Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lê Hải ngồi trước bàn làm việc, mười ngón tay giao nhau chống cằm. Trí Mẫn thì toàn thân quân trang thẳng tắp ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, một bàn tay trắng nõn đặt lên tay vịn sofa, tư thế thản nhiên, giống như chị mới là chủ nhân của phòng làm việc này.
 
Nước trà trên bàn tỏa ra hơi nóng, hai thuộc hạ cầm súng đợi ở cửa.
 
“Nói như vậy, chủ nhiệm Diệp cho dù thế nào cũng không chịu bán 70 nhánh Penicillin cho quân đội.” Trí Mẫn nhếch miệng cười.
 
Lần trước chị phái thuộc hạ đi tìm Diệp Lê Hải đàm phán, hứa hẹn cho anh ta ưu đãi, anh ta không cảm kích. Sau đó uy hiếp anh ta, trái lại anh ta rất có khí phách, đối mặt với họng súng không sợ hãi, nói không bán là không bán.
 
Lần này chị tự mình tới đàm phán, bác sĩ này cũng không nhả ra.
 
Nếu không phải chị dựa vào nguyên tắc tuyệt đối không thương tổn dân chúng, Diệp Lê Hải đối nghịch với chị và quân đội như vậy, đã sớm bị chị bắn một phát súng vào đầu rồi.
 
“Tuy tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, nhưng cũng quan tâm tình hình chính trị đương thời, gần đây thiên hạ thái bình, quân đội không cần nhiều dược phẩm như vậy, chẳng bằng để cho dân chúng dùng trước, đợi lượng lớn thuốc chuyển tới, lại cho các cô, thế nào?” Trên mặt Diệp Lê Hải là nụ cười khách sáo, nhưng lời nói không cho cãi lại.
 
Penicillin hai tháng mới đến một lần, hơn nữa số lượng có hạn, nhỡ đâu trong lúc này có chiến sự, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
 
Đạo lý này đều đã nói với tên họ Diệp này, anh ta dầu muối không vào, Trí Mẫn cũng không muốn tiếp tục tốn thời gian với anh ta, trực tiếp mở miệng: “Lại cho tôi 40 nhánh.”
 
Chị nguyện ý lùi một bước.
 
“Không được.” Diệp Lê Hải cũng dứt khoát từ chối bằng được.
 
“…”
 
Trí Mẫn nghiêm mặt đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, ủng da giẫm lên đất phát ra âm thanh trầm đục, hai tay của chị chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống mặt Diệp Lê Hải, gằn từng chữ lạnh giọng nói: “Tôi sẽ mời người nhà bác sĩ Diệp đến tổng bộ quân khu dùng trà.”
 
Lát nữa chị sẽ bảo thuộc hạ đi thăm dò bối cảnh gia thế của tên họ Diệp này, bắt đầu ra tay từ người nhà anh ta.
 
Chị luôn khinh thường dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này uy hiếp người khác, nhưng mà rõ ràng là tên họ Diệp này dùng dân chúng làm cái cớ đối nghịch với quân đội. Những năm gần đây người như vậy chị thấy nhiều rồi, nhưng người không sợ hãi như tên họ Diệp này thì chị thấy lần đầu, đối nghịch lần này khiến chị không nhịn được nữa.
 
Diệp Lê Hải nghe thấy thế, vẻ mặt không đổi, chỉ cười khinh thường, rủ mắt nói:
 
“Hóa ra thân sĩ mà Đình Đình nói, chỉ là một quân nhân lạm dụng chức quyền.”
 
Đình Đình?
 
Trí Mẫn nhíu mày, Đình Đình là ai?
 
“…”
 
Một giây sau, Trí Mẫn cứng đờ, hồi ức dũng mãnh tràn vào trong óc…
 
“Những thứ này đều là đồ trang điểm của Diệp Lý Hồng, là bạn tốt của em tặng.”
 
“Còn rất thơm nữa, đồ trang điểm của Diệp Lý Hồng đều rất thơm, rất dễ chịu, ví dụ như đánh má hồng này.”
 
“Nam… Vì sao lại tặng em đồ trang điểm?”
 
“Anh ấy là cậu hai của nhà họ Diệp, từ nhỏ đã rất thân với em, mười mấy tuổi đi Mỹ du học, mấy hôm trước mới trở về, nói là bỏ lỡ hôn lễ của em, cho nên tặng quà bổ sung.”
 

 
Xâu chuỗi mọi chuyện lại, cuối cùng sương mù trong lòng Trí Mẫn đã tản đi.
 
Diệp Lê Hải thấy sắc mặt Trí Mẫn thay đổi, biết chị đã hiểu rõ, đôi mắt dưới kính mắt nhìn thẳng vào Trí Mẫn.
 
Lông mày cau chặt của Trí Mẫn chậm rãi thả lỏng ra, buông hai tay đặt trên bàn, chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lê Hải.
 
Hóa ra là Mẫn Đình.
 
Hóa ra bạn tốt mà cô nói, cậu hai của Diệp Lý Hồng, là Diệp Lê Hải.
 
Khi bóng đêm buông xuống, Trí Mẫn mới trở lại dinh thự, mặc quần tây thẳng tắp bước ra khỏi xe, vẻ mặt lạnh lùng, sải bước đi qua đám quản gia giúp việc nữ, đi vào phòng khách chính của dinh thự.
 
Lâm Mạn Thu đang ngồi trên ghế sofa mở đĩa nhạc, thấy Trí Mẫn trở về, bà ấy quay đầu nhìn chị một cái, rồi tiếp tục mở đĩa nhạc, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
 
“Ăn rồi ạ.” Trí Mẫn gần như không dừng lại, thấy Mẫn Đình không ở phòng khách chính, liền đi vào trong lên lầu.
 
Lâm Mạn Thu liếc mắt nhìn chị một cái, vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng.
 
Vừa về đã đi thẳng lên lầu, mới một ngày không gặp, chị sốt ruột muốn gặp nàng dâu cỡ nào?
 
Lên lầu, Trí Mẫn không về phòng làm việc như ngày thường, mà đi thẳng tới phòng ngủ chính.
 
Đẩy cửa phòng ngủ, chị thấy Mẫn Đình đang cầm khăn và váy ngủ, chuẩn bị đi tắm.
 
Mẫn Đình thấy chị trở về, cũng hỏi: “Chị ăn cơm chưa?”
 
“Ăn rồi.” Tầm mắt của Trí Mẫn nhìn về phía mặt cô.
 
Cô trang điểm tinh xảo, có lẽ hôm nay cô đã ra ngoài.
 
“A… Chuyện đó…” Mẫn Đình thấy đôi mắt sắc bén của chị nhìn chằm chằm mình không chớp, cho rằng chị muốn làm chuyện đó, liền chỉ quần áo trên tay mình, hơi xấu hổ nói: “Em đi tắm trước.”
 
“Đợi một lát.” Trí Mẫn đóng cửa phòng lại, giọng điệu giống như tùy ý hỏi cô: “Hôm nay em đi đâu thế?”
 
Lúc này cảm xúc của chị rất bình tĩnh, Mẫn Đình không nhìn ra được chị đang kìm nén lửa giận, chỉ mờ mịt trả lời: “Không có mà, vẫn luôn ở trong nhà.”
 
“…” Đôi mắt Trí Mẫn thâm trầm hơn, nhìn má hồng trên mặt cô hỏi: “Vậy em trang điểm làm gì?”
 
“Vui thì trang điểm một chút, đẹp không?” Thấy chị chú ý tới mình trang điểm, Mẫn Đình hơi chờ mong hỏi.
 
Hôm nay cô trang điểm rất đầy đủ, chị sẽ cảm thấy đẹp đúng không?
 
“…” Trái tim của Trí Mẫn như trầm xuống, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói với vẻ ngụ ý: “Mỗi ngày em đều trang điểm sao?”
 
Không phải vui vẻ nên trang điểm, thực tế là từ khi Diệp Lê Hải tặng cô bộ đồ trang điểm, mỗi ngày cô đều vui vẻ dùng nó.
 
Lúc trước chị cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay biết thân phận của Diệp Lê Hải xong, trong lòng chị có tư vị không biết diễn tả thế nào.
 
“… Làm sao vậy?” Thái độ lạnh nhạt của chị khiến Mẫn Đình phát hiện ra dị thường, cẩn thận hỏi.
 
“Người tặng em đồ trang điểm, là Diệp Lê Hải à?” Trí Mẫn hỏi thẳng.
 
“Ừm.” Mẫn Đình gật đầu.
 
“Hai người là bạn tốt?” Chị tiếp tục hỏi.
 
“… Đúng vậy.” Mẫn Đình lại gật đầu.
 
“…”
 
Trí Mẫn rủ mắt, bắt đầu bước chậm trong phòng, ủng da giẫm lên thảm trải sàn phát ra âm thanh trầm đục, sau khi bước vài bước, chị đứng lại: “Gần đây bạn tốt của em luôn đối nghịch với chị.”
 
“Hả?” Mẫn Đình không rõ chân tướng.
 
Trí Mẫn quay đầu nhìn cô: “Trong thời gian này chị đặt 100 nhánh Penicillin, anh ta cố ý trừ 70 nhánh, chị phái người đàm phán không có kết quả. Hôm nay chị tự mình tới tìm anh ta cũng không có kết quả, thái độ hung hãn không giống bác sĩ, giống như là tổng tư lệnh!”
 
Chị muốn nhìn xem, thái độ của cô đối với chuyện này.
 
Mẫn Đình kinh ngạc: “Vì sao anh ấy lại khấu trừ?”
 
“Anh ta nói hiện giờ không có chiến sự, dược phẩm khấu trừ này để phòng ngừa bất cứ tình huống nào trong bệnh viện.” Trí Mẫn ăn ngay nói thật.
 
Chị không phải người vì lấy được tán thành mà đổi trắng thay đen, dù sao chị nhận thức lần này là Diệp Lê Hải làm trái pháp luật, là lỗi của Diệp Lê Hải, không có gì phải che giấu.
 
“Vậy…” Mẫn Đình ôm khăn, chậm rãi nói: “Chuyện này hình như về tình có thể tha thứ…”
 
Đứng ở góc độ của Diệp Lê Hải, anh ta vì nghĩ cho bệnh viện và người bệnh, là chuyện đương nhiên.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro