Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mẫn Đình cứng hết cả lưng, đôi tay nàng đỡ thành bồn tắm, run sợ trong lòng mà chờ Lưu Trí Mẫn cắm vào một cách thô bạo.

Đúng vậy, về chuyện phòng the, một năm trôi qua nhưng thê thê bọn họ vẫn không hợp nhau.

Chỉ cần nàng nghĩ đến Lưu Trí Mẫn còn có nữ nhân khác thì liền cứng ngắc như khúc gỗ, không thể nào thả lỏng được.

Mà đường đường là Sở Vương, Lưu Trí Mẫn đã gặp qua không biết bao nhiêu là người ở trong cung.

Cho dù Vương phi của ả là đệ nhất mỹ nhân của Đại Dận, vậy thì sao chứ, chỉ là một khúc gỗ thì có gì thú vị?

Kim Mẫn Đình đợi hồi lâu, đau đớn trong tưởng tượng vẫn chậm chạp không đến.

Ngược lại, trên lưng nàng lại bắt đầu ngưa ngứa.

Mới đầu, nàng còn khó hiểu.

Nhưng rất nhanh nàng đã biết.

Là Lưu Trí Mẫn, ả dùng đầu lưỡi liếm sau lưng nàng.

Từng chút từng chút, một cách chậm rãi.

Cảm giác này, phải hình dung thế nào đây?

Hơi hơi ngứa, kích thích đến cực hạn.

“Ư……”

Kim Mẫn Đình gả đến đây một năm, có điều chuyện phòng the khó khăn lắm mới làm mấy lần nên còn rất ngây ngô.

Rất nhanh, nàng đã không ngừng run rẩy dưới sự chọc ghẹo của Lưu Trí Mẫn, tiếng rên rỉ cũng không thể kìm nén được mà bật ra từ đôi môi đỏ mọng.

“A……”

Lưu Trí Mẫn cảm thấy nàng như vậy rất thú vị, rõ ràng trong lòng muốn từ chối nhưng cơ thể lại phản bội.

Tuy ả không yêu nàng, nhưng không thể phủ nhận được rằng ả rất yêu thích thân thể của nàng. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một đường cong của nàng đều hoàn mỹ không tì vết, bớt một chút thì gầy nhưng thêm vào lại thừa.

Lưu Trí Mẫn hôn xuống xương cụt của nàng, xuống thêm chút nữa chính là hai cánh mông trắng như tuyết.

Vòng mông của nàng có một độ cong hoàn mỹ, chặt chẽ nhẵn nhụi, là tác phẩm đẹp nhất của trời xanh.

Tiếp tục cúi đầu nữa cũng không tiện nên Lưu Trí Mẫn đặt bàn tay lên mà vuốt ve chầm chậm.

“Vương nữ……”

Kim Mẫn Đình sớm đã bị kích thích đến mềm nhũn, nếu không có đôi tay nắm chặt thành bồn thì sợ rằng đã trượt xuống rồi.

Nơi xấu hổ bị bàn tay của Lưu Trí Mẫn tùy ý trêu chọc, khuôn mặt nhỏ của nàng đã căng đến đỏ bừng.

“Mông của Vương phi thật đẹp!”

Lưu Trí Mẫn vừa nói vừa tăng lực tay, một cái tay khác lại xuyên qua nách nàng, ấn lên trên bầu ngực của nàng.

“Bầu ngực này cùng cánh mông này đúng là một đôi trời sinh, đều vừa trơn vừa mềm.”

“Vương nữ……” Kim Mẫn Đình bị sờ đến nỗi giọng nói cũng mang theo vẻ quyến rũ, nàng mềm mại run rẩy nói: “Đừng……”

“Đừng như thế nào?”

Lưu Trí Mẫn mở năm ngón tay ra, kéo bông hoa đào nhỏ trên bầu ngực của nàng.

“A……”

Kim Mẫn Đình bị ả kéo và ma sát đến đau, trong thoáng chốc cũng đã quên mình muốn nói gì.

Trước kia, không phải như thế.

Trước kia chỉ cần Lưu Trí Mẫn bước vào Toái Trúc Hiên đã sỉ nhục nàng, sau đó ả thô bạo phát tiết xong liền rời đi.

Không giống đêm nay, có đủ rảnh rỗi thoải mái chơi đùa với nàng.

Sau khi vân vê viên ngọc của Kim Mẫn Đình đến đỏ, bàn tay của Lưu Trí Mẫn dần chuyển xuống dưới, vuốt ve vòng quanh giữa hai chân của nàng.

Nữ tử mới vừa rồi còn mềm mại lập tức cứng ngắc, cả cơ thể đều tản ra ý muốn chống cự.

Lưu Trí Mẫn cong môi cười, dịu dàng nói sát bên tai nàng: “Trước kia do ta không biết thương hương tiếc ngọc, tối nay, ta muốn dịu dàng với nàng.”

Nói xong, quả nhiên nữ tử đang đưa lưng về phía ả đã dần dần thả lỏng.

Tuy rằng hai chân vẫn kẹp chặt tay ả nhưng cơ thể đã mềm mại hơn rồi.

Vẻ mỉa mai trong đôi mắt phượng chợt lóe rồi biến mất, động tác dưới tay lại càng thêm dịu dàng.

“Vương nữ……” Kim Mẫn Đình không sợ ả lạnh nhạt dè bỉu nhưng lại không biết phải đối mặt với sự dịu dàng của ả như thế nào, giờ phút này nàng đã ngượng ngùng đến cực điểm, chỉ có thể lắc đầu lung tung.

“Không rửa sao?” Lưu Trí Mẫn nhẹ nhàng hỏi, sau đó cười nói: “Vậy ta phải tẩy rửa thật sạch giúp Vương phi rồi.”

Lúc Kim Mẫn Đình nhận ra muốn từ chối thì đã không còn kịp nữa rồi, hai ngón tay của Lưu Trí Mẫn một mực tách mép thịt của nàng ra, ngón tay còn lại mò xuống lướt qua viên ngọc trai và miệng huyệt của nàng, kích thích nàng không ngừng run rẩy.

Tuy là dòng dõi của Thiên Hoàng, nhưng Lưu Trí Mẫn đã tập võ từ nhỏ, lòng bàn tay và trên các ngón tay đều có một tầng vết chai mỏng.

Trước mắt, ả cũng không cần dùng chút sức lực nào cũng đủ khiến Kim Mẫn Đình sung sướng không ngừng.

“Vương phi thật là nhạy cảm.” Lưu Trí Mẫn cười khẽ sau tai nàng.

Đầu ngón tay của ả chỉ vừa sờ đến cửa huyệt đã bị hút vào.

So với vách trong khô khan lúc nãy thì bây giờ hoa huyệt của Kim Mẫn Đình đã chảy róc rách, một mảng trắng mịn.

Nhìn vào cơ thể trắng như ngọc của nàng còn hưng phấn hơn vừa nãy.

Cả người toát lên một nét đẹp nhu mì tự nhiên, ngon miệng lại mê người.

Mắt của Lưu Trí Mẫn sâu thẳm, nàng đã động tình rồi thì ả cũng không cần nhịn nữa, thích thú cầm thứ hùng dũng ở dưới thân, giã đúng vào thẳng cửa huyệt của nàng.

“A……”

Kim Mẫn Đình run lên kịch liệt, vách thịt bên trong lập tức thít lại, bao chặt lấy thứ to lớn của ả.

Lưu Trí Mẫn bị nàng kẹp đến nỗi vừa sướng vừa đau, ả xoa nắn đầu nhũ của nàng, khàn giọng nói: “Vương phi thả lỏng một chút.”

Đương nhiên Kim Mẫn Đình biết mình thả lòng mới có thể dễ chịu, nhưng mà thứ kia của ả to như vậy, cái chày này ở bên trong nàng như một cây sắt vậy, vô cùng căng, nàng hoàn toàn không biết phải điều khiển như thế nào.

Mắt thấy nàng đang bối rối nên Lưu Trí Mẫn xoay đầu nàng, há miệng ngậm lấy đôi môi hồng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro