40 - Kim Eun Ha và Jung Hee won

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy ngày sau, Jimin đem một bát cơm tẻ cùng chút thịt hầm rau củ đến căn phòng nhỏ. Cậu vừa bước vào thì Eun Ha đã ngẩng đầu lên nhìn, không giống với vẻ cúi gằm mọi ngày nữa. Cô ấy cười với Jimin

" Chúc mừng anh. Anh được về nhà rồi. Chồng anh rất tốt, con gái anh cũng rất đáng yêu "

Kim Eun Ha ăn hết sạch chỗ cơm, lại ngồi nói chuyện với Jimin một lúc lâu. Ban đầu cô như kẻ điên, trách cứ tất cả mọi người ở đây vì họ cứu sống cô. Nói chuyện một hồi lâu, phải đến lúc nghe giọng con gái đi tìm, Jimin mới nhớ ra cậu và Jungkook chiều nay phải vào rừng chặt cây mây. Nhờ có nhà tài phiệt, đồ thủ công được đan bằng mây, tre, nứa bán rất đắt giá, khiến cuộc sống của mọi người cứ tốt dần lên.

" Cô ở đây đi. Buổi tối tôi về sẽ đem nước quả rừng tới cho cô. Nước ép ra chua chua ngọt ngọt, ngon hơn nhà hàng năm sao trên đất liền luôn "

Jimin vui vẻ nhìn người suýt chút nữa thành vợ mình, người đang ngấu nghiến ăn từng thìa cơm một trên chiếc giường đất. Khi cậu ra đến cửa, Kim Eun Ha mỉm cười, trong phút chốc, Jimin tưởng chừng cậu nhìn thấy cô gái năm đó lái xe dẫn cậu bỏ trốn vậy.

" Cảm ơn anh. Cơm rất ngon "

Một câu cảm ơn. Jimin chẳng thấy có gì kỳ lạ cả. Cậu cũng cười, khoe

" Cơm này chồng tôi nấu đó "

Eun Ha vẫn cười, không nói gì nữa. Jimin tưởng cô định ngủ. Vì thế cậu mới rời đi. Cậu giắt dao vào thắt lưng mình, lại cẩn thận giắt con dao lớn hơn vào thắt lưng chồng. Jungkook thì đang đeo gùi lớn ở trên lưng. Cả hai cùng nhau vào rừng. Hắn phụ trách chặt những cây lớn trong khi cậu đi xung quanh tìm những bụi cây nhỏ hơn.

Chỉ là cậu đang đi lung tung, cầm dao phát hết một lùm cây gai lớn, cậu thấy phía xa xa có một cái lều. Bởi vì tò mò ai lại sống một mình ở đây nên Jimin lén lút tới gần. Nhưng càng tới cậu càng hoảng hốt. Cậu nhận ra người đàn ông kia.

" Anh Hee won? "

Jimin nhận ra người đàn ông này. Cậu đã thấy ảnh của anh ấy, chính xác à ở trong mặt dây chuyện hình trái tim mà cô Eun Ha đeo trên cổ. Người đàn ông nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Jimin rồi nhíu mày. Anh không biết cậu là ai cả. Buông nắm lá trong tay xuống, Jung Hee won tiến đến gần cậu hơn. Kỳ lạ, càng đến gần Jimin, vết đạn ở gần bả vai phải của anh lại đau nhức dữ dội, đến mức mà anh phải đưa tay trái lên ôm chặt nó.

" Cậu biết tôi à? "

Phát hiện Park Jimin đang run rẩy, Jung Hee won thôi không bước tới nữa. Anh đứng tại chỗ, nghi hoặc mà dò hỏi. Jimin không chỉ biết về anh ấy, cậu còn biết rất nhiều. Giọng nghẹn ngào của cô gái ngày hôm đó vang lên trong đầu cậu, cứ lặp đi lặp lại, liên tục không ngừng nghỉ.

" Anh 26 tuổi, là giảng viên trường đại học Seoul, sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột Guryong, nằm dưới chân Guryongsan, một ngọn đồi ở Gaepo-dong, thuộc quận Gangnam "

Cảm giác nhức nhối ở vết đạn khiến Hee won giật mình. Đột nhiên có một người tới và biết mọi thứ về anh. Điều này mới đáng sợ làm sao. Người đàn ông vơ lấy cái liềm bén ngót mà mình vừa mài xong, hung hăng hét lên. Bởi vì anh ấy sợ rằng vị bố dượng của người yêu biết anh chưa chết, cử người đến để giết anh.

" Mày là ai? Sao mày lại biết. "

Anh hét lên tận hai lần nhưng chỉ làm kinh động được mấy con chim đậu trên cây gần đó. Chàng thiếu gia trẻ tuổi vẫn cứ đứng bất động.

" Eun ha, cô ấy kể cho tôi biết "

Jimin nói, cậu ngẩng đầu lên nói như thế. Nhắc đến cái tên này, cả người Jung Hee won chợt cứng đờ. Anh ấy rũ mắt, buông cái liềm sắt rồi quay đầu đi, không muốn nói gì nữa. Anh nghĩ ngợi nhiều lắm, nghĩ mỗi đêm, mỗi phút, mỗi giây. Nghĩ về cô ấy mọi lúc. Nhưng chắc có lẽ bây giờ cô ấy đang làm vợ của con trai nhà tài phiệt, cả đời không lo ăn lo mặc, lo từng đồng từng cắc, lo miếng ăn giấc ngủ.

" Tôi không biết người mà cậu nhắc đến là ai "

Jung Hee Won cúi người nhặt chiếc liềm sắt mình vô tình đánh rơi trong lúc thất thần. Anh quay người trở về căn lều nhỏ tạm bợ do chính mình tự dựng được. Anh quyết định rồi, từ lúc mà anh tỉnh dậy trên hòn đảo này, từ lúc mà anh phát hiện ra việc mình chưa chết. Anh đã quyết định sẽ quên đi cô ấy rồi sống một cuộc sống mới rồi.

Cơn gió nhẹ chợt thổi qua khiến chiếc chuông gió nhỏ treo ngay cửa phát ra âm thanh. Chuông gió làm từ vỏ lon nhỏ. Những chiếc vỏ lon va vào nhau luôn làm Hee won cảm thấy như khu rừng đang muốn nói chuyện với anh, khiến cho anh bớt cô đơn. Lại thêm một cơn gió nữa, lần này nó mạnh hơn, khiến những chiếc lon va đập mạnh. Một chiếc dây chuyền rơi xuống đất, mặt dây hình trái tim không biết vì sao mà bị mở ra. Ở trong đó xuất hiện gương mặt của một cô gái tóc ngăn. Xinh đẹp, trẻ trung, nụ cười dịu dàng, cả gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Jung Hee won rất nhanh tay, cúi người nhặt chiếc dây chuyền lên, bỏ lại vào trong cái lon ở giữa chuông gió. Anh ấy tiếp tục ngồi xuống nền đất cạnh cửa, nhặt ra những loại rau ăn được để riêng, thảo mộc để riêng và rau độc để riêng ra một chỗ. Anh ấy cứ cắm cúi làm, không nói gì, cũng không để tâm đến Jimin cứ đứng đó nhìn.

" Tôi không biết cậu là ai. Tôi cũng không biết người mà cậu nhắc đến là ai. Làm ơn, biến đi "

Jung Hee won nói rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc đang dang dở. Dù anh cố gắng không để ý đến mức nào đi nữa thì bóng dáng Jimin đứng ngây ra đó làm tim anh ta cứ nhói lên. Vết đạn ngày một đau, làm anh ta không nhịn được nhăn mặt. Ngay khi anh ta đi vào trong lều, một câu nói khiến đôi chân kia sững lại.

" Tôi là cái người mà cô Eun Ha bị ép phải kết hôn cùng đây "

Jimin nhận được một ánh mắt. Sau đó Jung Hee won làm như không có chuyện gì, tiếp tục ngó lơ cậu. Trời cứ tối dần, jungkook cũng chặt được kha khá, hắn còn hái được mấy quả lê ki ma với mấy quả mận để về chia cho đám trẻ con. Đi qua đám dây gai được chặt sạch sẽ, Jungkook phát hiện Jimin cứ đứng đó nhìn một người đàn ông còn anh ta thì chẳng hề quan tâm cậu.

" Ngày kết hôn, chúng tôi bỏ trốn, lái xe lao xuống biển để phản đối "

Bàn tay đang làm của người đàn ông dừng tay nhưng chỉ một chút rồi thôi. Vì Hee won nghĩ ngài chủ tịch sẽ rất nhanh cứu cô ấy lên.

" Không ai cứu cô Eun Ha cả. "

Không để anh ta kịp phản ứng, cậu lại nói tiếp.

" Cô ấy đang ở đây. Cô ấy còn sống. Cô ấy rất nhớ anh "

Lớp phòng tuyến cuối cùng sụp đổ. Jung Hee won ngồi bệt xuống đất bật khóc. Khi đó anh ta bị trùm bao, bị đạn bắn trúng. Nếu không phải khi đó nhanh chân nhảy xuống biển trước thì có lẽ viên đạn đã găm vào đầu anh chứ không phải bả vai. Ở dưới nước, anh vùng vẫy khiến dây thừng tuột ra, anh cứ bơi trên biển, đến khi kiệt sức thì may mắn gặp một cái thuyền chở hai người đàn ông. Họ đưa anh tới đảo này, kéo anh vào rừng rồi vứt đó và bỏ đi.

Jimin và Jungkook dắt tay nhau đi phía trước, dắt Hee won về tộc để tìm Kim Eun Ha. Đi tới nửa con đường mòn, họ thấy có ánh sáng từ lửa. Tới gần một chút thì phát hiện là đuốc. Có rất nhiều người đang cầm đuốc ở bên ngoài.

Trông thấy Jimin và Jungkook, Wuam vò đầu bứt tai, cầm cây đuốc cháy hừng hực chạy tới.

" Chuyện gì vậy? "

Jungkook nhíu mày. Để đông người đi tìm khi trời đã tối mịt đến thế này thì không phải chuyện đơn giản. Quả nhiên là thế. Wuam tức tối nói

" Cái chị gái bị điên đó. Không biết chị ta làm kiểu gì mà cắt được dây thừng. Khi em tới kiểm tra thì đã không thấy người đâu. Đã tìm từ lúc trời còn sáng đến tối mịt thế này rồi "

Jimin nắm chặt cọng dây thừng còn lại, cậu cũng lấy một cây đuốc, kéo Jung Hee won đi tìm. Cậu cùng mọi người lùng sục trong rừng, ánh lửa lập lòe xuất hiện khắp nơi. Vọng trong rừng sâu là cả tiếng gọi lớn của người đàn ông.

" Eun Ha "

" Kim Eun Ha em đi đâu mất rồi "

Jung Hee won gọi đến khàn cả giọng. Đám người tìm rõ lâu cũng không thấy gì. Chợt Kang Chin Hwa cầm đuốc lao đến, chạy nhanh đến không kịp thở.

" Anh cả, anh hai, tìm thấy rồi. Tìm thấy chị kia rồi "

Jung Hee won là người nhanh hơn cả. Anh ta theo sát Kang Chin Hwa, chạy một đường từ rừng sâu ra tới bờ biển. Mặt biển đen ngòm, sóng biển kéo vào bờ, tung lên những bọt sóng trắng xóa. Thấy Jungkook đến, mấy người đang vây xung quanh tách ra. Chỉ thấy nằm trên bãi cát là một thân xác tái nhợt. Mái tóc dài rối nùi ướt nước, hai tay đặt ở trước cổ, nắm chặt mặt dây chuyền trái tim chứa hình ảnh một cặp đôi mỉm cười hạnh phúc bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro