chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc 6h tối đã ở tại phòng VIP của Heaven. Bên cạnh người con trai trắng trẻo yếu đuối tựa vào người anh, tay cách một lớp quần xoa nắn cự vật đang ngủ say. Chính Quốc đặt ly rượu trống xuống, vươn tay tự rót cho mình một ly khác. Liếc liếc qua người bên cạnh, tức thì đẩy ngã xuống đất, dạng hai chân mình ra lạnh lẽo nheo mi nói: "Liếm nó".

Thiếu niên trắng trẻo liền không dám chần chừ, đưa tay kéo xuống dây kéo quần, móc ra trụ thịt đang bán cương, đưa lưỡi liếm mút. Được một lúc, chính anh đưa tay ép sát lấy đầu nhỏ vào hạ bộ mình, thúc đẩy sâu trong cổ họng.

'Cạch' một tiếng, cửa phòng liền mở, ngoài cửa bước vào một người đàn ông yêu mị. Tại Hưởng thấy một màn trước mắt không kiềm nổi cười thành tiếng, sau đó hướng ghế sofa bên cạnh Điền Chính Quốc ngồi xuống.

"Tiểu Quốc a~~ sao lại có thể tàn nhãn đem bảo bối cho ta, chính mình lại ở ngoài đây hưởng thụ nga~~" Tại Hưởng ngồi chưa ấm chỗ đã bắt đầu buông lời cà lơ phất phơ. Tà áo khoác dài phủ lên nệm sofa, lại chính mình vuốt vuốt tóc dài, cười trách móc.

Điền Chính Quốc một lời cũng không phí phạm, liền ở trong miệng thiếu niên phóng ra tinh dịch, sau đó đẩy người ngã ra sàn nhà. Lại tao nhã đứng dậy kéo lại khoá quần, chỉnh trang lại chút y phục ngồi xuống. Tiểu thiếu niên không dám chậm trễ, được thả ra như mới vừa ban ân, liền chạy như bay ra khỏi phòng. Cả phòng bỗng chốc chìm vào yên lặng.

" Tôi nói Tại Hưởng cậu, đừng chơi chết" Chính Quốc châm một điếu xì gà đưa lên miệng hút.

" Ngươi là đau lòng a~~" Tại Hưởng phóng đãng đưa tay qua người Điền Chính Quốc sờ mó.

Hất qua cái tay kia, Chính Quốc vẫn trầm trầm nói: " Y hệ hô hấp yếu, cậu không phải không biết".

"Hảo a~~ ta so với ngươi biết rõ hắn bị gì a~~ Chỉ là ta không kiềm được phấn khích nga".

"Đừng như lần trước!"

"Hảo a hảo~~" Tại Hưởng nghe đến anh nhắc chuyện trước đây, cả người liền không thoải mái

"Ta đây không những biết hô hấp hắn yếu, hắn bị suyễn, ta còn biết cơ thể hắn còn bao nhiêu di chứng sót lại a~~ chẳng phải người làm tổn thương đường tiết niệu của hắn là ngươi sao? Còn nhắc ta"

Tại Hưởng cười nhạt. Hắn đến đây hôm nay không phải để nghe kẻ này lải nhải về Phác Chí Mẫn. Hắn cùng lắm chỉ làm cậu ngạt thở khi hương phấn làm tình quá mức lần trước. Nhưng kẻ tàn nhẫn giày vò bộ phận sinh dục đến tổn thương đau đớn còn chẳng phải Điền Chính Quốc? Ra vẻ thanh cao.

Chính Quốc nghe nói cũng lặng đi, lát sau mới trầm trầm đáp: "Y xứng đáng"

Tại Hưởng gật gù, lại cười. Phác Chí Mẫn, cậu quá đáng thương rồi. Chính mình không có tội, nhưng chẳng ai tin cậu, cả chính bản thân cậu còn không tin bản thân mình vô tội mà.

"Thế nào hẹn gặp?" Chính Quốc tiếp tục hỏi.

"Chính là, ngươi muốn thâu lấy sản nghiệp Phác gia?"

"Sau lưng Phác gia trước đây có chống lưng, chỉ là chỗ chống lưng ấy đang lung lay. Đánh sập hàng phòng ngự là có thể đường hoàng thâu tóm".

"Phác gia so với ngươi mà nói không phải nước sông không phạm nước giếng?" Tại Hưởng nheo mắt nói.

"Chính là muốn thâu lại liền thâu"

Tại Hưởng im lặng. Phác Chí Mẫn xuất thân Phác gia, cha cậu tên Phác Vĩnh Thuỵ, là con trai của Phác lão gia tử. Vì đem lòng yêu Vũ Chân Trân. Lúc ấy chính nàng bụng mang thai đứa con của Điền Bách mà cưu mang nàng. Sau đó không may vì qua đời cùng đứa nhỏ khi cố gắng giải thoát cho Vũ Chân Trân lúc ấy mang thai Phác Chí Mẫn ra khỏi đám cháy do mẹ Điền Chính Quốc gây ra. Cũng chính vì vậy mà Bạch gia bắt đầu lung lay. Phác lão gia tử bên ngoài nhiều tình nhán, nhưng thú về chỉ có một là mẫu thân thân sinh của Phác Vĩnh Thụy, mà Phác Vĩnh Thụy qua đời, Phác lão gia tử phải đưa con riêng của tình nhân vào để kế nhiệm. Không ngờ mệnh yểu, đứa con riêng sống chưa qua 30 tuổi đã mất vì bệnh, để lại Phác Vũ lúc đó lớn hơn Phác Chí Mẫn 2 tuổi ở lại làm kế nhiệm. Nhưng sau đó không lâu, Phác Vũ đột ngột mất tích không thấy, từ đó Phác gia là do nữ tử con riêng của tình nhân khác lên quản. Người này trời sinh dâm đãng, phóng túng đa tình, một đêm không có nam khí sẽ không sống nổi. Chính mình thu lưu bao nhiêu tiểu nam tình nhân, đem gia sản phân phát tiêu tán, hiện tại cũng đã đến kỳ xuống dốc. Phác gia liền thế mà đi xuống không phanh. Phác gia vốn là miếng mồi ngon khi trước đây từng vùng vẫy một thời trong khoảng đồ dùng gia đình, dù cho xuống dốc thì Phác gia vẫn nắm trong tay cả một kho vàng. Thế nhưng không phải muốn đánh là đánh, sau lưng Phác gia còn có Trần gia. Trần gia là gia tộc vẫy vùng trong hắc đạo, là nơi phu nhân của Phác lão gia tử xuất thân. Hai bên tình sâu nghĩa nặng. Nói cách khác, muốn chiếm lấy Phác gia phải bước qua Trần gia. Mà vừa may Điền Chính Quốc vốn ngứa mắt Trần gia từ lâu. Một đường phá đổ, chẳng phải một tiễn hai bia?

"Thế nhưng nghĩ lại. Phác Chí Mẫn còn sống, Phác gia cũng chẳng biết, nhưng Vũ Chân Trân thì biết. Chỉ sợ..." Tại Hưởng nhíu mi, lại liếc nhìn Chính Quốc dò ý.

Rõ ràng Điền Chính Quốc nheo lại mắt, thế nhưng chớp mắt lại bình thường.

" Bà ta không nói được đâu. Nhi tử nằm trong tay tôi, bà ta một lần chứng kiến nhi tử bà một lúc hầu hạ cả tá người, e rằng muốn nói cũng không nói"

Tại Hưởng nhún nhún vai, với tay lấy ly rượu uống cạn. Đặt xuống, lại nhìn đồng hồ, thấy đồng hồ điểm 9h30 liền đứng lên cười cười cáo lỗi

"thật ngại a tiểu Quốc~~ ta vốn muốn bồi ngươi, chỉ là sợ bảo bối ở nhà tịch mịch a~~ ta về đây, hôm khác lại ra với ngươi~"

Chính Quốc lại nhíu mày, sau đó tỏ vẻ thản nhiên phất phất tay.

'Cạch' sau khi cửa khép, mang toàn bộ yên tĩnh nhấn chìm không gian, Điền Chính Quốc mới từ từ cúi đầu nhìn ly rượu, thấp giọng nói như an ủi chính mình.

"Không, y xứng đáng!"

——————————

Tại Hưởng cho xe vào gara lại chính mình đến nhà gỗ xem qua Phác Chí Mẫn. Cửa mở, Tại Hưởng thấy bên trong tối om không một ánh đèn, tìm lấy điện thoại trong túi bật lên đèn pin rồi dò tìm công tắc. Đèn vừa được bật, cả gian nhà sáng bừng. Lại liếc đến thân người nằm trên giường co ro run rẩy. Tại Hưởng tiến lại mang chăn xốc lên.
Phác Chí Mẫn cả người là tầng tầng mồ hôi, môi mím lại, mặt đỏ ửng, mê mê man man mà rên rỉ thành tiếng, lại có chút khó chịu mà hơi cựa người, sau đó lại co rút cơ thể mà run rẩy.

Tại Hưởng sờ đến cửa huyệt được bịt bởi một cái nút, vừa lòng nhìn nó vẫn yên vị giữ lấy chỗ rượu kia. Hắn không phải không biết đấy là rượu mạnh, không khuyến khích uống chay, nhưng không thể kiềm chế. Hắn là muốn biết rượu ủ trong người Phác Chí Mẫn, rốt cuộc men say có thêm đắm hay không?

Cúi người, Tại Hưởng ở trên môi Chí Mẫn không ngừng cắn mút. Đầu tiên là khe khẽ chạm nhẹ, sau đó đưa đầu lưỡi liếm khoé môi, tiếp đến tấn công vào trong miệng tàn phá. Hơi thở nóng rực pha lẫn men rượu phả vào mặt Tại Hưởng làm hắn thấy say, mà chính con người dưới thân nào cũng làm hắn thấy say. Luyến tiếc rời đi đôi môi cậu. Hắn biết hôm nay tạm thời không thể. Phác Chí Mẫn như một ly rượu mạnh, cũng như một liều kích dục phá vỡ phòng tuyến kiềm nén tình dục của hắn dễ dàng. Nếu còn tiếp tục, có thể hay không sẽ làm Chí Mẫn chết mất. Nghĩ nghĩ, lại thôi đi. Mở tủ quần áo lấy ra áo choàng ngủ tiến vào phòng tắm tẩy rửa, lại thay áo choàng, nhẹ nhàng bước lên giường ôm lấy cơ thể nóng rực kia chìm vào giấc ngủ.

"Bảo bối a~~ Nếu em không phải Phác Chí Mẫn thì tốt quá ~~ vừa là Chí Mẫn vừa mang họ Phác. Nếu không phải, có thể ta sẽ ôn nhu với em nhiều hơn một chút a~~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro