Chấp nhận buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng phanh đột ngột phía sau tôi, rồi tiếng ai đó hét lên.
Trước khi tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã bị bao vây bởi một lượng lớn những người đổ xô đến, tôi buộc phải di chuyển theo đám đông.

Tôi bị đẩy ra phía trước.

Một người đàn ông nằm trên vũng máu, bộ quần áo trắng nhuộm đỏ máu.
Cơ thể anh ta vẫn đang co giật, máu chảy ra từ khóe miệng.
Tôi cảm thấy da đầu mình tê dại.

Tôi nhìn người đàn ông nằm trên vũng máu, chợt nhớ tới dáng vẻ của Junghoon khi xảy ra tai nạn xe...
Đều giống nhau, đầy máu.
Anh ấy nằm trong vòng tay tôi, co giật, và rồi... và rồi...
Cơ thể tôi bắt đầu run lên, tôi thở hồng hộc, trái tim như tắc nghẽn khó chịu.

Ai đó đang hét lên, một số người đang gọi 119.
Tôi loạng choạng bước ra khỏi đám đông.
"Này! Đèn đỏ!"

"Cẩn thận xe!"
Tôi đang đứng giữa đường thì nghe thấy ai đó hét lớn.
Tiếng còi xe không ngớt, đèn neon chói mắt, đèn xe mờ mờ.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh.
Có một dòng phương tiện đều đặn, tôi lùi lại theo bản năng.
Một chiếc Mercedes phanh gấp và tông nhẹ vào chân tôi.
Người tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tôi xua tay và liên tục nói xin lỗi.

Nhưng ngay khi tôi quay lại, một chiếc xe tải chuẩn bị đâm thẳng vào tôi.
Ánh đèn pha chói lòa làm tôi lóa mắt, tôi vô thức giơ tay lên để chặn nó.

"K--" tiếng còi chói tai vang lên.

Một bàn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi.
Một giây trước khi chiếc xe tải đâm vào tôi, tôi bị kéo ngược lại một cách thô bạo.
Tôi hốt hoảng nhìn lên, hóa ra anh không rời đi.
Tôi không biết nên sợ hãi hay cảm thấy may mắn nữa.
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Hai tay Jungkook ôm chặt vai tôi, để cho mái tóc
đen trên trán bị gió làm rối tung.
Có sự tức giận trong mắt anh, như thể đang hỏi tôi, tại sao em lại liều lĩnh như vậy?

Đèn xanh đang bật, đám đông lại tiếp tục băng qua.

Jungkook vòng tay qua vai tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đưa tôi rời khỏi nơi náo nhiệt ồn ào này.

Đêm khuya, tôi lại mơ thấy Junghoon.
Tại hiện trường vụ tai nạn ô tô, người anh ấy bê bết má.u, anh ấy nói với tôi rằng anh rất đau...
Tôi chợt tỉnh khỏi giấc mộng, trán đầy mồ hôi.
Trong đêm tối, tôi cuộn mình trong chăn, cuộn tròn như một quả bóng.
Thực ra, tôi mới là người đáng phải chế.t.
Tài xế say rượu, tông vào vỉa hè, vì cứu tôi nên anh ấy mới chế.t.
Bao năm qua, tôi luôn sống trong sự tự trách, tôi luôn cảm thấy mình mắc nợ một cuộc đời với Junghoon.

Hôm sau tôi thức dậy vào sáng sớm.
Tôi nhắm mắt lại và theo thói quen sờ điện thoại khắp giường.Sau khi cầm được điện thoại, tôi nheo mắt để kiểm tra thời gian.

Đã gần tám giờ.
Tôi đã gửi một tin nhắn và xin nghỉ với CLB vũ đạo, bởi vì tôi phải đến bệnh viện để tái khám vào lúc mười giờ hôm nay.

Khi thức dậy, tôi thoáng thấy một hộp quà nhỏ màu xám trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Tôi cầm lên và mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ mặt dây chuyền hình hoa hướng dương.
Đây là quà sinh nhật Jungkook tặng tôi sao?
Tôi tưởng anh đã quên rồi.
Tôi nhìn quanh phòng, không thấy Jungkook đâu cả.

Tôi nhanh chóng ra khỏi giường và chạy chân trần đến phòng ngủ dành cho khách, mở cửa mong chờ.
Trong phòng, khăn trải giường sạch sẽ và thẳng tắp.
Trong lòng đột nhiên có chút mất mát, tay tôi buông xuống nắm đấm cửa, yếu ớt dựa vào cửa, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên tay.
Có vẻ như tối qua anh đã không ở nhà.

Khi tôi ra khỏi bệnh viện, đã gần mười hai giờ trưa.
Lúc đứng ở ngã tư đợi taxi, tôi lấy điện thoại trong túi xách ra. Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó gửi cho Jungkook một tin nhắn.

[Tôi vừa xuất viện, bác sĩ nói rằng tôi đang hồi phục rất tốt.]

Sau khi đợi vài phút, anh không trả lời tôi.

Tôi lại gửi một cái khác.

[Sợi dây chuyền rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn.]

Anh vẫn không trả lời.

Tôi cắn môi, nghĩ về nó và gửi cho anh một cái khác.

[Tôi chủ động, nhưng là anh lại bỏ mặc tôi, từ nay về sau tôi sẽ không gửi nữa.]

Vài giây sau, anh ấy trả lời: [ Tôi có đọc nó.]

Tôi không biết nên khóc hay cười.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giận dữ và kiêu ngạo của anh ấy.

Người bạn thân nhất của tôi, Chaeyoung đã gửi một tin nhắn. Cô ấy nói cô ấy đã đi công tác về và muốn mời tôi ăn trưa.

Nói đúng hơn, cô ấy không chỉ là bạn thân của tôi, mà còn là bác sĩ tâm lý của tôi.

Khi Junghoon qua đời, tôi đã bị trầm cảm nặng, chính cô ấy đã cứu tôi khỏi bờ vực của cái chế.t.

Chúng tôi khá ăn ý và trở thành bạn thân sau khi quen biết một thời gian.

Lần cuối cùng khi tôi trò chuyện video với Chaeyoung, tôi đã nói mình chỉ coi Jungkook làm người thay thế và anh đã nghe được cuộc trò chuyện tôi.
Tất cả mọi thứ về tôi, Jungkook và Junghoon.
Chaeyoung đều biết hết.

Vừa vào đến quán đã thấy ngay bóng dáng ngồi bên cửa sổ.

Cô ấy xinh đẹp và thích mặc những bộ trang phục công sở lịch sự, mái tóc xoăn dài khiến cô ấy nổi bật giữa đám đông.

Tôi bước tới và ngồi đối diện với cô ấy.

Khi cô ấy nhìn lên, thoáng nhìn thấy chiếc vòng hoa hướng dương trên cổ tôi.

"Jungkook tặng sao?"

Tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt dây chuyền hoa hướng dương trên cổ, bông hoa lạnh lẽo, giống như bản thân Jungkook.

"Ừm."

Chaeyoung trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: "Xem ra hai người các cậu đã phát triển rất tốt?"

Tôi tự hỏi liệu nó có tốt thật không? Tại sao tôi lại cảm thấy như nó đang trở nên tồi tệ hơn.

Tôi nói với cô ấy về việc Jungkook nghe thấy cuộc trò chuyện video của chúng tôi.
Chaeyoung suýt sặc một ngụm nước chanh.
Tôi cũng nói với cô ấy về những gì đã xảy ra ở ngôi nhà cũ nhà họ Jeon vào đêm hôm đó.

Khi ăn, cô ấy thấy tôi không cười nhiều, nhưng có vẻ suy nghĩ nên nói: "Ami, thật ra có một số việc tớ chưa nói với cậu, nhưng mà tớ cảm thấy thời cơ đã đến."

Tôi hỏi: "Việc gì?"

Chaeyoung đặt chiếc đũa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ami, cậu đã từng nghĩ tới chưa? Thực ra, cậu có tình cảm với Jungkook, nhưng không dám thừa nhận."
"Junghoon đã mất ba năm, cậu nên để nó qua đi."
"Cậu vẫn luôn cố chấp cho rằng cậu nợ Junghoon một mạng, muốn dùng phương thức khác bù đắp cho Junghoon, cho nên nhất định phải một lòng với Junghoon."
"Cậu tự trách mình, cho rằng nếu thừa nhận yêu Jungkook , chính là phản bội Junghoon."
"Nhưng lòng người làm bằng thịt, Jungkook đối với cậu rất ân cần, cậu không thể thờ ơ, chẳng lẽ cậu vẫn muốn trốn tránh sao?"
"Cậu phải biết lòng người sẽ thay đổi, Jungkook cũng sẽ mệt mỏi, chờ anh ấy mệt mỏi rồi thật sự rời đi, cậu có thể chịu được không?"

Chaeyoung vươn tay dọc theo bàn tay và nắm lấy bàn tay đang siết chặt của tôi: "Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. Đối diện với cảm xúc thật của mình không có gì đáng xấu hổ. Tớ tin rằng Junghoon cũng muốn cậu được hạnh phúc."

Lòng bàn tay cô ấy rất ấm áp, bàn tay đang siết chặt của tôi nới lỏng từng chút một.

Tôi nhớ ngày đó ở ngôi nhà cũ, khi Jungkook phớt lờ tôi, tôi đã cảm thấy rất buồn.
Tôi sẽ cảm thấy trống rỗng khi anh bỏ tôi một mình đường phố.

Có đủ loại trước đây.

Ví dụ.

Tôi mổ ruột thừa, tỉnh dậy sau cơn mê, nhìn thấy anh nằm bên giường bệnh, tôi sẽ thấy nhẹ lòng.
Mỗi sáng, tôi rất vui khi thấy anh vụng về vào bếp, học đi học lại cách nấu ăn theo video. Tối muộn tôi đi công tác về, bước ra sân bay đã thấy anh đứng bên xe đợi tôi. Khi tôi bước đến, anh sẽ mở áo choàng quanh người tôi, ôm tôi vào lòng và tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Chaeyoung nói: "Cậu đã gặp đúng người nhưng sai thời điểm."

"Ami, Junghoon là người khiến cậu rung động khi còn trẻ. Còn Jungkook là người xứng đáng với trái tim và linh hồn của cậu."

Tôi lại ngước nhìn Chaeyoung, cô ấy mỉm cười với tôi.Tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Khẽ khịt mũi, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi chúng tôi đến, bầu trời vẫn còn nhiều mây.
Vào lúc này, bầu trời trong xanh, không một gợn mây và trong vắt như ngọc bích.
Mặt trời chiếu vào qua các ô cửa sổ.

Mặt dây chuyền hoa hướng dương trên cổ sáng lấp lánh.
Tôi lại chạm vào nó, nhưng không cảm thấy lạnh.

Có lẽ...
Tôi cũng nên buông bỏ quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro