Nhận ra...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi tối, sau khi tôi hoàn thành buổi diễn tập.
Vừa bước ra khỏi CLB vũ đạo, tôi tình cờ gặp quản gia Park của nhà họ Jeon.

Ông nói, mẹ của Jungkook có chuyện quan trọng muốn hỏi tôi và bảo tôi đi cùng ông đến ngôi nhà cũ của nhà họ Jeon.

Ngôi nhà cổ xây lưng chừng núi, là kiểu biệt thự cổ từ những năm 1980, hoài cổ nhưng cũng không kém phần độc đáo.

Bây giờ trời đã tối, những ô cửa kính của căn biệt thự hiện lên ánh đèn rực rỡ và xa hoa.

Đây lần thứ hai của tôi đây.

Lần đầu tiên, với Junghoon.

Tôi vẫn nhớ, khi Junghoon  giới thiệu với bố mẹ rằng tôi bạn gái của anh ấy, khuôn mặt của bố anh ấy sa sầm lại, kèm theo ánh mắt chán ghét của mẹ anh ấy.

Họ chú ý đến việc môn đăng hộ đối.

Nhưng tôi, sinh ra đã thấp kém.

Sau khi xuống xe, quản gia trực tiếp đưa tôi vào.

Trước khi vào cửa, tôi hít một hơi thật sâu, luôn cảm thấy chán nản khi ở đây.

Đi qua hành lang và đến phòng khách.

Tôi vô tình nhìn thấy Jungkook.

Anh mặc một bộ vest chỉnh tề và ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa.

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi ngồi bên cạnh.

Cô gái để tóc dài và đội khăn choàng, mặc áo dài trắng, nở nụ cười tự tin và phóng khoáng.

Khi thấy tôi, mẹ Jeon đã thay đổi thái độ của bà và bước đến nắm tay tôi.

" Ami đến rồi à."

Bà ta thậm chí còn kéo tôi ngồi cạnh bà ta, còn Jungkook và cô gái đó đang ngồi đối diện với tôi.

Jungkook nhìn thẳng vào tôi, với vẻ ngạc nhiên như thể anh không ngờ rằng tôi sẽ đến đây.

Mẹ Jeon nắm tay tôi, cười nói: " Ami, hôm nay gọi con đến đây một chuyện vui muốn chia sẻ với con."

Chuyện vui?

Tôi nghi hoặc nhìn Jungkook.

Cho đến khi cô gái bên cạnh khoác tay anh, nhìn anh âu yếm, tôi mới hiểu ra.

Bà nói: " Để giới thiệu với con. gái bên cạnh Jungkook tên Yeomi, vị hôn thê của Jungkook. Lần này con trở về Hàn Quốc để kết hôn với Jungkook ."

Cô gái tên Yeomi cũng mỉm cười nhìn tôi.

"Anh Jungkook kể về với tôi, nhưng tôi không để tâm quá khứ, hi vọng thể chúc chúng tôi hạnh phúc."

Mẹ Jeon  siết chặt tay tôi, mỉm cười châm chọc: " sao tuổi Jungkook vẫn còn trẻ, không cưỡng lại được sự cám dỗ của hoa dại bên ngoài, hôm nay gọi con tới đây hi vọng con sẽ biết khó lui, đừng quấy rầy Jungkook trong tương lai."

Tôi liếc nhìn mẹ Jeon.

Nụ cười nhếch mép của bà ta khiến tôi ghét cay ghét đắng.

Tôi rút tay ra khỏi tay bà ta, quay lại nhìn Jungkook hỏi: "Anh sẽ chia tay với tôi sao?"

Jungkook rũ mắt xuống, yên lặng ngồi ở chỗ đó.

Ánh sáng rực rỡ từ trên đầu chiếu xuống, làm cho lông mày và đôi mắt của anh sâu thẳm và cao sang.

Anh mím chặt đôi môi mỏng, phớt lờ tôi.

Mẹ Jeon thở phào nhẹ nhõm: " Quản gia Park, tiễn khách."

Khóe mắt của Yeomi hơi giật giật, cô ta mỉm cười nhìn tôi một cách đắc ý.

" Kim, xin mời". Ông Park đã ra lệnh đuổi tôi.

Tôi bất đắc dĩ liếc nhìn Jungkook, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.

Tôi chợt thấy khó chịu trong lòng.

Jungkook, anh thật sự thích tôi sao?

Quản gia liên tục thúc giục tôi rời đi.

Tôi như bị tảng đá trói chặt dưới chân, bất động, hoang mang nhìn chằm chằm vào Jungkook, cảm xúc trào dâng.

Thấy tôi không cử động, mẹ Jeon nháy mắt với ông Park.

Ông Park đưa tay ra kéo tôi.

Ngay khi tay ông ta chạm vào cánh tay tôi, tôi giống như một con chim sợ hãi, mất kiểm soát hét vào mặt ông ta: "Đừng chạm vào tôi!"

Âm thanh quá lớn khiến mọi người đều sửng sốt.

Trong phòng khách của căn biệt thự to lớn đột nhiên im lặng, mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, như thể tôi là một con quái vật.

Chỉ có Jungkook là bình tĩnh, anh nhìn tôi với vẻ bất lực và xót xa.

Đó là lúc tôi nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Tôi không thể kiểm soát sự lo lắng của mình một lần nữa.

Tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt từng người, chỉ vội vàng nói "Xin lỗi" rồi quay người, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Nhưng mới đi được vài bước, cổ tay tôi bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Trái tim tôi ngừng đập.

Cùng lúc đó, bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi đột nhiên kéo mạnh, toàn bộ cơ thể bị cưỡng bức kéo về phía sau.

Jungkook dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi, hôn thật mạnh.

Lông mi của tôi run lên.

Trong mi mắt của anh hiện lên một tầng đau đớn, anh cứ như vậy nhìn thẳng tôi, đuôi mắt đỏ hoe.

Anh thậm chí còn cắn môi dưới của tôi một cách thô lỗ, tôi nhăn mặt vì đau.

Sau đó, anh từ từ buông tôi ra, trong mắt ẩn chứa một cảm xúc khó hiểu.

Máu trên môi tràn vào miệng, có mùi gỉ sắt.

Mà đôi môi mỏng của Jungkook cũng dính máu của tôi, đỏ tươi chói mắt.

Yeomi tức giận giậm chân và đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Anh Jungkook , anh đang làm thế!"

Cô ta chạy đến bên cạnh mẹ Jeon khóc lóc nói: ", mau nhìn bọn họ đi, bọn họ biết xấu hổ không chứ?"

Trong khi an ủi Yeomi, mẹ Jeon đã mắng Jungkook một cách giận dữ: "Jungkook, con điên rồi sao? Yeomi vị hôn thê của con, Ami cái thá ?"

Jungkook một tay ôm tôi, một tay kéo cà vạt, con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

" Yeomi vị hôn thê của mẹ, không phải con."

Anh lạnh lùng nhìn mẹ mình và Yeomi: "Các người đều thấy thái độ của tôi rồi. Từ nay về sau đừng làm phiền Ami nữa."

Sau đó, anh nắm chặt tay tôi kiên quyết dẫn tôi đi.

Anh hoàn toàn phớt lờ tiếng hét sau lưng.

Xe chạy êm ru trên đường.

Jungkook tôi ngồi cạnh nhau hàng sau.

Mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như thể cố tình tránh mặt tôi.

Tay tôi buông thõng trên đầu gối, đầu cúi xuống, tôi mân mê những ngón tay của mình.

Thi thoảng, tôi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường màu cam soi sáng con đường, hàng cây hai bên đường vụt qua như bay.

Đèn đỏ phía trước đang bật, xe chậm rãi dừng lại.

Một đường im lặng Jungkook đột nhiên nói: "Chẳng lẽ tôi không liên lạc với em, em cũng sẽ không chủ động đi tìm tôi sao?"

Tôi quay sang nhìn anh.

Ngoài cửa sổ xe, ánh sáng lờ mờ chiếu vào, chiếu lên đôi mày lạnh lùng của anh, che đi sự u ám trong mắt anh.

Anh không nhìn tôi, anh chỉ nhìn về phía trước.

"Tôi..." Tôi muốn nói không phải.

Thực ra, buổi chiều, tôi cầm di động liên tục mở hộp chat Kakaotalk với anh, muốn hỏi xem tối nay anh về không?

Nhưng sau khi nhập nhiều lần, cuối cùng đã bị xóa.

"Thực ra, chiều nay tôi..."

" Chuyện đó không còn quan trọng nữa."Jungkook ngắt lời tôi.

Đèn xanh bật, xe chạy qua ngã tư.

Jungkook nói với tài xế, "Tấp vào lề"

Sau khi xe dừng lại.

Jungkook quay đầu đi, không nhìn tôi nữa, lạnh lùng nói: "Xuống xe."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nó vẫn còn rất xa nhà.

Vừa định nói gì đó, Jungkook đã nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Hóa ra anh vẫn còn giận tôi.

Tôi đứng bên đường nhìn xe của Jungkook đi xa.

Đây lần đầu tiên anh bỏ mặc tôi.

Đã hơn tám giờ tối.

Một mình tôi bước đi vô định trên con phố nhộn nhịp, nhìn dòng người tấp nập xung quanh, nhìn những khuôn mặt tươi cười của họ mà lòng càng thêm cô đơn.

Cho đến khi tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng.

Mỗi người cầm một cây kem trên tay, đứng dưới ánh đèn neon, chụp ảnh selfie bằng camera điện thoại với nụ cười ngọt ngào trên môi.

Tôi không thể không dừng lại.

Nhớ lại buổi tối mùa năm nhất đại học, khi tôi cùng Junghoon đứng dưới ánh đèn đường của sân trường, cả hai cùng cầm ly trà sữa chụp ảnh tự sướng bằng máy ảnh, chúng tôi cũng đã cười như thế này.

Tôi vẫn nhớ, lúc ấy tôi ý quay đầu lại, hồ nhìn thấy bóng dáng của Jungkook.

Anh đứng một mình đó.

Bóng dáng đơn dần bị màn đêm nhấn chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro