ-mi mỏng tanh. Lớn rồi mà chẳng biết tự lo cho mình.

Ngồi một lúc, cô đứng dậy tiếp, đi ngang qua tiệm trà sữa quen thuộc của hai người. Minjeong thích uống trà sữa ở đây, cô cũng chẳng hiểu tại sao. Bé chỉ nói là do trà sữa ở đây vừa ngon vừa lạ
Đưa em đi uống, cô cũng thử uống vài ngụm đến giờ ghiền lúc nào chẳng hay. Mỗi sáng đưa minjeong đi học phải ghé qua đây mua một ly nhiều sữa . Haizz ! Uống riết giờ người bé toàn mùi dâu sữa không !

Đứng trong vài phút  jimin lại tiếp tục đi tiếp cho đến khi cô thấy tiệm bánh ngọt thì dừng lại

Cái tiệm bánh này, cô nhớ rất rõ từ ngày nó mở cửa ngày nào minjeong cũng ghé vào mua một ổ bánh kem, mỗi ngày một loại khác nhau. Sau vài lần ghé thăm, bé đồng ý làm partime ở đây vì được ăn bánh miễn phí.

Nhờ thế mà lượng khách đến ăn đông ngùn ngụt .

Cô cũng không ghét gì cửa hàng bánh ngọt ấy cho đến khi ông chủ cửa hàng đột nhiên hứng lên đổi đồng phục
Từ áo gi-lê , quần kaki đen thành áo viền ren và đầm ngắn không qua đầu gối 1 gang tay
Mấy ông khách khoái thấy mồ cứ túc trực 24/24 ở quán, doanh thu tăng cao ngất ngưởng. Nhiều lần cô muốn thuyết phục em nghỉ làm vì cô cảm thấy không an tâm. Vậy mà  em trưng cặp mắt puppy ra, rồi leo vào lòng cô ngồi rót vào tai những lời đường mật, cô đã giương cờ trắng đầu hàng và đè em cho đến tận trưa hôm sau ( thường thì đè tới sáng thôi . Nhưng để đảm bảo an toàn, cô túc trực ở tiệm bánh  nã đạn khí thế vào những ai có ý định ve vãn.

Cô thề chỉ ngồi im quan sát cho đến khi một thằng cha nào đó dám hẹn em đi chơi, tay chả sờ lên bờ vai trắng nõn của em, cô bùng phát, chẳng còn nhớ gì hết
ngoài trừ việc lão kia thương tật đầy mình và minjeong bị cắt lương

Ngừng mãi một lúc lâu trước tiệm, Jimin lại rảo bước đi tiếp. Độ chừng năm phút cô ghé vào tiệm tạp hóa nơi minjeong hay mua sữa chuối.
Cô mua một hộp mì gói ăn liền, xin ít nước nóng và ngồi đó nhâm nhi. Chậc, món mì khô cằn này không bằng một góc những món mà Vợ cô nấu.

Hồi mới cưới, minjeong xem trên tivi chương trình nấu ăn có giới thiệu món mỳ Ý sữa . Thế là bé nổi hứng  xắn tay áo miệt mài ngày đêm trong nhà bếp. Sản phẩm ra lò  nhìn....hơi..rợn hơn trí tưởng tượng của cô

Bé ép cô ăn. Cô cự tuyệt. Giảy nảy một hồi cũng chịu thua trước đôi mắt puppy quen thuộc
Cô run run cẫm cái nĩa, xúc một miếng đầy rồi nhét vào miệng sau đó, trời đất xung quanh quay cuồng dần dần tối đen như mực.
Khỏi nói, nguyên tuần sau cô tạm trú tại bệnh viện. Tưởng sau lần đó, bé không đụng đến việc bếp nút nữa ai dè để được cô khen ngon, bé dốc sức đi học nấu ăn, cắm rễ ngay nhà bếp.
Lúc nào đi làm về cô toàn nghe tiếng leng keng , loảng xoảng của nồi niêu xoang chảo tiếng lèo xèo, ùn ụt chiên xào

Nửa tháng sau, jimin không chịu được khi không được ôm em vào lòng, đành hi sinh ăn một cách ngon lành thức ăn do em làm. Không hiểu sao, kể từ ngày ấy, em nấu cái gì, cô cũng khen ngon. Chắc vị giác quen mùi của em bé rồi.

Ngồi thẫn thờ cô giật mình khi đồng hồ điểm 12h. Trễ như vậy sao ? Jimin thở dài trễ thế này không còn chỗ nào để đi, ngoài trừ club và bar nhưng minjeong không thích cô đi đến chỗ như thế . Aishh ! Chết tiệt,  đi đâu, làm gì cũng nghĩ tới em.
Từ lúc nào em chiếm hết trọn tâm trí của cô rồi.
Ném lon cafe rỗng vào sọt rác cô sải bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình.



CẠCH

Tiếng mở cửa vang lên nghe thật khô khốc. Cô rón rén bước vào phòng ngủ thì một vòng tay nhỏ bất ngờ ôm chặt lấy cô. Chẳng cần quay lại cô cũng biết đó là Vợ bé bõng của mình.

-Sao..sao chị về trễ vậy ! - Em nói thật nhỏ cứ như đang thì thầm với cô vậy

- Hóng gió - cô cố gắng trả lời thật lạnh lùng. Cô đang giận bé mà không thể nói năng dịu dàng như thường ngày được

- Chị...chị giận em?...

- Chị không giận ! Chị mệt ! Buông ra để chị đi tắm  - cô chạm vào bàn tay mịn màng của em, cảm giác từng đợt da gà nổi lên khi tiếp xúc với da thịt mát rượi.

- KHÔNG ! - minjeong hét lớn, hai bàn tay run rẩy ôm chặt cô hơn

- Không muốn buông ra - Em xin lỗi Jiminnie !!! Em biết lỗi mình rồi. Em đã ghen vô cớ, chị đừng đi đâu nữa hết. Đừng bỏ em, em sợ.

THỊCH

Tim cô đập mạnh khi nghe giọng nói sắp lạc đi của bé. Bé khóc rồi. Jimin có thể cảm nhận được, lưng áo cô ươn ướt do nước mắt ai đó thắm vào. Dù không quay lại , nhưng cô biết được những dòng lệ đã thắm đẵm khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Cô thề ,dù có bị dao kề cổ hay bị đại bác ngắm bắn, cô cũng không sợ. Nhưng chỉ cần minjeong rơi một giọt nước mắt cô cứ như sắp chết vì đau lòng.

Jimin nhẹ nhàng xoay lưng lại ôm chặt em bé đang sụt sùi vào lòng, hôn nhẹ lên trán, hít hà hương dâu sữa ngọt ngào

- Bé con đừng khóc, lần sao còn thế không? Cô vừa hỏi vừa hôn lên má em

- Không ạ.

- Mốt sao?

- Trước khi ghen phải hỏi Vợ !

- Ngoan

Dứt lời, cô hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của em .Em ngoan ngoãn, hé môi mình ra cho lưỡi cô trườn vào, đùa giởn với chiếc lưỡi bé bỏng. Lưỡi bé lúc nào cũng rụt vào mỗi khi gặp lưỡi cô. Dễ thương thật ! Tay cô trườn xuống , xoa nhẹ cặp mông tròn lẳng của bé
Sao mà mịn thế ! Hoảng hồn nhìn lại cô phát hiện ra bé không mặc gì cả ngoại trừ chiếc áo thun rộng của cô

Bé tính dụ dỗ chị đấy à !
Cái áo quá to so với thân hình bé bỏng của minjeong nên cứ tuột xuống ,dù bé kéo lên mãi để lộ bờ vai gầy trắng như sứ và cặp chân thon thả.

Đừng bao giờ nói chị hết yêu em  minjeong à !

Chị sẽ giận đó !

Vì chẳng bao giờ

Chị ngừng yêu em cả

Hãy nhớ đấy Vợ yêu.

Cô cúi xuống nuốt trọn môi minjeong
Cả hai đổ ập xuống sofa, những tiếng rên gợi tình báo hiệu cho một cuộc tình nóng bỏng.

Edding

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro