Chương 52: Tiến độ 52%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt, toàn bộ không khí trong nhà đều trở nên không đúng.

Đen tối, an tĩnh, ái muội không rõ.

“…… cậu nói cái gì?” Đầu óc Okkotsu Yuuta trống rỗng, gần như vô thức mở miệng.

Rin gãi gãi tóc, nói: “Tôi hỏi cậu sô pha có cứng không?”

“……” Okkotsu Yuuta ngơ ngác nhìn chăm chú khuôn mặt cô trong bóng tối, vai cổ mới vừa cứng đờ chậm rãi thả lỏng.

Yết hầu hơi hơi động, hắn nói: “Cũng tạm.”

“Ồ.” Rin gật đầu, bởi vì ánh sáng ít ỏi nên không chú ý tới điều khác thường, cô vừa định xoay người về phòng lại nghĩ ra gì đó, nói với hắn: “À đúng rồi, tôi mới nhớ ra trên lầu còn phòng trống, cậu muốn lên đó ngủ không?”

Okkotsu Yuuta hô một hơi, không nhìn nói: “Không cần.”

Đêm nay hắn không định ngủ.

“Do chỗ này không thoải mái đúng không?” Rin cảm thấy như vậy không tốt, “Quầng thâm mắt của cậu nặng lắm rồi, vẫn nên trân trọng giấc ngủ thì hơn.” Cô che miệng ngáp một cái, “Nhà của Gojo- sensei, đừng khách khí……”

“Mau về ngủ đi.” Okkotsu nhắm mắt lại nói, “Không cần để ý đến tôi.”

Rin lại nói: “Cậu xem bây giờ đã hai giờ rưỡi, cậu còn chưa ngủ, không phải không thoải mái thì là gì?”

“…… rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Okkotsu Yuuta hoài nghi cô đến để kiếm chuyện.

“……”

Hắn đã hỏi vậy, Rin cũng không che giấu, vòng qua sô pha đi đến bên cạnh hắn: “Thật ra là do tôi quên nói tiếng cảm ơn.”

Thấy cô đột nhiên tiếp cận, Okkotsu Yuuta theo bản năng kéo thảm lông lên ngang eo, ngồi xa một chút, “Cảm ơn cái gì.”

Rin không giỏi nói cảm tạ, cũng không nghĩ ra lời nào có thể biểu đạt sự cảm kích, chỉ là lúc nãy mơ một giấc mơ ngắn, thấy đêm nay mình không chờ được cứu viện nên bị ấn quỷ nguyền rủa, chịu đựng cảm giác đau đớn gặm nhắm rồi chết đi.

Đến sông Sanzu còn gặp phải chị Kanae yêu quý, chị ấy nói cô sao có thể chết sớm như vậy, đẩy cô trở về, sau đó Rin tỉnh dậy.

Cảnh trong mơ đôi khi sẽ phản ánh tâm trí của mình, giống như lúc trước vẫn không ngừng mơ thấy Taroutachi, cô biết bản thân thật ra vẫn luôn sợ hãi chuyện này.

Cho nên đối với việc Tử Thần đại nhân chỉ nhận một cuộc gọi của cô đã chạy tới cứu giúp, Rin vẫn thấy cảm động.

Còn phong ấn không ổn định hợp thành chú lực, giải phóng chú lực vốn có…… Tuy rằng không phải toàn bộ.

“Lúc trước là tôi hiểu lầm cậu, thật ra con người cậu khá tốt.” Trong bóng đêm, Rin nói với hắn, thanh âm nghe có chút sàn sạt nhu nhu, giống nửa tỉnh nửa mơ câu được câu không nói chuyện phiếm, “Tôi biết cậu tới đây cũng không dễ dàng gì, cảm ơn lần này đã nguyện ý giúp đỡ.”

Nói xong, cô còn thoáng khom lưng, cho hắn một độ cong nho nhỏ……

Okkotsu Yuuta nhìn nhất cử nhất động của cô, bàn tay nắm lấy thảm lông hơi hơi buộc chặt chút.

“Tôi đã biết.” Hắn nói, tiếng nói có hơi khàn, thoáng ho nhẹ, “Nói xong rồi thì trở về đi.”

Rin: “Vậy cậu có thể giúp tôi giải hết mớ chú lực còn lại không?”

“……”

Rin tiếp tục khuyên dụ: “Con người cậu tốt như vậy, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.”

“……” Okkotsu Yuuta hít sâu một hơi, cảm thấy không thể tiếp tục nhiều lời với cô nữa, “Bây giờ không được.”

“Thế khi nào mới được?”

“Xem biểu hiện của cậu.” Okkotsu Yuuta nói, “Hiện tại, lập tức về ngủ.”

“…… thôi được rồi.” Rin có chút tiếc nuối nhưng cũng không hề nề hà, mới vừa xoay người đi không chú ý dưới chân, động tác quá lớn, cẳng chân trực tiếp đụng phải một góc bàn trà.

“Shh…!” Rin ăn đau, lập tức che cẳng chân ngồi xổm xuống.

“Không sao chứ?” Okkotsu Yuuta tiến lên đỡ cô, vừa cử động đã cảm thấy một trận đau nhói, cả người cứng đờ ở giữa.

“Trị liệu…” Rin lập tức nắm lấy cơ hội, che cẳng chân chuyển hướng sang hắn nói, “Cầu trị liệu.”

Ánh sáng phòng khách thật ảm đạm, cô vẫn chưa nhìn ra hắn có điều gì không thích hợp.

Chỉ thấy hắn nửa ngồi xổm ở đó, một tay bắt lấy thảm lông, hình như vẫn duu trì tư thế muốn đỡ cô, nửa ngày không nhúc nhích.

“…… Có thể giúp tôi trị liệu không?” Rin lại hỏi lần nữa.

Okkotsu Yuuta thất bại hoàn toàn ngồi xổm xuống, nói: “Cậu ngồi sô pha.”

Rin “À” một tiếng, sau đó ngồi lên trên sô pha, vươn cẳng chân bị va phải ra, “Cần bật đèn không?”

“Không cần.”

“……”

Một luồng ánh sáng xanh nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay của thiếu niên trào ra, thắp sáng một góc bóng tối.

Bởi vì chỉ bị đụng một chút xíu nên ánh sáng theo đầu ngón tay tụ lại, cuối cùng thu nhỏ thành một điểm giống như ánh sáng của đom đóm.

Hôn môi da thịt trên bắp chân cô.

Rin chưa từng thấy kiểu hình thái này của phản chuyển thuật thức, không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn, nói: “Giống đom đóm quá.”

Vầng sáng ở đầu ngón tay khẽ run lên, giống như đuôi của đom đóm đang run rẩy. Okkotsu Yuuta ngước mắt, con ngươi sâu thẳm đối diện với cô.

Hắn quỳ một gối trước mặt cô, đường nét trên khuôn mặt bị ánh sáng của thuật thức chiếu đến trong trẻo nhu hòa, trong đôi mắt hơi rũ xuống kia phản chiếu một tia sáng nho nhỏ.

Hắn nhìn cô vài giây liền cụp mắt, chuyên chú trị liệu, có thể là quang ảnh khiến người ta thấy ảo giác, hắn hình như hơi cau mày, không giống đang vui vẻ cho lắm.

Okkotsu Yuuta dùng phản chuyển thuật thức vì ngài chữa thương, năng lượng lượng hóa gia tăng 525 tích phân.

Trị liệu rất nhanh đã kết thúc, vết xước nhỏ mà thôi, tích phân không nhiều, Rin tắt hệ thống, lại phát hiện Okkotsu Yuuta vẫn duy trì tư thế ngồi quỳ như cũ, thuật thức di chuyển giữa các đầu ngón tay.

“Chữa trị xong rồi, cảm ơn nhé.” Rin hưởng thụ cảm giác vui sướng vì tích phân gia tăng xong, thu chân lại, cúi đầu để sát vào muốn nhìn trộm biểu cảm của hắn, “Cậu có khỏe không?”

Mùi hương trên mái tóc cô vô thức vương vấn, huỳnh quang ở đầu ngón tay hắn bỗng chốc tắt lịm, ngoài cửa sổ hiện lên một tia sét, trong chớp mắt đã khiến cả căn nhà sáng bừng, khuôn mặt gần trong gang tấc của cô giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Okkotsu Yuuta đối diện với cô chốc lát rồi nhanh chóng rũ mắt, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng bất lực che giấu âm thanh tim đập như trống và hơi thở rối loạn của mình.

“Tôi còn có việc, về trước.” Hắn nói, nhanh chóng đứng dậy kéo ra khoảng cách, túm áo khoác bên cạnh lên đi hướng ra cửa.

“Bên ngoài còn mưa mà?” Rin không thể hiểu được nhìn về phía hắn.

Okkotsu Yuuta chạy ra ngoài, một giây cũng không dám ở lại.

Nhưng mà mới ra đến đình viện đã đâm phải Gojo Satoru nửa đêm trở về nhà.

Okkotsu Yuuta: “……”

Gojo Satoru: “……”

Mưa đêm ồn ào rối loạn, hai người đối diện nhau lại yên tĩnh như chết.

Sau một lúc lâu, lão đại Gojo Satoru mới phản ứng kịp, giơ tay chào hỏi với thiếu niên đang giật mình: “Hello?”

“……”

Okkotsu Yuuta không hề dừng lại, một câu cũng không nói, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục chạy ra ngoài.

Bầu trời đêm bị sét đánh trắng xóa, khuôn mặt của thiếu niên cũng giống như vậy.

Rõ ràng là mùa đông nhưng trên trán hắn lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, mồ hôi trộn lẫn với cơn mưa lạnh lẽo, không ngừng chảy xuống chóp mũi và cằm.

Hắn chạy đến nhà ga thì dừng lại, thở phì phò, mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Miguel và Kamo Noritoshi.

Một người nói đã giúp hắn sắp xếp lịch trình và vé máy bay để cuối năm xuất ngoại, một người khác thì đã an bài thời gian gặp mặt với Kamo Hayashi là vào hai ngày sau.

Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt.

Làm xong mọi chuyện, Okkotsu Yuuta dựa vào tường, như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Bên kia, biệt thự nhà Gojo, Rin đang mặt đối mặt với Gojo Satoru nửa đêm đột ngột về nhà, còn đem thêm đồ ăn vặt.

Gojo Satoru vì ngài tiêu phí 4830 yên, đổi tích phân 4830.

“Đây là kikufuku mà thầy thích sao? Mùi vị cũng tạm.” Rin vừa nói vừa xem xét hệ thống, quản nó ngon dở làm gì, có tích phân là được.

Trước đó, thành tích đêm nay——

Okkotsu Yuuta dùng phản chuyển thuật thức vì ngài chữa thương, năng lượng lượng hóa gia tăng 134, 748 tích phân.

Okkotsu Yuuta đưa tặng ngài kiếm……

Okkotsu Yuuta hảo cảm +……

Okkotsu Yuuta hảo cảm -……

Okkotsu Yuuta hảo cảm +……

Okkotsu Yuuta dùng phản chuyển thuật thức vì ngài chữa thương……

Okkotsu Yuuta hảo cảm +……

Okkotsu Yuuta hảo cảm -……

Một tràng thông báo dài, Rin tổng kết nhìn xuống dưới, đêm nay tăng bảy chữ số tích phân.

Tích phân trước mắt: 4, 734, 971/100, 000, 000.

Okkotsu Yuuta hảo cảm dừng lại ở con số 63.

“Giờ có thể giải thích cho thầy nghe chuyện gì vừa xảy ra không?” Gojo Satoru cầm một lọ nước trái cây, đĩnh đạc dựa vào sô pha, bịt mắt xiêu xiêu vẹo vẹo che một con mắt, một con mắt khác lộ ra, tóc bạc cũng lười biếng xõa tung, một ông chú Kakashi già.

“Okkotsu nhận nhiệm vụ tới…… hỗ trợ trị liệu.” Rin nói.

“Trị liệu?”

“Ừm.” Rin giải thích giải thích sơ bộ cho hắn về buổi tập luyện ngày hôm nay.

“Thì ra là thế…… Tác dụng phụ lớn như vậy à?” Gojo Satoru vuốt cằm tự hỏi, đột nhiên cười một chút, “Khi nãy thấy Yuuta hoảng hoảng loạn loạn, còn tưởng rằng em giải trừ thuật thức xong liền dùng nó đối phó cậu ta.”

“Hả? Liên quan gì đến thuật thức của em?” Rin khó hiểu.

Ánh mắt tràn ngập tò mò của Gojo Satoru dừng trên người cô: “Em quên luôn thuật thức của mình rồi?”

Rin nghĩ nghĩ, nói: “Em biết chứ, chỉ là đã quên cách sử dụng.”

Gojo Satoru nhướng một bên mi, nhìn b·iểu t·ình của cô có chút cười như không cười.

Rin cạn lời nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Cho nên thầy không định dạy em phải không?”

Gojo Satoru như cũ không nói lời nào, ngồi một chỗ như đại gia chờ hầu hạ, làm người ta xem đến ngứa răng.

Rin: “Không phải đâu, không phải chứ? Thầy sợ bị thuật thức của em áp chế??”

“……”

“…… thầy về đây không phải để dạy học hả?” Rin mặt vô b·iểu t·ình, phảng phất đang nhìn một cái công cụ vô dụng, “Nếu không có việc gì thì đi đi.”

Thấy nửa đêm hắn đột nhiên kiểm tra phòng, còn tưởng lương tâm trỗi dậy, trách nhiệm của giáo viên ùa về chứ.

Gojo Satoru không nhịn được cười: “Thầy đi? Đây là phòng ai nhà ai nha?”

“Thế em đi?” Rin nói đi là đi, cũng không phải không có chỗ ở, phòng ngủ ở cao chuyên vẫn còn mà, ngốc ở nhà Gojo Satoru cũng không gặp được hắn, thùng rỗng kêu to, còn không bằng trọ ở trường xoát tích phân cho dễ.

Cô lập tức trở lại phòng đơn giản thu dọn một chút, quay đầu lại liền thấy Gojo Satoru nghiêng người dựa vào khung cửa, thân hình cao lớn chắn hơn phân nửa đường đi.

“…… sao? Không cho đi?” Rin giương mắt liếc hắn.

Tầm mắt Gojo Satoru dừng ở đồ vật quen thuộc sau lưng cô, hỏi: “Em cõng gì đấy?”

Rin nhìn ra sau, ngoại trừ ba lô, còn có túi kiếm, “À, là katana.”

“Katana ở đâu ra? Tự mua?”

Rin đúng sự thật nói: “Là của Okkotsu.”

Gojo Satoru ngẩn ra, một con mắt lộ ra một tia khác thường, “Cậu ta đưa cho em?”

“Ừm, là đưa, không phải em cướp.” Rin nói.

Ánh mắt Gojo Satoru trở nên ý vị thâm trường.

“Nếu thầy không dạy em thì đừng chắn đường em nữa, không thì em sẽ rút kiếm đấy.” Rin nói xong liền muốn chui ra từ thân hắn.

Cánh tay dài của Gojo Satoru duỗi ra ngăn cô lại, cười hì hì vặn bả vai cô, cái tay khác búng lên trán cô, nói: “Hôm nay quá muộn rồi! Muốn dạy cũng không phải dạy lúc ngủ nha ~”

Rin tin hắn cái quỷ, “Ha ha, chờ ngủ dậy thì thầy đã biến mất tăm.”

Tốt.

Không dễ dàng bắt được người khác, không dùng tốt hắn sẽ nhân cơ hội trốn đi, người này vô ảnh vô tung, tự do như gió, rất không đáng tin cậy.

“Lần này sẽ không đâu.” Gojo Satoru cúi đầu cười, lông mi tuyết trắng hơi hơi nheo lại, “Thầy cố ý trở về là muốn cùng em ăn sinh nhật mà ~”

“Sinh nhật?”

“Ừm hứm ~ lúc trước là ai nói muốn hẹn hò với thầy?”

“……” Câu đầu tiên mà Rin muốn nói là ông chú này bị ảo tưởng sao, sau lại nhớ ra hình như đúng là có chuyện này.

Khá lắm, sinh nhật Gojo Satoru tới rồi, đến lúc đó nhất định phải ăn nhậu chơi bời tới bến, cô cũng không tin lúc này hắn còn có thể đi chi trả!

Nhất định phải đòi lại toàn bộ số tích phân bị hắn hố chơi!

.....

*Dành cho những ai không nhớ, thuật thức của nguyên chủ là mùi hương mị hoặc, ý trên mặt chữ, có tác dụng làm hỗn loạn tâm trí người khác. Nếu Rin thật sự dùng nó lên Yuuta thì với tình trạng não bộ căng thẳng tột độ vì gồng (mê crs), chắc chắn ảnh sẽ đê mê không lối về, vã×2.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro