Chương 19: Tín nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gojo tỉnh dậy, đập vào mắt anh là trần nhà nay đã trở nên quen thuộc. Anh ngồi dậy, ngớ người một lúc mới nhớ ra bản thân vừa ngâm mình trong bồn tắm.

Gojo nhận ra, anh đang chỉnh tề mà mặc quần áo, là bộ quần áo anh chuẩn bị đem ra thay lúc trước.

Kenjaku ngồi cạnh bàn bên cửa sổ, đang viết gì đó.

"Là ngươi ôm ta ra từ trong phòng tắm?"

"Là ta."

"Là ngươi giúp ta thay quần áo?"

"Là ta."

"Là ngươi đặt ta lên giường, còn đắp chăn đàng hoàng?"

"Là ta." Kenjaku viết xong chữ cuối cùng trong sổ tay, buông bút xuống. "Rõ ràng ta chỉ trợ giúp Satoru làm một chút việc nhỏ không đáng kể mà thôi, vì sao trông ngươi như vừa trải qua tình huống nào vô cùng không ổn vậy? Nếu có người khác ở nơi này, sẽ hiểu lầm ta làm gì ngươi mất."

"Vì sao lại ngủ đúng lúc đó chứ... Bởi vì ta hoàn toàn không muốn được ngươi giúp, hiểu không!" Gojo nhìn Kenjaku cất sổ tay, cầm túi xách chuẩn bị ra cửa. "Lần sau nếu lại có chuyện, gói ta trong khăn tắm rồi đặt ở mép giường là đủ rồi!"

"Khó à nha, lỡ đâu bị cảm, ta lại không có khả năng tìm được bác sĩ xem bệnh cho Satoru."

"Thân thể này của ta căn bản không có khả năng sinh bệnh!"

"Không nhất định. Mọi việc không có gì là tuyệt đối." Kenjaku đứng ở cửa, chỉnh trang y phục trước gương. Tuy rằng không có khả năng gặp được nhân loại, nhưng vẫn cần phải chú ý bản thân một chút. "Ngày hôm qua, lúc chúng ta tắm cùng nhau, Satoru kháng cự như vậy là do không muốn ta nhìn đến cơ thể của ngươi, đúng không? Nhưng hiện giờ ở chung một chỗ, thời gian dài khó tránh khỏi sẽ nhìn đến, ta hy vọng Satoru sớm tiếp thu hiện thực một chút."

"Á... Không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy ngươi sẽ giở trò gì đó nếu có cơ hội..."

"Nhân tiện đây, ta biết Satoru có khả năng sẽ bị cảm, là bởi vì ta từng giúp ngươi cẩn thận kiểm tra thân thể." Kenjaku bước ra khỏi phòng, nói lời cuối trước khi khép cửa. "Ta ra cửa, chờ ta trở lại."

Gojo nhảy dựng lên, vừa lúc nghe được tiếng cửa đóng lại. "Chờ một chút, ngươi nói rõ cho ta —" Kết giới vẫn còn, anh chỉ có thể điên tiết mà mắng chửi cái cửa. "Ngươi rốt cuộc kiểm tra cái gì? Đừng đi — Đồ hèn hạ dám làm không dám nhận!!"

Phát tiết cơn giận với cái cửa một hồi, Gojo ngã ngồi trên mặt đất. Kết giới cũng không ngăn cách thanh âm, vừa rồi anh cũng nghe được tiếng bước chân dần rời đi, cho nên Kenjaku khẳng định nghe được anh làm loạn trong phòng. Nhưng mà... đối phương cũng sẽ không vì anh mà thay đổi kế hoạch, về nhà giải đáp nghi vấn của anh.

Đi rồi... Hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn chờ hắn trở lại.

Sau khi Kenjaku rời đi, Gojo ở trong phòng bắt đầu có chút nhàn cư vi bất thiện. Vừa rồi hắn viết cái gì trên vở thế nhỉ? Muốn biết, nhưng đối phương đem vở đi rồi... Vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại cũng không ngủ tiếp được...

Chán đến chết, Gojo tự kéo áo lên trước gương, nhìn cơ thể không gầy đi cũng chẳng mập lên, hơi chút cảm thấy bất đắc dĩ. Ngục Môn Cương vẫn nguyên vẹn trên cổ, tựa như chỉ là một vật trang sức thông thường.

Gojo duỗi tay hết kéo lại túm, đương nhiên vẫn không có tác dụng.

Thời gian nơi đây phảng phất cũng đã đình trệ cùng bản thân anh, ngay cả tòa thành không người này cũng yên lặng không chút hoạt động. Rõ ràng vẫn còn khả năng cứu vớt, nhưng chính lúc này, Gojo lại cảm thấy hư vô, tựa như tất thảy đều đã kết thúc.

Chú linh có thể tồn tại độc lập, nhưng nguyền rủa được tạo ra từ nhân loại. Nếu nhân loại đi hướng diệt vong, tạo vật trong tay nhân loại cũng sẽ từ từ tan biến. Dù là đô thị phồn hoa, hay chú linh sinh ra từ nguyền rủa, tất cả đều sẽ chấm dứt.

Dù là người hay chú linh đi nữa, tồn tại hay không cũng đều không quan trọng trong một thế giới đã gần như bị hủy diệt toàn bộ. Liệu Kenjaku có từng nghĩ, nếu kế hoạch của hắn thất bại, thế giới đều bị xóa sổ, hắn sẽ ra sao? Không đúng, cho dù có thể gần như bất tử, hắn chắc hẳn sẽ không dừng lại quá lâu trên thế giới này...

Hẳn là chính đối phương cũng chưa có chuẩn bị cho ngàn năm sau, khi tân thế giới xuất hiện. Có lẽ thuật thức của hắn cho phép đổi qua vô hạn cơ thể, nhưng tinh thần của con người vẫn là hữu hạn. Hắn có thể bình yên mà trải qua ngàn năm, không có nghĩa ngàn năm sau vẫn sẽ như vậy, vẫn có thể kiên trì mà đi đến chung điểm.

Hắn rốt cuộc muốn cái gì? Tựa hồ trên người hắn không có bất kỳ dục niệm nào của nhân gian.

Gojo từng hỏi qua Kenjaku, nhưng lúc ấy, đối phương không có vẻ gì là muốn nói cho anh. Cho đến hôm nay, Gojo không sai biệt lắm cũng đoán được phần nào mục đích của đối phương.

Nhưng anh đương nhiên vẫn sẽ ngăn cản. Dù rằng lý tưởng của Kenjaku cũng không phải sai lầm, cách làm của hắn quá sức cực đoan, quá mức quyết tuyệt, làm con người luôn cố gắng bảo hộ người thường, cố gắng duy trì cân bằng giữa nhân loại và chú linh như anh chẳng thể tiếp thu.

Có lẽ, Kenjaku hiểu rõ giữa đôi bên không thể có tiếng nói chung, cho nên mới lựa chọn không nói với anh. Nói không chừng, một ngày nào đó, dù biết rằng không có khả năng giảng hòa... Liệu người kia sẽ nói với anh sao?

Thả áo xuống, Gojo kéo kéo lưng quần. Nghĩ đến việc Kenjaku là người giúp anh thay đồ, Gojo không tự chủ được mà cảm thấy mặt nóng ran. Hắn nói kiếm tra thân thể... Đừng nói là... Tưởng tượng đến đây, anh không kìm được mà hận đối phương đến ngứa răng.

Trong quá khứ, Gojo chưa từng biết đến phiền não. Không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp đến anh, khiêu khích tự tôn hay thiệt hại tôn nghiêm của anh, nhưng từ khi tỉnh lại ở nơi đây, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ cần Kenjaku muốn... Chỉ cần không làm tổn hại đến phong ấn của Ngục Môn Cương, miễn cho cơ thể của anh không bị tổn thương, Kenjaku có thể làm bất kỳ những gì hắn muốn, mà anh lại không có khả năng phản kháng dù chỉ một chút. Cho dù hiện tại đối phương không có ý định làm vậy, anh vẫn luôn bất an trước mọi khả năng có thể xảy ra.

Gojo chán ghét cảm giác khi mọi chuyện bắt đầu thoát ly tầm kiểm soát. Anh là mạnh nhất, tuy rằng cũng có rất nhiều chuyện anh không làm được, nhưng anh cũng chưa bao giờ vì bản thân mà lo lắng đến vậy.

Đây là cảm thụ của kẻ yếu sao? Cảm xúc này, anh mới chỉ thể nghiệm một lần, trong trận chiến với Fushiguro Toji năm xưa.

Khác với trước đây, anh hiện tại xác thật là hoàn toàn vô lực với hiện trạng, sẽ không hề hay biết gì mà bất tỉnh trong phòng tắm. Nếu không nhờ Kenjaku ở đó, ôm anh ra phòng ngủ, anh cũng không biết chính mình khi tỉnh dậy sẽ biến thành cái dạng gì... Có lẽ phổi sẽ đầy nước, chỉ có thể khổ sở mà ho ra bằng hết.

Trái ngược với trước đây, khi người khác đều dựa vào anh, hiện tại anh mới là người cần được Kenjaku chăm sóc.

Gojo ôm chân ngồi trước gương, gác cằm lên đầu gối mà nhìn ảnh phản chiếu của mình. Anh thử cuộn người lại, thậm chí còn dùng sức đến độ cơ thể có chút đau.

Kenjaku kiểm tra thân thể của anh bằng cách nào? Vào lúc anh ngủ hay sao? Hắn đã làm những gì?

Tuy rằng Kenjaku không có dục vọng như người thường, nhưng nếu có kiểm tra, xem xét cùng tiếp xúc đều sẽ không tránh được đi... Gojo thử hồi ức, nhưng anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Ngay cả khi đối phương có xâm phạm anh khi ngủ, chỉ cần không lưu lại dấu vết quá rõ ràng, anh chắc chắn sẽ không thể nào biết được.

Gojo không thể nào tiếp tục sống trong lo âu như vậy. Đối với một tình huống tùy thời có khả năng phát sinh, nhưng trước mắt có lẽ không phát sinh, tương lai có lẽ cũng không có khả năng phát sinh, anh đương nhiên muốn một phương pháp giúp anh thoát khỏi tình cảnh hiện tại, ví dụ như — không cần cùng Kenjaku sống chung.

Chính là, anh không có khả năng thực hiện phương pháp này.

Cho nên, đối với người thường, những người hoàn toàn không nhìn được chú linh, bọn họ cũng sẽ đối mặt với loại sợ hãi mơ hồ tồn tại khắp nơi này sao?

Nếu nhân loại đều có thể thấy chú linh thì tốt rồi. Trong đầu Gojo bỗng nhiên nảy ra ý tưởng. Nếu có thể thấy, ít nhất bọn họ có thể chạy khi gặp nguy hiểm, ít nhất có thể tìm người xin giúp đỡ. Dù cái gì cũng làm không được, ít nhất vẫn tốt hơn là hoàn toàn bất lực với số mệnh.

Tựa như bản thân anh hiện tại, nếu anh có thể có chút cảm giác, có thể tỉnh lại khi cơ thể có dị trạng thì tốt rồi. Chuyện gì xảy ra cũng được, anh chỉ có thể nhìn trong vô lực cũng được, vẫn tốt hơn so với sống mãi trong lo sợ.

Kỳ thật loại tình huống này cũng không phải vô giải; nếu có thể đem tất thảy giao cho ai đó đáng tín nhiệm thì tốt rồi. Vấn đề là hiện tại người duy nhất bên cạnh Gojo chỉ có Kenjaku, hiển nhiên anh sẽ không tín nhiệm đối phương.

Lại nói tiếp, trên thế giới này có rất nhiều người tín nhiệm Gojo, chờ mong anh giải quyết vấn đề, chờ mong anh đáp lại cùng cứu vớt bọn họ. Anh xác thật cũng đáp lại chờ mong của mọi người, cứu rất nhiều người cần được cứu, nhưng anh không thể làm điều ngược lại, không thể hoàn toàn mà tin tưởng người khác.

Nói đến tín nhiệm, thái độ của Gojo luôn vô cùng dễ dàng. Có thể làm được thì tốt, nếu không làm được cũng chẳng sao. Anh là mạnh nhất, người phù hợp để trở thành đồng bạn của anh không nhiều, chú thuật sư có thể được anh chú ý cũng ít không kém. Anh từng giúp rất nhiều người, nhưng đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn mấy công sức, anh cũng chưa từng chờ mong hồi báo hay đền ơn gì.

Với người mà anh tin tưởng, Gojo cũng luôn ôm thái độ nếu đối phương phản bội cũng không có gì to tát.

Đến cả bạn thân cũng lựa chọn trở thành nguyền sư, kể từ đó về sau, yêu cầu của Gojo với người khác liền trở nên rất thấp. Anh là mạnh nhất, anh sẽ không sợ hãi bất kỳ kẻ nào, cho nên ngay từ đầu, anh sẽ luôn cho mọi người cơ hội.

Nhưng hiện tại không như thế.

Hiện tại, Gojo yêu cầu một người sẽ tuyệt đối không phản bội anh, đáng tiếc là anh có tìm cũng không thấy người phù hợp yêu cầu. Có lẽ, người đó không có khả năng tồn tại trên thực tế, vì nhất định sẽ thành công, đương nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không cô phụ lòng tin của người khác, là lời mà chỉ có kẻ mạnh nhất mới có tư cách thốt ra. Trừ bỏ Gojo Satoru, còn có ai có thể tự tin mà nói vậy?

Không có bất kỳ kẻ nào.

Có đôi khi sẽ muốn ngủ, đã ngủ sẽ không phiền não, nhưng sau khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy bất an. Muốn tiếp tục tỉnh sao? Nhưng như vậy thật sự quá mệt mỏi.

Gojo nghe thấy tiếng bước chân, cũng theo đó mà tỉnh lại. Anh thật sự ngủ quên trước gương đến tận khi Kenjaku trở về.

"Nhiệt liệt hoan nghênh ta đến vậy sao?" Kenjaku đẩy cửa, liền nhìn thấy Gojo lảo đảo ngã về phía mình, chỉ có thể duỗi tay đỡ lấy. "Ta đều đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau cùng ngươi."

Gojo chỉ đơn giản là ngồi quá lâu, chân tay đều tê rần nên không đứng vững, nhưng nghe Kenjaku nói vậy, anh cũng hùa theo. "Ngươi nói như thể ta hiện giờ có thể đánh thắng ngươi vậy. Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội bắt nạt ta."

"Cho nên ngươi không định hỏi?"

"Đương nhiên không, mau nói ngươi rốt cuộc kiểm tra là kiểm tra như thế nào."

"Lừa ngươi đó, ta nắm giữ Phản chuyển thuật thức suốt ngàn năm, y thuật cái gì cũng không biết, cùng lắm cũng chỉ biết cách khâu lại thi thể mà thôi." Trên mặt Kenjaku lại lộ ra ý cười, nhìn không rõ là thiệt tình thực lòng hay hư tình giả ý. "Hay là Satoru hy vọng ta lén lút làm gì đó với ngươi?"

"Ngươi tốt nhất nên nói thật..." Sau khi đứng vững, Gojo lùi về sau một bước, lại không có ý định rời đi. "Đường khâu trên trán ngươi gỡ xuống lúc nào cũng được sao? Khâu lại có khó không?"

"Lỗ thủng lưu lại rất nhỏ, vừa đủ để chỉ xuyên qua, cho nên ngày thường ta đều dùng chú lực phụ trợ nếu cần cắt chỉ hoặc khâu lại." Kenjaku giơ tay, bắt lấy bàn tay của Gojo đang duỗi đến trán hắn. "Ngươi muốn làm sao?"

"Bỗng nhiên rất muốn xốc đỉnh đầu của ngươi lên nhìn thử, nhìn xem bộ não kia liệu có cười đến ghê tởm y như gương mặt hiện tại của ngươi."

"Não chỉ có miệng thôi, hẳn là không nhìn ra đâu." Kenjaku vì thế mà buông tay, làm Gojo đặt tay lên đỉnh đầu hắn. "Đừng túm tóc ta, thân thể này vẫn sẽ cảm thấy đau."

"Gỡ không được... Ngươi giúp một chút đi, chỉ này căn bản không kéo ra được."

"Dù sao cũng là bản thể, nếu không phải cảm xúc kích động hay hoàn cảnh bắt buộc, ta sẽ không tháo chỉ ra."

"Thời điểm chuẩn bị phong ấn ta tại Shibuya được tính là hoàn cảnh bắt buộc sao?"

"Bởi vì lúc ấy còn không biết lúc sau sẽ biến thành như vậy, Satoru cũng rất lợi hại, lập tức phát hiện ra ta không phải Suguru, cho nên ta đương nhiên muốn cho ngươi nhìn thử." Kenjaku chỉ chỉ đường khâu trên trán. "Ta chỉ là muốn cho ngươi nhìn một lần."

Kenjaku nếu để lộ bản thể ngay từ đầu, hoặc nếu anh không cần phải vất vả chiến đấu đến vậy, lúc sau cũng sẽ không... Gojo lập tức vứt ý niệm này đi. Hiện tại, có suy nghĩ về ngày đó cũng không có ý nghĩa.

Gojo phát hiện, anh đã không còn bất tri bất giác mà nhớ đến bạn cũ khi đối diện Kenjaku, cho dù cả hai dùng chung một cơ thể, nhìn bề ngoài như đúc cùng một khuôn. Anh sẽ không nói Suguru cười đến ghê tởm, nhưng anh sẽ không ngần ngại mà nói vậy với Kenjaku. Anh bắt đầu dần dần mà nhận biết, nhận biết người trước mắt là Kenjaku; tuy rằng vì ảnh hưởng của quá khứ nên vẫn có chút sai lệch, nhưng chỉ cần thêm một thời gian, suy nghĩ này sẽ càng thêm chắc chắn.

Tuy rằng ngoại hình giống nhau, nhưng xác thật hoàn toàn là hai người khác nhau. Gojo nghĩ, trong thời gian này, anh giống như gặp một anh em khác của Suguru vậy, từng chút mà hiểu biết điểm khác nhau giữa hai người.

"Đau! Sao lại đánh ta?" Gojo rụt tay về, cánh tay anh giờ thêm một vết đỏ dài.

"Vừa rồi rõ ràng đã dặn dò cẩn thận, nói ngươi đừng có kéo tóc ta." Kenjaku chậm rì mà thu hồi lại chú linh vừa ra tay với Gojo. "Satoru vừa thất thần sao? Suy nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì... Chuyện không quan trọng mà thôi."

"Nếu không quan trọng, vậy nói cho ta cũng đâu có sao?"

"Ngươi nói cho ta ngươi viết cái gì trên vở, ta liền nói cho ngươi suy nghĩ của ta, thế nào?"

"Có thể."

Giao dịch thành công. Gojo bắt đầu tự hỏi nên bịa chuyện thế nào để ứng phó Kenjaku, anh thật sự không muốn nói chuyện mình cảm thấy đối phương giống anh em của Geto Suguru.

Một phương diện là Suguru nhất định sẽ không thích so sánh này, về phương diện khác, đánh đồng hai bên thì cũng quá xem thấp trình độ của Kenjaku... Chỉ riêng biến sự Shibuya cũng đã là một tầm cao mới so với Bách quỷ dạ hành rồi.

"Lúc trước, ta có viết xuống một số ý tưởng mới cho Vô vi chuyển biến..."

Ngay cả khi không thể tín nhiệm đối phương... Ít nhất thử tôn trọng hắn đi? So sánh với thái độ lúc trước, thử tôn trọng hắn thêm một chút. Gojo nghĩ, nhìn Kenjaku ngồi xuống bàn, mở ra sổ tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro