Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ê, ngươi chuẩn bị đi đâu?" Sau khi được cho phép ra ngoài, Gojo tuy rằng sẽ đúng hạn mà đi tản bộ, nhưng anh vẫn dành phần lớn thời gian ở trong phòng.

Bởi vì Kenjaku không đi cùng anh.

Thật là kỳ quái, khi ở bên Kenjaku, anh luôn cảm thấy mình đang bị giám thị. Nhưng hiện giờ, khi đối phương cho anh không gian riêng tư, anh lại bắt đầu có suy nghĩ Kenjaku đang suy tính trò gì... Gojo đương nhiên sẽ không cho phép khả năng này tồn tại, cho nên không đi được bao xa, anh sẽ vội chạy về nhìn. Tuy nhiên, phần lớn thời gian, mọi thứ anh nhìn đến đều là cảnh Kenjaku chọc mèo thất bại.

"Ta còn chưa nghĩ ra nên đi đâu đâu, cho nên Satoru đừng gấp. Khi nào ta quyết định phải đi, chắc chắn sẽ nói với ngươi." Kenjaku rũ tay áo, không cho Gojo nhìn đến cánh tay đầy vết cào của hắn.

Gần đây, mèo con ngày càng ngang ngược với Kenjaku. Có đôi khi, Gojo sẽ ngửi thấy mùi máu từ vết thương trên tay đối phương, cho nên anh bắt đầu chính đáng mà thắc mắc liệu Kenjaku có phải có đam mê bị hành hạ hay không.

Nhưng sự kiên nhẫn mà đối phương dành cho mèo con cũng hoàn toàn không phải giả vờ. Kẻ giật dây sau màn, lên kế hoạch hủy diệt toàn bộ nhân loại cũng như chú thuật sư, lại có thể dịu dàng đến vậy với một sinh vật nhỏ, thật sự làm người cảm thấy có phần vi diệu.

"Đến cả nguyền sư, loại mà sẽ giết người đốt nhà, đến khi về nhà cũng sẽ chiều vợ thương con." Kenjaku đáp lại nghi hoặc của Gojo. "Tuy rằng định nghĩa dịu dàng của nguyền sư cùng người bình thường sẽ khác nhau rất nhiều."

"Tiểu Lục, tuy rằng hắn thật sự là một thằng đbrr, nhưng ta không nên bắt ngươi đi thực thi chính nghĩa, đây là việc ta nên làm." Đôi khi Kenjaku đi vắng, mèo con nhảy qua chơi cùng Gojo, anh sẽ bởi vì nhàm chán mà nói chuyện cùng nó. "Tuy rằng xem ngươi cào hắn cũng rất hả giận, nhưng ta cũng rất lo. Lỡ đâu, một ngày nào đó, hắn không chịu đựng ngươi nữa thì ngươi sẽ ra sao... Tình huống của ta hiện tại, nếu có gặp nguy hiểm cũng không cứu được ngươi, chính ngươi cũng phải chú ý một chút." Đừng tưởng rằng được cưng chiều là sẽ sung sướng cả đời.

Không nói đâu xa, biết đâu một ngày Kenjaku sẽ dẫn anh rời đi, đến lúc đấy liệu mèo con có thể đi theo anh hay không... Gojo hoàn toàn không dám chắc, rốt cuộc mèo cũng là loài động vật không thích di chuyển. Đáng tiếc, mèo con cũng không hiểu anh đã lao tâm khổ tứ đến mức nào, cứ nhìn thấy Kenjaku là sẽ hung ác mà xòe móng.

"Satoru có từng khuyên mèo con chung sống hòa bình với ta không?" Dùng vũ lực ôm mèo không được, Kenjaku bắt đầu dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Gojo dính một thân toàn lông mèo. "Ta giúp ngươi phủi sạch lông nhé?"

"Không cần, cũng chỉ là một chút lông mà thôi, dính trên người cũng không đáng ngại." Gojo nhận ra mình lại vuốt rụng lông mèo, chột dạ mà né tránh tay của đối phương.

Tuy rằng sẽ lo lắng, Gojo lại cũng tin tưởng Kenjaku ít nhất sẽ không làm mèo con bị thương. Theo quan sát của anh, Kenjaku cũng không phải loại nguyền sư tâm thần phân liệt, đang yên đang lành sẽ nổi điên, cho nên, khi nghe tiếng mèo con tru lên đầy thê lương, chính anh cũng thấy kinh ngạc.

"Ngươi đang làm gì vậy? Mèo con kêu thảm quá." Tiếng kêu của mèo con càng trở nên hung ác, như một con dã thú đi lạc vào lãnh địa của nhân loại. Một bên yên tâm mèo con không bị thương, một bên cảm thấy Kenjaku cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo, Gojo tiến đến thực thi chính nghĩa.

"Nó làm đổ cốc mì ở góc bàn, ta chuẩn bị giúp nó tắm rửa... Thật là, muốn làm chuyện tốt một chút thôi mà, đâu cần phải không cảm kích như vậy." Kenjaku vén tay áo, cho Gojo nhìn cánh tay đầy vết cào ngang dọc đan xen. "Thiệt tình, không biết còn tưởng rằng ta muốn giết nó đâu."

"Như vậy... Để ta giúp ngươi." Lông mèo dính canh, phải tắm kĩ một chút. Sau khi Gojo gia nhập, mèo con vẫn thực cáu kỉnh, nhưng cũng không giãy giụa kịch liệt như trước.

"Satoru quen dùng tay phải vuốt mèo đúng không?" Kenjaku chỉ chỉ mèo con. "Bên này lông hơi thưa."

"Ngươi nhìn lầm rồi, có lẽ là sắp đến mùa rụng lông, bên này rụng tương đối nhanh." Nhìn mèo con bị mình vuốt đến suýt trụi lông, Gojo lập lời thề, sau này nhìn động vật nhỏ đáng yêu cũng sẽ chỉ nhìn không sờ, bằng không thì cứ viết ngược lại tên anh đi.

"Nơi này vẫn là có nước ấm." Tắm cho mèo xong, Gojo nhìn sang bồn tắm đầy nước. "Chỉ có nơi này còn có thể sinh hoạt một cách bình thường..." Tự dưng muốn tắm ghê.

"Satoru cũng muốn tắm sao? Do phong ấn của Ngục Môn Cương, lại thêm bị ta nhốt trong phòng, Satoru một chút đều không dơ." Kenjaku nheo mắt, nhìn Gojo từ trên xuống dưới.

"Chỉ là muốn ngâm nước ấm một chút." Bởi vì phong ấn, thời gian trên cơ thể anh hoàn toàn dừng lại, sẽ không đổ mồ hôi cũng không dính bụi. Ngày thường, nếu không phải do thói quen, Gojo thiếu chút nữa cũng sẽ không rửa mặt đánh răng.

"Vậy để ta giúp Satoru chuẩn bị." Chuyện lớn như tắm mèo đều đã làm, tắm cho Gojo Satoru cũng chỉ là chuyện nhỏ. Kenjaku chờ Gojo đi lựa quần áo mới, liền triệu hồi chú linh ra chuẩn bị.

"Vì sao... Ngươi cũng ở đây!" Còn tưởng rằng có thể nghịch nước lâu một chút. Trong phòng tắm, cách màn hơi nước mờ mịt, Gojo trừng mắt nhìn Kenjaku ngồi phía bên kia bồn tắm.

"Satoru đừng thổi bong bóng nha, ta có thả muối tắm đó."

"Ta trông giống loại người sẽ làm ra hành động trẻ con như vậy sao?" Gojo ngồi ngay ngắn trong bồn tắm. "Không có chuyện đó đâu." Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa là anh đã cúi đầu thổi bong bóng chơi rồi.

"Ta chỉ nhắc nhở một chút, biết rằng Satoru sẽ không làm ra hành động trẻ con như vậy, thật không thể tốt hơn. Rốt cuộc hiện tại là hai người cùng nhau, Satoru nên biết suy xét cảm thụ của người khác một chút."

"Cho nên... Ngươi lúc trước không có nói sẽ tắm cùng ta!"

"Chẳng lẽ ta ở đây, Satoru sẽ cảm thấy ngượng ngùng sao?" Vừa nói, Kenjaku vừa từ từ di chuyển qua hướng Gojo. Sau lưng là vách tường, Gojo không có biện pháp lùi về phía sau, đành vươn chân đẩy Kenjaku ra. "Dừng tay! Ngươi... Buông ta ra! Đừng có bắt lấy chân ta!"

Thấy Gojo xù lông, người bên cạnh buông tay, cũng lùi về sau. Nghe tiếng cười của Kenjaku, Gojo bị chọc tức điên, tạm thời xoay người nhìn tường cho đỡ tức, không nhìn tên kia nữa. Rất kỳ quái, đều là đàn ông con trai... Ít nhất hiện tại cơ thể mà Kenjaku dùng là đàn ông, lại là bạn cũ của anh, vì sao anh lại mất tự nhiên đến vậy khi tắm chung với đối phương?

"Ngươi... Đừng nhìn ta mãi thế." Im lặng hồi lâu, Gojo nhìn tường, lại nhìn hơi nước xung quanh, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Satoru biết ta đang nhìn ngươi sao?" Âm thanh vang lên ngay sát bên tai, Gojo giật mình xoay người lại, vừa lúc va vào lòng ngực Kenjaku.

Không sai, đây là cơ thể của Suguru... Cảm giác quen thuộc khi ôm gợi lại ký ức xa xăm. Trước khi Suguru rời Cao chuyên, bọn họ cũng từng ở chung phòng, cũng từng tắm rửa chung. Suguru đam mê võ thuật, rèn luyện được một thân cơ bắp, anh đương nhiên cũng không kém cạnh, nhưng đương nhiên cũng không ham thích như đối phương.

Sau đó, Gojo chú ý tới một số vết thương anh chưa từng gặp qua, hẳn là lưu lại sau khi người kia rời bỏ Cao chuyên. Người biết sử dụng Phản chuyển thuật thức không nhiều, Shoko cũng không có khả năng giúp Suguru trị liệu, nếu vết thương hơi nặng một chút, khó tránh khỏi sẽ lưu sẹo.

Mà cơ thể của anh, sau khi thức tỉnh Phản chuyển, đến cả cơ hội bị thương cũng không có... sẹo lại càng không. Trong thời gian này, rõ ràng chuyện xảy ra càng nhiều so với ba năm trong ký ức của anh, anh không hiểu rõ Suguru, Suguru cũng không hiểu rõ anh... Ba năm kia, dù anh có nhớ rõ ràng, cũng đâu quan trọng. Nhân sinh của hai người đã rẽ hướng, mà thời gian vẫn sẽ vĩnh viễn trôi đi.

"Satoru đừng ngây ra như thế, lại nhớ bạn cũ của ngươi sao? Hiện tại, ở chỗ này chính là ta." Thanh âm của Kenjaku đưa Gojo trở về với hiện thực. "Là nước quá nóng sao? Mặt Satoru đỏ lên rồi kìa, biểu cảm cũng trở nên kỳ quái."

"Ngươi sang đây từ lúc nào vậy!" Nếu Kenjaku không ở đây thì tốt, anh đã ra sức rời xa hắn rồi, vậy mà đối phương dám nhân lúc anh ngơ ngác nhìn tường mà dựa lại gần. Bồn tắm cũng không lớn, nếu thượng cẳng tay hạ cẳng chân, vậy cơ hội tắm nước ấm hôm nay cũng coi như đi tong. Cho nên, dù bị đối phương ôm trong lòng, Gojo lại phát hiện anh không có tâm trạng đánh người. 

Đã không muốn đánh nhau, tên kia muốn làm gì thì cứ làm đi.

"Ta định lén cho Satoru một niềm vui nhỏ. Vừa rồi ngươi bỗng nhiên lên tiếng, ta còn tưởng bị ngươi phát hiện." Tay Kenjaku vòng qua eo Gojo, chân cũng dịch sát lại gần. Anh nhìn mặt đối phương, hành động của tên này nhìn thế nào cũng thấy như đang quấy rối, nhưng trên mặt hắn lại không có chút nào gọi là có ý đồ đáng khinh.

"Cái ngươi gọi là niềm vui, chính là lặng lẽ lại đây ôm ta?" Dù không nghĩ đối phương sẽ giở trò, Gojo vẫn chuẩn bị tinh thần. "Ngươi chỉ được ôm ta, đừng có nghĩ bất kỳ cái gì không đứng đắn."

"Cơ thể của Satoru rất đẹp, lúc trước mặc quần áo nên không nhìn thấy, hiện tại có thể thấy được, liền muốn đến gần một chút." Bàn tay của Kenjaku thoáng xuống phía dưới, lướt qua eo Gojo. "Nơi này là cực hạn đi? Xuống dưới thêm một chút, ngươi cũng sẽ nhe nanh múa vuốt với ta."

Gojo toàn thân đều cứng đờ. Anh không biết đã hối hận sai lầm của bản thân, dẫn đến tình cảnh bị phong ấn như vậy bao nhiêu lần. Chú lực trong cơ thể anh kích động muốn được giải thoát, nhưng một chút cũng không thể sử dụng. "Ngươi biết điều như vậy là tốt..."

Anh đại khái hiểu tình huống kỳ quái hiện tại là như thế nào. Kenjaku đúng là có ý với cơ thể của anh, nhưng là... Không phải phương diện kia, không phải phương diện mọi người thông thường sẽ nghĩ đến.

"Do thuật thức của bản thân, cơ thể của nhân loại đối với ta có ý nghĩa khác nhau." Kenjaku chậm rãi xoa eo Gojo, động tác của hắn rất có lực đạo, tựa như đã từng nghiên cứu qua phương diện này. Gojo ngay từ đầu không chú ý, bị xoa thoải mái đến mức kêu thành tiếng, sau đó liền cắn môi xụ mặt, kiên quyết không rên dù chỉ một từ.

"Rèn luyện thực tốt, tỉ lệ cũng cân xứng, hơn nữa trong thực tế, khi chiến đấu, ngươi cũng sẽ không ngần ngại mà vận dụng võ thuật... Chú thuật sư mạnh nhất, cho dù ở phương diện này cũng là mạnh nhất."

"Thân thể của Suguru còn chăm rèn luyện hơn ta, cũng đâu cần phải khen ta như vậy."

"Cho ngươi điểm cao nhất cũng không phải ý kiến chủ quan của ta. Không có Phản chuyển, thương tích trong cơ thể cũng không có biện pháp hồi phục hoàn toàn. Sau khi đổi cơ thể này, ta cũng chỉ là chữa trị cánh tay bị hỏng mà thôi, một số ít vết thương cũ, đến cả ta cũng không thể xử lý."

"Như vậy sao... Vậy ngươi có từng nghĩ cướp cơ thể của ta không?" Gojo đưa lưng về phía Kenjaku, nhớ ra mình cao hơn đối phương, liền ngẩng đầu, ý đồ làm đối phương chủ động buông tay. Kenjaku đương nhiên không để ý, nghiêng đầu qua một bên né tránh động tác của anh.

"Đương nhiên là có, trước kia cũng từng thử qua. Đáng tiếc, tuy rằng thuật thức khắc trên cơ thể, thiên phú của Lục Nhãn chỉ thuộc về linh hồn. Sau khi chết đi, thứ lưu lại chỉ là một đôi mắt xanh bình thường, ngay cả khi ta ăn toàn bộ, chiếm cứ hoàn toàn cơ thể của ngươi, cũng không thể mạnh như ngươi." Thuật thức của hắn có thể cướp lấy rất nhiều chú thuật, nhưng hiển nhiên Vô Hạ Hạn không nằm trong số đó.

"Lục Nhãn là độc nhất vô nhị, phương diện này ngươi có thể yên tâm."

"Ta đương nhiên từ trước đến nay không lo lắng chuyện này." Kenjaku tựa hồ mệt mỏi, hoàn toàn không hề có động tác nào dư thừa, chỉ yên lặng mà ngồi cạnh Gojo. Nước dần lạnh đi, sắc đỏ trên mặt Gojo cũng phai màu. Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi Kenjaku. "Vậy khi ngươi ăn luôn Suguru... Hương vị thế nào?"

"Cũng không có gì đặc biệt. A, hình như ta vừa không cẩn thận làm bại lộ tin tức cho ngươi." Kenjaku giơ tay vuốt đường khâu trên trán. "Thật ra cũng không có gì quan trọng, không ăn cũng không sao, trực tiếp vứt đi là được. Chỉ cần có tàn thi còn sót lại, ta đều có thể lợi dụng di thể của chú thuật sư."

"Chờ ta thoát khỏi Ngục Môn Cương, nếu ta bắt được ngươi, nhất định sẽ một dao thọc vào miệng ngươi." Gojo sờ tới lui cũng không đụng được đến trán của đối phương, chỉ sờ đến mặt. "Bắt đầu từ miệng trong bản thể não của ngươi."

"A, đáng sợ quá à."

"Ta đang nghiêm túc!"

"Ừm ừm, siêu nghiêm túc luôn."

Kenjaku nói hùa ý Gojo, lại ở đúng thời điểm mà buông tay lùi về sau, làm Gojo có tức cũng không có chỗ nào phát tiết. Cuối cùng cũng được tránh xa Kenjaku, Gojo cũng không vì vậy mà bình tĩnh trở lại.

Ngâm cũng ngâm đủ rồi, không bằng đánh nhau một trận... Ít nhất cho hắn thấy thái độ của mình. Tuy rằng lúc sau sẽ bị đánh đến thảm, nhưng lão quái vật nghìn tuổi này thật sự là biết cách kích thích người khác... Cứ là nhịn xuống đi, tình huống kiểu này về sau sẽ càng ngày càng thường thấy.

Kenjaku hưởng thụ cảm giác đi trên dây thép này, hắn không ăn hành chỉ vì Ngục Môn Cương tồn tại, nhưng Gojo sắp bị chọc điên rồi. Ít nhất mình cũng nên làm gì đó... A? Sao lại thế này...

Suy nghĩ của Gojo đột ngột bị cắt đứt, ý thức của anh nhanh chóng bị đêm tối phủ trùm. Chờ một chút, hiện tại anh vẫn đang trong phòng tắm...

Không cho anh thời gian phản ứng, cơ thể anh lập tức nhắm mắt lại, ngả ra sau, bất tỉnh nhân sự.

"Satoru?" Kenjaku lập tức phát hiện dị thường, kịp thời tiến lên, mới tránh cho vách tường thân mật tiếp xúc với gáy của Gojo.

Nhờ lực đẩy của nước, Kenjaku cũng không cần thiết phải cố sức. Hắn thử lay đối phương, vỗ vỗ mặt đối phương, nhưng Gojo không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

"Xem ra không phải giả bộ, là thật sự vẫn chưa tỉnh lại. Phong ấn của Ngục Môn Cương thật sự vẫn không ổn định... May mà hôm nay có ta bên cạnh."

Dù thời gian có đình chỉ, Gojo vẫn sẽ hô hấp như người thường, chìm thẳng vào nước nhất định sẽ sặc. Để xác nhận tình huống, Kenjaku còn cố ý sờ soạng giữa hai chân đối phương, thấy Gojo cũng không có vẻ gì là sẽ tỉnh, mới xác nhận đây là ngoài ý muốn.

Hắn đỡ Gojo dựa vào cạnh bồn, đảm bảo thân thể sẽ không trượt xuống, mới rời đi phòng tắm. Thay đồ xong, hắn mới kéo ra một cái khăn tắm dài 2m từ ngăn tủ, gói Gojo lại cẩn thận rồi ôm về giường.

Gojo hoàn toàn không nhẹ, nhưng sức lực của Kenjaku càng lớn hơn nữa, ôm đi một đoạn đường ngắn cũng không vấn đề. Lúc sau, cẩn thận lau khô cơ thể cùng thay quần áo cho đối phương mới tốn thời gian đôi chút.

Thu thập thỏa đáng, Kenjaku đặt Gojo lên giường, đắp chăn cẩn thận, mới rốt cuộc rảnh rỗi. Gojo lúc ngủ thực an tĩnh, mèo con cũng theo đó mà nhảy lên giường, ngủ cạnh gối của anh.

Nhìn mèo con, nhớ tới những vết cào đã được Phản chuyển chữa trị, lại nhìn Gojo, Kenjaku nhẹ nhàng lắc đầu. "Quả nhiên vẫn là tắm cho mèo con đã ngoan lại nghe lời vẫn là vui nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro