.1. Cuộc gặp gỡ giữa đôi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



                 Nói sao nhỉ, tôi đã thi đỗ trường Đại học mà tôi đã ước ao lâu rồi - đó là Trường Đại học CHUNG-ANG. Là đại học một số quốc gia trong lĩnh vực truyền thông, kinh doanh, dược học, văn hóa và nghệ thuật. Như vậy là ý nguyện của tôi đã hoàn thành rồi.

Trường Đại Học CHUNG-ANG giống như trong tưởng tượng của tôi vậy. Những bài giảng của tiêu chí trang, thư viện được hiển thị theo phong cách cổ đại với hàng vô vàn quyển sách cho mọi chuyên ngành. Tôi từng nghe qua đây là trường đại học nhất xứ Kim Chi, vậy mà khi nhìn thấy tôi sẽ phải nhìn lại khi thấy cuốn sách đó được hiển thị kín đáo, rất cổ điển đúng với gu của tôi. đang theo đuổi, cùng với nhiều con đường nhỏ bóng mát xung quanh trường, trên sân vận động nhiều như mây trời, mà thiếu nữ thì rất khó tả. Ngân nga vài bài hát lãng mạn qua cổng trường. Điều duy nhất không giống với trong mơ, đó là khu ký túc xá lâu dài sẽ trở thành '' di sản văn hóa ''. Còn ký túc xá thì là những khu nhà cũ kỹ đó mấy bà :)) Rất hợp với cái lịch sử lâu đời của trường.

Nhỏ gọn vào trong ký túc xá, căn hộ vuông, kê sáu cái giống nhau với 1 cái bàn tới, không gian vốn rất ít nhanh chóng chất lượng toàn bộ, đến cả bọn không có chỗ. bất kỳ bước nào đến.

Cách trở bởi vô số '' chướng ngại vật '', nhưng tôi cũng tò mò nhìn vào phòng, bạn cùng phòng của tôi đã đủ cả và đang nói chuyện phiếm với nhau. Sau một hồi sắp xếp quản lý, trò chuyện rôm rả, vui vẻ. Tôi biết mỹ nữ đứng trước mặt tôi đây tên là Chaewon và mỹ nữ mang đầy vẻ đẹp '' nam tính '' đây là Min Ji học ở lớp nhất, còn cô gái có gương mặt bầu bĩnh là Areum cùng với cô ấy xứng đáng yêu Min Young học lớp hai. Tôi chắc chắn không cần giới thiệu, Kim Ami. Cuối cùng là HanMi có gương mặt 

Tôi đã rất tò mò trước cách sắp xếp của ký túc xá mà đường thốt nốt:

'' Sao nhà xếp lại các lớp nữ sinh ở cùng một phòng nhỉ? Mục tiêu là để tăng thêm kết hợp sao?

Chaewon nhanh miệng:

'' Nữ sinh của 3 lớp mới được nhập lại thành một phòng đấy cậu ạ ''

(Bà Ami trông quê vl kkk)

Tôi tự nhiên mà hỏi lại:

'' 3 lớp mà chỉ có 6 nữ sinh sao? '' Cộng tất cả có mấy nam sinh? ''

Min Young cũng thuận thế mà trả lời:

'' Nghe nói có tận 178 người lận đấy, hoặc có thể hơn. ''

Tôi tự nhiên nếu tưng bừng khí thế, với tỉ lệ nam nữ như vậy, tôi không tìm được một người đàn ông tốt thì còn hy vọng kiếm được ở đâu nữa.

     Lần đầu tiên tôi thấy sự phức tạp của chính mình là cao cấp tiết kiệm sau nửa tháng vào học, lúc đó hắn không phải là người trong nhà của tôi, và tôi thường gọi là bạn học Jeon.

  Đường giảng dạy có sức chứa tới hàng trăm người, vậy mà tôi vừa nhìn thấy hắn. 

Không phải vì hắn mà có một đôi măt khác mọi người, bên trong ẩn chứa một sự lạnh lùng xa cách, cũng không phải vì hắn mà có một gương mặt tuấn tú, không tơ tưởng, mà hắn ngồi ngay sau lưng, chỉ cần ngoảnh lại là tên Jeon Jungkook.

'' Chaewon, cậu nhìn hộ tôi nam sinh nhỏ ngồi phía sau, hình như là học sinh cấp ba lên đây để soi sáng '' - Tôi thấp giọng hỏi Chaewon, cô ấy được định danh là '' Biết Tuốt '' của khoa chúng tôi.

Chaewon: '' Cậu nói Jungkook hả ??? Anh ta là sinh viên lớp nhất mà !! ''.

'' Nó là sinh viên lớp nhất ??? '' - Trông giống hệt học sinh lớp 10 thì có.

'' could not be any, up, it will be! ''

Chaewon: '' Không phải đâu. Anh ấy là sinh viên nhỏ tuổi nhất trong khoa chúng ta đó, hình như mới 18 tuổi thôi. '' 

      (Ở bên hàn thì hình như 18, hay 19 tuổi gì đó vẫn học cấp ba nha mọi người)

 Tôi choáng luôn, chị đây 18 tuổi học lớp 12, em trai có cần gấp gáp như vậy không.

   Ngoảnh lại hệ thống một cái gì đó, tự nhiên thấy mình đã được chát, sắp rụng đến nơi!

Trong suốt buổi học toán cao cấp, tôi có những tâm sự suy nghĩ về vi tích phân nhạt nhẽo, mà chỉ để nói chuyện với Chaewon về độ tuổi của cậu bạn học Jeon kia không à.

Tôi hỏi Chaewon:

'' Anh ấy được chọn vào học từ lớp thiếu niên à? ''

Chaewon lắc đầu:

'' Hình như không, lớp thiếu niên cũng phải thi đại học mà. '' 

- '' Chẳng lẽ hắn nhảy cấp? Từ lớp 8 nhảy lên lớp 12 á ?? ''

'' Lại có cả nhảy cấp kiểu như thế nữa à? ''

Buôn dưa lê một hồi không có kết quả, tôi lén quay đầu lại liếc hắn một cái.

 Ánh nắng mùa thu ấm áp hắt vào từ khung cửa sổ màu vàng dìu dịu. Mặt hắn hơi cúi, có vẻ như đang suy nghĩ, ngòi bút nhẹ nhàng lướt đi trên mặt giấy với nét chữ phóng khoáng, cứng cáp.

Khoảnh khắc đó, trong trái tim tôi nảy sinh lên một cảm giác mơ hồ, đương nhiên rằng  đó chỉ là một cảm giác rất nhẹ, nhẹ tới mức tựa như một giọt sượng rơi từ lá sen xuống hồ, nhưng mặt hồ không hề giao động  mà chỉ có con sóng ngầm dưới đáy hồ; nhẹ tựa như nước chảy mây trôi...

Giờ ra chơi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, lại không kìm nén được mà nghiên cứu cái vấn đề độ tuổi của bạn học kia. 

  18 tuổi mà học năm nhất, con số này thực sự không băn khoăn cho lắm nên cũng chẳng có ham muốn tìm hiểu, nhưng nó làm tôi thao thúc mãi nên định sẽ tìm hiểu sau :))

Không giấu được sự tò mò nữa nên tôi quyết định quay ra sau và liếc hắn thêm một cái nữa, và.... hắn... cũng đang nhìn tôi.

Bốn mắt giao nhau, tôi hào hứng hỏi:

'' Cậu 18 tuổi thật à ??? Mới lớp 12 đã tham gia thi đại học rồi sao?? ''

Tôi thề là lúc đó chỉ đơn thuần là do tò mò, chứ tuyệt đối không có ý trêu ghẹo hắn.

Hắn hơi mím môi nên không dễ nhận thấy vẻ không vui trên gương mặt ấy.

Hắn: '' Không phải''- hắn có vẻ hơi nhếch môi.

Cậu bạn ngồi bên cạnh chen vào :

'' Hôm qua sinh nhật cậu ấy, tròn 19 tuổi rồi. Cậu quan tâm tới tuổi cậu ta thế, định giới thiệu bạn gái cho cậu ta à?''

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không hợp tuổi của cậu bạn Jeon, tôi muốn trêu chọc hắn, bật cười hỏi lại  :

''Chị có cô em họ năm nay 14 tuổi, độ tuổi 2 người rất thích hợp, đợi hai đứa lớn, chị sẽ giới thiệu cho hai đứa quen nhau nhá? ''

Hắn nhìn liếc tôi với vẻ mặt không cảm xúc, hoặc có thể tôi không nhận ra.

''Em thích con gái ít tuổi, càng ít càng tốt.''

'' Ồ! Thế thì chị có đứa cháu ngoại vừa đầy tháng. ''

Khóe môi hắn khẽ động đậy, không giấu nổi ý cười.

'' Còn ai nhỏ hơn nữa không''

Tôi choáng lần nữa, khẩu vị của hắn cũng nặng thật đấy, nhưng phải công nhận, những lúc hắn cười trông đẹp thật. ''

Thầy giáo toán cao cấp hắng giọng ra hiệu, tôi vội vàng quay lại tiếp tục học bài, kết thúc cuộc trò chuyện ''vui vẻ'' đầu tiên của cúng tôi.

Đây là lần làm quen đầu tiên giữa tôi với cậu bạn Jeon đó . Lúc ấy tôi hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ thích hắn, càng không nghĩ rằng chúng tôi sẽ dây dưa như thế nào với nhau cả đời, nếu nghĩ được như thế thì tôi nhất định.... đã tỏ tình với hắn sớm hơn rồi !

Nửa tháng sau, trong tiết ngôn ngữ lập trình, thầy giáo ra một đề bài sâu xa khó hiểu để mọi người phát huy trí tưởng tượng . Sau đó thầy biến đi đâu mất, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của một đứa sinh viên không biết tí gì về lập trình như tôi. 

Tôi ai oán mở cuốn ngôn ngữ lập trình khó như sách nhà trời ra xem nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao trong cuốn ngôn ngữ laatj trình lại có 1+1=10 ???

Tôi đang bặm môi suy nghĩ đề bài thầy cho thì bõng chõ trống bên cạnh xuất hiện thêm một người với mù hương vừa quen vừa lạ.

Tò mò ngoảnh sang thì thấy Jungkook đang cầm cuốn ngôn ngữ lập trình ung dung ngồi xuống. Hình như cảm nhận được cái nhìn củ tôi, nên hắn cũng nhìn lại, khóe miệng nở một nụ cười.

Hôm đó là cuối thu, lá vàng trải khắp nơi, cảm tưởng như chiếc lá nào cũng có tâm hồn, chỉ đợi mùa xuân về...

Về cuộc nói chuyện ''vui vẻ'' lần trước với Jungkook, khẩu vị nặng của tôi bị Chaewon nhìn với ánh mắt khinh bỉ suốt một tuần, thế nên lần này tôi im lặng không nói một từ nào, chăm chú lập trình.

Còn hắn bắt đầu nghịch App Chat.

Hết lần này đến lần khác chạy chương trình, nhưng lần nào cũng hiển thị lỗi sai, tôi đau khổ vô cùng ,còn bạn học Jeon lại chat rất vui vẻ, thỉnh thoảng thấy tôi thở dài, hắn mới liếc mắt nhìn vào các bước lập trình thất bại, sau đó hững hờ lật giở cuốn ngôn ngữ lập trình ra xem rồi tiếp tục chat.

Sắp tan học, cuối cùng tôi không nhịn nổi ngước nhìn gã thiên tài đang '' đắm chìm trong trụy lạc'' kia, hỏi :

'' Sao cậu không lập trình, tan học phải nộp đấy .''

'' Tại sao phải tự làm, người khác làm cũng được mà ''- hắn ngước mặt lên nhìn tôi mà trả lời như một lẽ thường tình 

  '' Thế... cũng được sao??? ''

Hắn: '' Có thể tìm người khác giúp đỡ thì sao phải làm khổ bản thân nhỉ?''

Tôi: "......"

 Cái suy nghĩ này, nghe thấy có lý không cơ chứ ?

Tôi bỏ qua tà thuyết xiên xẹo của hắn, tiếp tục lấy giọng điệu đàn chị khuyên nhủ : 

'' Cậu không tự làm, lúc thi thì làm thế nào được''

Hắn nhếch miệng:

'' Tôi đã thấy cậu làm nửa tiếng rồi mà cũng có được cái chương trình nào đâu.''

- '' Hả!! Cậu nhìn thấy à??''

Hắn kéo ghế lại gần tôi, chỉ vào màn hình máy tính của tôi:

'' Ở đây phải là dấu phẩy.''

Hắn ngồi rất gần nên có thể cảm giác sợi tóc của cậu rất mềm mịn. Phải công nhận tóc của hắn rất đẹp, đen bóng, rủ xuống tự nhiên, và có mùi dầu gội thoang thoảng.( Ở Hàn có dầu gội j nhỉ??)

'' .....hàng này cậu thêm dấu ngoặc, hàng thứ ba nên sử dụng trình tự chủ yếu, cậu đã quên kết thúc câu.''

'' Thế hả''

 Thấy tôi cúi đầu chuẩn bị tìm chứng cứ, hắn nói thẳng với tôi :

'' Trang 24 có ví dụ tương tự''

- " Sao cậu không nói sớm??''

Tôi làm lại theo hướng dẫn của hắn ta, quả nhiên đã lập trình thành công.

Nhìn vẻ nhàn hạ của hắn, lại nghĩ đến bộ dạng vắt óc suy nghĩ của mình vừa nãy, thì không thể không hoài nghi được, 20 cân thịt hi sinh oanh liệt ở cấp ba của tôi phải chăng bao gồm cả tế bào não ?? ( Ý là do ôn thi đại học nên sụt 20 cân)

Buổi học kết thúc, tôi trở về kí túc xá với vẻ mặt tự ti.

Từ sau buổi học tin hôn đó, tôi vo cùng ngưỡng mộ IQ của cậu bạn Jeon, còn hắn lại nhận xét về tôi một cách tàn nhẫn: '' Có lẽ IQ của cô ấy không tăng lên được từ hòi tiểu học.''

Lời nói của hắn truyền qua mấy người, rồi từ miệng Chaewon truyền đến tôi. Lúc đó tôi vô cùng căm hận và muốn biết vì sao hắn nói thế. 

Chẳng tha thiết gì đến hình tượng thục nữ  cố gắng duy trì bấy lâu nay, tôi đập bàn đứng dậy: '' IQ của tớ thấp à?? IQ của tớ thấp thì sao chứ, các cậu đi nói với hắn: Phụ nữ phát triển IQ cũng chẳng có tác dụng cóc khô gì, ngực phát triển mới có tác dụng!''

Lúc đó tôi tức phụt khói nên mới nói những lời lung tung, tầm phào đó , chứ thực râu thẳm trong lòng, tôi vẫn nghĩ phụ nữ thông minh mới có thể sống thoải mái, mới có thẻ tìm được một người đàn ông tốt cho cuộc đời của mình, thế nên tôi mới luôn cố gắng theo mục tiêu đó, cho dù đường đi có gập gềnh thế nào vẫn kiên trì định bước. 

Sau khi kết thúc bài thi môn cuối cùng của năm nhất đại học, việc đầu tiên tôi làm là leo lên giường ngủ bù. Tôi đã ngủ quên trời quên đất, quên luôn ngày tháng.

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên khiến tôi bừng tỉnh, trong phòng tối om, mọi người đều đang ngủ, Areum bị tiếng điện thoại làm ồn thì làu bàu vài câu rồi trở mình ngủ tiếp.

Tôi lồm cồm bò dậy sờ tìm ống nghe trên bàn đưa lên tai và hỏi với giọng ngái ngủ:'' Chào bạn! Xin hỏi bạn tìm ai ?''

Đầu kia im lặng một hồi lâu, sau đó mới có giọng nam cất lên:'' Xin hỏi có Kim HanMi ở đó không??''

Tôi ngẩng đầu nhìn lên giường của Han Min thấy trống không, có lẽ hôm nay thi xong cô ấy về thẳng nhà. Gia đình cô ấy ở gần đây nên cũng tiện.

Tôi nói với cậu ta bằng giọng tiếc nuối:'' Cậu ấy k có ở đây rồi."

Tôi đang định gác máy thì nghe thấy tiếng hỏi:'' Cậu là Ami phải k?''

'' Ừ, đúng rồi, bạn là....? ''

Thực ra ngay từ đầu tiên, tôi đã nghe ra giọng của Jungkook, nhưng vẫn muốn khẳng định lại.

'' Tôi là Jungkook. "

'' Ồ '' - Tôi tự thấy mình k thân thiết với hắn nên đợi hắn nói tiếp.

'' Phiền cậu giúp tôi 1 chuyện được k ?? ''

'' Chuyện gì ?? ''

'' Tôi chơi bài cùng mấy bạn trong phòng bị thua, người thua phải gọi điện đến phòng bạn nữ và hẹn bạn đó đi xem phim.''

Tôi chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay nhờ vào ánh trăng hắt qua cựa sổ, lờ mờ nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ qua 11h, mấy tên này cũng thật quá đáng.

'' Nếu k hẹn được thì sao?? ''- Tôi hỏi.

'' Thế thì lại gọi điện nữa, cho đến khi gặp được bạn nữ nào lương thiện tốt bụng, giúp đỡ người ngác mới thôi. ''

Câu này sao tôi nghe mà khó chịu thế không biết. Kiểu như nếu tôi thay thế, chính là nữ sinh lương thiện lành, sẵn sàng hỗ trợ người khác thế nhỉ. Anh có thể xem IQ bình thường của tôi, nhưng k thể phủ nhận sự hoàn thiện của tôi!

Thế nên lúc bắt đầu khởi động, tôi hỏi: '' Đúng là cậu chơi bài thua, bắt phải hẹn một cô gái đi xem phim, còn thực sự cậu có ý kiến ​​gì khác, đúng k? ''



End section THÚC .1 .

Còn nhiều phần nữa nha quý dị, hhh. Cứ chờ tui post lên cho quý dzị đọc ngheng hô hô !!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cahill