tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, chúng tôi không sao đâu. Chắc chắn mọi người cũng mệt rùi. –Nó nói.

-Liệu có ổn không??? –Ken hỏi.

-Bọn em không sao mà, anh và mọi người về nghỉ ngươi đi. –Nó nói.

-Vậy ở lại nha, tụi anh về trước.

Họ đi về, bỏ lại hắn và nó trong phòng.

Kin và Mary phóng xe về thắng nhà, Ken có công chuyện đi riếng, Kelvin và Anna đi cùng nhau. Lên xe, chiếc xe vừa chuyển bánh thì Anna nói:

-Liệu Băng Nghiên ở lại đó có ổn không, nhỡ đâu tên Tuấn Kiệt lợi dụng lúc nó bị thương làm gì thì sao???

Ngốc, với sức mạnh đó thì ai làm gì nổi Băng Nghiên và cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, với lại King mới là người bị thương nặng đó.

Anna gật gật đầu, ngồi ngẫm nghĩ một lúc, cô bất chợt hét lên:

-MÀ….. SAO TÔI LẠI ĐI CÙNG ANH????

Anh có làm gì em đâu mà hét ầm lên thế, em nghỉ ngơi chút đi, khóc nhiều cũng mệt rùi đúng không??? –Kelvin phì cười.

Anna đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa và gục xuống lúc nào không hay.

-Này, Anna à, dậy đi, chúng ta đến nơi rùi. –Kelvin lay vai Anna.

-Đến rùi à???? Oáp…..-Anna vươn vai nói.

Cô mở ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt đang cười của Kelvin đang cúi sát người mình, Anna giật mình, đẩy Kelvin ra rùi quát:

-Anh làm cái trò gì vậy???? Mà …….đây là đâu??? Đây đâu phải nhà Băng Nghiên (nhìn xung quanh).

-Đi theo anh.

Kelvin nói, không đợi Anna trả lời, anh lôi cô đi, Anna bất ngờ đi theo.

-Đi theo anh.

Kelvin nói, không đợi Anna trả lời, anh lôi cô đi, Anna bất ngờ đi theo.

-Này, Kelvin, chúng ta đi đâu vậy??? Tôi không đi đâu??? Tôi muốn về nhà, anh bỏ tay tôi ra. Kelvin!! –Anna la hét ầm ĩ, vung tay mình ra khỏi tay Kelvin nhưng không được.

-Nếu em mà cứ tiếp tục bướng bỉnh nữa thì anh sẽ làm gì em đó. –Kelvin dọa.

Anna không nói gì, mắt hơi rưng rưng vì sợ, Kelvin phì cười.

-Chỗ này là đâu vậy, sao không có ánh đèn gì hết trơn vậy??? Đừng có nói, anh định làm gì tôi nha, tôi sẽ không tha cho anh đâu đó. –Anna lải nhải.

Bất chợt Kelvin dừng lại, buông tay Anna ra, Anna định nói nhưng Kelvin đã bịt miệng lại.

Tách, Kelvin vừa ra tiếng hiệu, lấp tức đèn được bật sáng, Anna ngạc nhiên nói:

-Đây là…….

-Nơi anh tỏ tình cũng là nơi anh nói lời chia tay em. –Kelvin nói.

Anna nhìn xung quanh, cô đanh mặt lại, đây là cái nơi khiến cô hạnh phúc nhất, và cũng là nơi làm cô đau khổ nhất, Anna lạnh giọng nói:

-Anh đưa tôi đến đây để muốn nói gì nữa đây??? Tỏ tình? Chia tay? Cảm ơn? Xin lỗi? Hay là làm hại tôi?

Kelvin vội bịp miệng Anna lại để tránh cô nói điều tồi tệ hơn, Anna bỏ tay Kelvin ra khỏi miệng mình, hoanh tay trước ngực nói:

-Có chuyện gì, anh mau nói đi, tôi không muốn ở cùng người đào hoa như anh quá lâu, chuyện đó sẽ làm tôi liên lụy đó.

Kelvin nghe những lời này thì cảm thấy nhói đau ở trong tim “Cô ấy nghĩ về mình như thế sao?” anh cầm tay Anna rùi nhìn thằng vào mắt cô, Anna bối rối, đỏ mặt, Kelvin nói:

-Cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội để giải thích, Anna à, lúc đó anh sợ lắm, anh sợ nếu anh không rờ xa em thì ba mẹ anh chắc chắn sẽ không để yên cho em??? Lúc nói những câu đó, cũng không khác gì những mũi kim đâm vào tim anh (chỉ vào tim), anh biết em sẽ đau nhưng anh sợ nếu anh không làm vậy chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng thật không ngờ được, em lại là cô công chúa Monaco mà ba mẹ anh nói tới.

-Thì sao nào. –Anna nói lạnh tanh nhưng trêи môi vẽ một nụ cười tưởng chừng như không.

-Anna, anh xin lỗi, mình quay lại từ đầu nha.

Kelvin ôm trầm lấy Anna, nói thầm bên tai cô. Chợt nhận ra những giọt nước mắt thầm vào áo của mình, nhận ra đôi vai bé nhỏ đang run lên, Kelvin bỏ Anna ra rùi ôm vai Anna, đôi mắt anh hơi đỏ nói:

-Anh sẽ không ôm em nữa, em đừng khóc nữa nha, nhìn em khóc thế này, anh đau lắm đó.

-Ngốc à, em khóc vì hạnh phúc đó. –Anna dùng tay lau nước mắt trêи mặt mình.

-Em nói vậy là sao??? –Kelvin ngỡ ngàng.

-Em không muốn chúng ta quay lại từ đầu, nó sẽ dài lắm

Câu nói làm Kelvin buồn bã, anh cúi gằm xuống đất

-Mà hãy tiếp tục từ trước khi anh nói chia tay em nha. –Anna ôm chầm lấy Kelvin rùi hôn nhẹ lên má anh.

Kelvin vô hạnh phúc, nhưng đối với anh như thế vẫn chưa đủ, anh nâng cằm Anna lên và đặt lên đó bằng một nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp.

Tại tòa nhà chính tập đoàn họ Trần

Cạch, cánh cửa mở ra, một người thanh niên tầm 22 tuổi bước vào, người thanh niên đó đặt một tập hồ sơ xuống trước mặt ông Trần, rùi cúi đầu nói:

-Thưa chủ tịch, đây là những thứ người cần cho quộc họp với Vernilazz ngày mai.

-Tốt lắm, Brian. –Ông Trần nói.

-Cảm ơn chủ tịch. –Brian nói.

-Cậu làm ở đây mấy năm rồi???

-2 năm thưa ngài.

-2 năm, mà cậu đã khẳng định vị trí của mình trong khi bây giờ cậu mới 22 tuổi, cậu khá lắm. Ta nghĩ cậu xứng đáng với vị trí phó giám đốc hơn là thư kí riêng của ta đó.

-Tôi không giám trèo cao như vậy, tôi muốn ở vị trí này để giúp ngài một cách đúng nghĩa.

-Cậu khiếm tốn quá rồi.

Ông Trần nói rùi ra hiệu cho cậu ta ra ngoài, Brian cúi nhẹ đầu rùi bước ra ngoài. Ông Trần ngồi đó nghĩ ʍôиɠ lung về chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật.

Tại một quán bar lớn của thành phố.

Trêи sàn nhày có 2 cô gái ăn mặc thiếu vãi đang nhảy điên cuồng, cố tính để lộ ra thân hình quyến rũ, đàn ông vây xung quanh hai cô rất nhiều, bên dưới, một người con gái với khuôn mặt như búp bê đang nhâm nhi ly rượu và nhìn lên hai cô tiểu thư đang kính kia, đôi mỗi khẽ nhếch lên.

Hai cô gái hò reo hò theo tiếng nhạc, đàn ông xung quanh cũng vây kín lấy hai cô, đột nhiên có một bàn tay to lớn cầm lấy tay hai cô và giữ lại, ngăn không cho hai cô nhảy nữa. Ánh đèn bật lên, mọi người ngạc nhiên khi thấy một người con trai tầm 22t, gương mặt vô cùng anh tuấn, Bảo Ngọc đi tới, lạnh lùng nói:

-Mau thả hai tiểu thư ra.

Người con trai ngạc nhiên về ánh mắt đó, Bảo Ngọc cũng hơi bất ngờ về thái đề bình thản như không có chuyện gì của anh, người con trai nói:

-Hai cô về đi, ngài James yêu cầu hai cô về.

-Không. –Diễm Kiều nói và cố gắng lôi tay mình ra nhưng thất bại, người con trai kia quá khỏe.

-Anh là ai?? –Ngọc Diệp nói.

-Tôi là Brian, thư kí cửa ngài James. –Brian trả lời.

-Ha…ha…ha …. –Hai cô tiểu thư cười lớn.

-Hóa ra cũng chỉ là người làm của ba tôi. –Ngọc Diệp nói.

-Tiếc thật đó, đẹp trai mà nghèo. –Diễm Kiều nói.

Brian và Ngọc nhíu mày nhìn 2 cô tiểu thư đáng kính của mình, họ sống trong nhung lụa quen rôi nên quá coi thương người khác. Diễm Kiều nói:

-Về thôi.

4 người ra khỏi quán bar, những người trong bar nhìn theo tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro