Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mẫn Đình lập tức mở to mắt, nàng hoàn toàn quên mất cơn đau đớn ở phía dưới, chỉ ngơ ngẩn nhìn ả.

Khuôn mặt của Lưu Trí Mẫn rất đẹp, gọn gàng sắc bén, sắc sảo mặn mà. Lông mi dài và rậm, đủ để khiến nhiều người hâm mộ, mũi cao thẳng như được điêu khắc, còn đôi môi của ả không lạnh lẽo như trong tưởng tượng, mà chất chứa một cảm giác ấm áp.

Thừa thời gian nàng còn ngây người, lưỡi của Lưu Trí Mẫn đã thuận lợi đi vào cái miệng nhỏ của nàng. Lưỡi của mỹ nhân vừa thơm vừa mềm, điểm tâm được đầu bếp giỏi nhất cung đình làm ra cũng không thể nào so được, không biết là ăn cái gì mà trong miệng lại có hương vị ngọt ngào. Sở dĩ Lưu Trí Mẫn chỉ muốn nàng thả lỏng mới hôn, cuối cùng ả lại ngày càng đắm chìm, dương vật nhét trong hoa huyệt của nàng cũng căng to ra một chút.

"Ưm..." Kim Mẫn Đình bị ả dẫn dắt vào tiên cảnh, đến khi ả rời đi thì nàng giống như cá gặp nước, há to miệng hít thở không khí.

Dáng vẻ chật vật trúc trắc thành công lấy lòng Lưu Trí Mẫn, ả xoa xoa khóe môi nàng, dịu dàng nói: "Đình Nhi đừng sợ, ta sẽ thương nàng."

Đình Nhi......

Kim Mẫn Đình ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên...... ả gọi nàng như vậy.

Trong nháy mắt, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Nhưng mà ngay sau đó, động tác của Lưu Trí Mẫn khiến nàng không có cách nào mất tập trung nữa.

Ả ấn eo nàng, bắt đầu chuyển động ngày càng nhanh.

"Bạch bạch, bạch bạch bạch." Xương chậu của ả đập liên hồi lên mông nàng, phát ra tiếng vang đáng xấu hổ dưới nước. Càng ngượng ngùng hơn chính là ở dưới thân của hai người, cây gậy thịt vừa thô vừa dài của Lưu Trí Mẫn chỉ mới vào được một nửa, Kim Mẫn Đình đã không nén được tiếng rên rỉ.

"A a... A... ưm......"

Tiểu thư Hầu phủ đã trải qua giáo dưỡng tốt đẹp, dù là trong chuyện phòng the cũng phải giữ vững khí chất của tiểu thư khuê các.

Rõ ràng đã bị cắm đến run rẩy nhưng Kim Mẫn Đình vẫn không dám phát ra tiếng quá lớn, nàng rất sợ khiến người khác nghe thấy.

Lưu Trí Mẫn cắm mười mấy cái, thấy nước ngày càng lạnh cũng không thể nào di chuyển dễ dàng như trước nữa, ả bế nàng lên, đi ra khỏi phòng tắm.

"Vương nữ." Kim Mẫn Đình trần trụi hoảng sợ kêu lên cuống quýt ôm trước ngực: "Xin ngài cho phép thiếp thân mặc áo. Bên ngoài nhiều hạ nhân như vậy. Nếu trần truồng ra ngoài như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"

Dáng vẻ thẹn thùng của mỹ nhân thật sự rất động lòng người, khiến cho dục vọng của Lưu Trí Mẫn bừng lên lần nữa.

Ả tách chân nàng ra, cho chúng vòng sang bên hông, ngay sau đó, vật to lớn ở giữa nhắm thẳng vào hoa huyệt sưng đỏ của nàng.

"Ta vui vẻ cùng Vương phi, tên nô tài nào dám nhìn lén?"

Nói xong, ả tiện tay khoác một chiếc áo ngoài lên người, cứ như vậy mà ôm nàng ra ngoài.

Ả bước rất dài, lúc di chuyển thì gậy thịt thô to từng chút đút vào sâu trong thân thể của Kim Mẫn Đình, khiến nàng không ngừng run rẩy.

"Vương nữ... Chậm một chút......"

Da thịt của nàng trời sinh đã non mịn, chỗ giữa chân vô cùng mềm mại, lúc này lại bị phần lông thô cứng của ả cọ xát nên vừa ngứa vừa đau.

Càng đừng nói đến sâu trong hoa huyệt đã sớm bị gậy thịt cắm liên tục đến co rút lại, căng đau không chịu nổi.

"Vương nữ, Vương phi."

Hai người dính lấy nhau ra khỏi phòng tắm thì nha hoàn và hạ nhân hầu hạ bên ngoài lập tức quỳ xuống đầy đất.

Bọn họ đã sớm nghe thấy tiếng động nên đương nhiên cũng biết giờ phút này hai chủ tử không mặc gì cả, còn đang làm chuyện đó ở trong phòng, vì thế đều cúi đầu xuống đất, không dám tạo ra hành động nhỏ nào.

"Canh giữ ở bên ngoài, không có lời căn dặn của ta thì bất cứ kẻ nào cũng không được vào."

"Tuân lệnh."

Dặn dò xong, Lưu Trí Mẫn liền ôm Kim Mẫn Đình đi về hướng tẩm điện.

Mỗi một bước đi, bầu ngực trơn trượt của thiếu nữ trong lòng cũng nảy lên một cái, cọ tới cọ lui lên ngực ả.

Khó khăn lắm mới tới giường, Lưu Trí Mẫn thả Kim Mẫn Đình xuống. Ngay sau đó cũng buông mình theo, đôi mắt như nước mùa thu, hai má như mây, miệng nhỏ bị hôn đến sưng tấy, một sợi nước bọt trong suốt chậm rãi chảy theo khóe miệng, dáng vẻ quyến rũ nàng không tự nhận ra được.

Lưu Trí Mẫn cúi đầu, để hai ngọn đồi vừa rồi còn cọ cọ khiến ả nóng rực vào miệng mà liếm mút.

"A......" Kim Mẫn Đình tê dại, vặn vẹo không ngừng theo bản năng.

"Hai nụ hoa này của Vương phi khiến ta nhớ tới anh đào ăn vào mùa hè."

"Vương nữ, ưm......"

Lưu Trí Mẫn cắn mút "chậc chậc", cười hỏi nàng: "Vương phi đã từng ăn chưa?"

"Ư...... Thiếp thân đã quên......"

Bây giờ nàng bị ả chơi đến quên trời quên đất, nào còn tâm tư để suy nghĩ nữa?

"Đợi đến hè sang năm, ta sẽ sai người đưa hai rổ cho Vương phi nếm thử."

Ăn chưa đã thèm, Lưu Trí Mẫn lại bắt đầu chuyển mắt nhìn chăm chú vào nửa người dưới của nàng. Thân thể của thiếu nữ trắng tinh như ngọc, bụng phẳng, đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết, hoa cốc thấp thoáng đằng sau phần lông thưa thớt ở giữa chân, như ra lệnh cho người khác phải đi vào đó, khám phá đến tận cùng.

Lưu Trí Mẫn tách chân nàng ra, lại chậm rãi đỡ gậy thịt của mình vào lần nữa.

"Vương nữ......"

Kim Mẫn Đình mồ hôi đầm đìa, mày đẹp nhíu chặt, gấp gáp và khó nhịn hiện hết lên mặt.

Thật là chặt mà, Lưu Trí Mẫn than thầm.

Rõ ràng đã không còn là xử nữ nhưng chỗ đó của nàng lại chặt chẽ câu hồn như cũ, khiến ả chỉ hơi di chuyển cũng đã cực kỳ khó khăn.

Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến ả lạnh nhạt với nàng; nàng rất chặt, không thể nào mở rộng ra được, khiến quá trình làm chuyện người lớn của ả rất không thoải mái.

Có điều, hôm nay Lưu Trí Mẫn lại cực kỳ có kiên nhẫn. Ả đưa tay lên xoa viên ngọc châu của Kim Mẫn Đình, nhẹ nhàng vân vê, không ngừng khiêu khích, kích thích cơn khoái cảm trong nàng.

"A......"

Cuối cùng cả cơ thể nhạy cảm, cô bé ở dưới cũng không ngừng trào mật dịch, dính ướt vật to lớn của ả.

Lúc này Lưu Trí Mẫn mới bắt đầu chuyển động, ả thẳng lưng, nhanh chóng rút ra rồi chậm rãi đi vào, không ngừng đánh vào vách thịt mềm bên trong của nàng.

"A......" Từng đợt tê dại truyền tới từ nơi giao nhau của hai người, Kim Mẫn Đình cũng cảm thấy sung sướng. Nàng phối hợp với động tác của ả theo bản năng, ngâm nga rên rỉ, vòng eo cũng chậm rãi chuyển động.

"Vương nữ...... A a... Nhẹ chút...... Thiếp thân không chịu nổi... A..." Trong giọng nói mềm mại của nàng mang theo một chút câu dẫn, khiến Lưu Trí Mẫn ngày càng sung sức.

Ả nhìn chằm chằm người dưới thân, dần dần không khống chế sức mạnh nữa mà làm tận hứng.

"Đình Nhi, rên rỉ lên."

"A...... Ha......"

"Gọi ta, lớn tiếng một chút."

"Vương nữ......"

Trong lúc cảm xúc đang dâng lên mãnh liệt: "Đình Nhi thật ngoan, ta rất vừa lòng."

"A......"

Đau xót căng cứng không ngừng truyền tới từ thân dưới, thành thân đã hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên... nàng cảm nhận được sự ngọt ngào khi mây mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro