Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Orochimaru ở trong căn phòng tối này không biết đã bao lâu nhưng khoảng thời gian này đủ lâu để anh suy diễn ra vô số chuyện có thể xảy ra, cũng đoán được kẻ nào đã làm chuyện này.

Kabuto!!

Trong đầu anh chỉ có cái tên này, anh cảm thấy sự thất vọng tràn trề, bao nhiêu năm y ở cạnh anh đều tan biến ngay khoảng khắc y bắt đi Mitsuki. Nhưng anh cũng rất khó hiểu, rõ ràng anh đối xử với y rất tốt, vậy tại sao lại đối với anh như vậy. Còn có Mitsuki, nó vẫn còn nhỏ như vậy.

Trong khoảng thời gian này, anh đã có thể dần dần cảm nhận được chakra, nhưng nó quá ít, vẫn không đủ để anh cắt đứt dây xích. Thời gian trôi qua càng lâu, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sẽ ngày càng nhiều, chúng từng chút từng chút bao lấy anh.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút trôi qua.

1 giây

2 giây

....

Rồi 15 phút nửa tiếng.

Bỗng "ầm" một tiếng, cánh cửa duy nhất trong phòng bị người mạnh mẽ mở ra, anh ngước đầu nhìn lên, thấy rõ người tới là ai liền không nhịn được cảm thấy ấm ức, nước mắt như mất khống chế mà tuôn rơi, mắt và mũi đỏ hoe.

Trong căn phòng tối mấy giờ liền, những bất an, lo lắng đều không làm anh mệt mỏi như bây giờ, thế nhưng chỉ trong một khắc gặp hắn, những thứ đó đều đạt đến đỉnh diểm. Chỉ trong một khắc gặp hắn, tất cả nhẫn nhịn của anh đều tan thành mây khói tựa như chưa từng tồn tại.

Jiraiya vừa nhìn thấy người kia nước mắt chảy dài, làn da trắng càng làm nổi bật những vệt đỏ trên khuôn mặt kia. Hắn đau lòng tới trước mặt anh, nhìn sợi dây xích trên cổ chân nhỏ kia mà tức giận cắt đứt nó, hối hận tại sao lúc trước lại nhẹ tay với tên Kabuto kia.

Hắn mặc kệ vết thương trước ngực mà ôm người kia vào lòng, một tay để trên eo anh, một tay vỗ nhẹ trên lưng, không ngừng an ủi anh:" Ổn rồi, có tôi ở đây rồi, Orochimaru, không sao đâu."

Orochimaru rúc sau vào lòng người kia mặc kệ chuyện mình từng dặn bản thân không được lại lần nữa lún sâu vào tình cảm này nữa.

Thời tiết về đêm càng ngày càng lạnh nhưng bầu không khí trong căn phòng đã từng lạnh lẽo này lại vô cùng ấm áp.

Bỗng anh ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn hắn, vội vã nói :" Mitsuki đâu? Ngươi tìm thấy nó chưa? Nó ổn không?...."

Hắn nghe một tràng câu hỏi của anh mà thở dài, ai oán trong lòng sao em y không lo cho mình nh , nhưng hắn vẫn ôm lấy thân hình đang run nhẹ kia, tay đang vuốt ve chuyển sang vuốt ve mói tóc dài hơi rối kia, nhẹ giọng nói:" Mitsuki không sao cả, tôi tìm thấy nó rồi, em đừng lo."

Anh nghe vậy cũng an tâm hơn rất nhiều, cũng mặc kệ tay người kia đang làm loạn trên tóc mình hay chuyện hắn đổi cách xưng hô. Anh dựa đầu mình vào bờ vai kia, hơi thở nhẹ dần, trước mắt dần mơ hồ.

Hắn buồn cười nhìn người trong lòng đang ngủ ngon lành kia, nhẹ nhàng bế anh vào trong lòng rồi đi về hướng căn cứ.

-------
Jiraiya để Orochimaru lên giường, đắp chăn cho anh cẩn thận mới rời khỏi phòng đi nhìn Mitsuki.

Khi hắn tìm thấy Mitsuki thì nó đang ngủ trong căn phòng kế bên phòng của anh, kiểm tra trên người nó không bị sao hắn mới nhờ một con cóc đưa nó về rồi mới đi tìm anh.

Nhìn nó vẫn đang ngủ ngon lành kia hắn mới vào phòng tắm xử lý vết thương của bản thân.

Vết thương vì không được xử lý tốt mà càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là vết cắt ngang ngực kia, chc là phi nh đến bà chn kia ri, haizzz.

Xong xuôi hắn mới nhẹ nhàng nằm xuống kế bên người kia, cẩn thận ôm lấy anh vào lòng. Hai tay để trên thắt lưng của anh, sờ đi sờ lại, hắn vô cùng tự nhiên mà chiếm đậu hủ của anh một hồi, Orochimaru ca mình qu nhiên tuyt nht.

Chóp mũi đặt trên đỉnh đầu của anh, hít lấy hít để hương thơm khiến hắn an tâm kia, rồi một tia gì đó xẹt qua đầu hắn nhưng hắn lại quá mệt để nắm lấy nó.

Hai người họ, một người ôm, một người rúc vào đối phương cứ như vậy mà ngủ ngon lành cả đêm, một đêm không mộng mị.

----------
Thứ đập vào mắt Orochimaru đầu tiên khi anh mở mắt lại là một lòng ngực màu nâu được quấn băng trắng, nó còn phập phồng lên xuống. Anh ngốc lăng nhìn vào nó một hồi mới ý thức được cái gì, vội bật người dậy, nhìn thấy người nằm bên cạnh là ai liền vừa xấu hổ vừa tức giận, vành tai hồng lên.

Anh giơ chân định đạp Jiraiya xuống giường, lại nhìn thấy hắn quấn băng khắp nơi liền thu chân lại không nỡ đạp hắn.

Ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào hắn, anh cảm thấy tối quá bản thân thật xấu hổ, mới nhìn thấy người ta đã khóc đã vậy còn ngủ ngon trong lòng hắn như vậy, tht không có tin đ!!!

Định xuống giường thì anh lại bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, mất thăng bằng ngã xuống bên cạnh người kia, nằm quay lưng về hắn. Hắn dựa đầu vào lưng anh dụi dụi, giọng khàn khàn nói:" Còn sớm, em đi đâu thế?"

Hơi thở hắn cách một lớp vải mỏng phả vào anh, hơi thở cùng chất giọng kia làm anh không khỏi nhớ đến đêm hôm đó xong anh lại đỏ mặt, cố gỡ cái tay đang để trên eo của anh kia, thẹn quá hóa giận nói :" Em cái gì mà em, ngươi và ta bằng tuổi đó!! Mau buông ta ra. Ta muốn đi gặp Mitsuki!!"

Jiraiya thấy cái cổ đỏ chót lên kia không biết do giận hay ngại kia tự nhiên hắn lại cảm thấy ngứa răng, rất muốn cắn anh một cái. Mà người sắp gặp nạn kia lại không biết bản thân chuẩn bị gặp nguy hiểm, vẫn cứ vùng vẫy khiến quần áo xộc xệch, nửa ẩn nửa lộ làm cho người kia cảm thấy bụng dưới lại càng nóng.

Hắn trở người, đem người kia ấn dưới thân, hắn thấy cảnh tượng này có chút quen nhưng lại không rõ đã gặp ở đâu vì vậy rất nhanh đã vứt sau đầu, tập trung vào người dưới thân. Orochimaru thì sao không nhận ra tình cảnh lúc này chứ, ngoài mặt anh chỉ đỏ mặt không nhìn hắn, nhưng trong lòng đã lo sợ hết lên, sợ hắn nhớ ra đêm đó, sự chờ mong nhỏ nhoi trong lòng lại bị anh hoàn toàn lơ đi.

Jiraiya thấy người kia nghiêng đầu không nhìn hắn, cần cổ trắng kia lần nữa lộ ra trước mặt hắn. Hắn nuốt nước bọt, không nhịn được cúi đấu cắn một cái.

Anh bị cắn một cái thì giật mình, hoảng loạn muốn đem đầu hắn đẩy ra nhưng không thể. Định quát hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nắm cằm anh quay sang nhìn hắn, hắn kiên định nhìn anh, nghiêm túc nói:

- Oro, anh xin lỗi.- anh ngạc nhiên nhìn hắn- Là anh không rõ cảm xúc của bản thân mới làm em đau khổ nhiều năm như vậy. Cho nên Oro, có thể cho anh cơ hội để bù đắp không? Dù Mitsuki không phải con ruột anh nhưng anh vẫn sẽ chăm sóc tốt cho nó, có được không?

Orochimaru nghe hắn gọi mình bằng cái tên thân mật vừa xấu hổ lại có chút vui vẻ trong lòng, nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, thấy bản thân rất ấm áp nhưng lại có chút buồn cười cùng thất vọng, hn qu nhiên không nh hôm đó,h. Anh nhìn hắn sắp bị mình im lặng làm cho gấp cả lên mới buồn cười nói :" Ai bảo Mitsuki không phải con anh? Nó 100% là con anh hiểu chưa đồ háo sắc?" Nói xong còn thừa dịp hắn đang ngây ngốc liền hôn cái chụt nên môi hắn, rồi đỏ mặt xuống giường chạy vào phòng tắm như thể đang chạy trốn.

Jiraiya còn đang ở tư thế chống trên giường kia, mắt nhìn nơi người lúc nãy đang nằm, đầu óc nhớ lại đêm mình say rượu năm đó, nhớ đến mùi hương quen thuộc đêm đó, não bộ hắn hoạt động một hồi lâu mới lấy lại ý thức, cười lên một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa hạnh phúc, nằm sấp xuống hít lấy mùi hương còn vương lại kia, mắt nhìn về phía người nọ mới chạy đi, có nên sinh thêm vài đa không nh?

END

~~~~~~
1/12/21

Lại 1 bộ end rồi, bộ này được nhiều vote và lượt xem nhất mà tôi từng đạt được. Bộ Lãng Quên cũng hy vọng các cậu sẽ ủng hộ tôi như vậy.

CẢM ƠN CÁC CẬU <333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro