1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong những đêm không ngủ trong cuộc đời của Hạo.

Hạo hay phi xe đón Đông Anh, để đi cà phê đêm, để đi giao lưu câu lạc bộ guitar giữa phố Sài Gòn. Mà Đông Anh thì mê ba cái vụ đó lắm, tính Hạo cũng chiều, nó muốn đi đâu, dù là quán trong góc hẻm cũ rích mà quên tên gần ba năm, Hạo vẫn tìm cho bằng được, uống hết ly cà phê đen. Nghe giọt tình vương trên má Đông Anh, chắc Hạo say cà phê, hay Đông Anh, vì má nó cam rực dưới đèn mờ.

Rồi anh chở nó về nhà, đêm thao thức vì gò má hồng.

"Mất ngủ vì em bốn năm ròng."

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, giáng sinh nên phố đông nghịt, Hạo quay đầu xe, thôi không chạy ra sông Sài Gòn uống cà phê, mà đưa Đông Anh ra quận 1, ghé quán cà phê nhỏ của em Hạo.

Quán để đèn vàng trầm màu, ám lên mắt Đông Anh, lên má lên môi, làm tim Hạo chộn rộn, giả vờ bảo, Đông Anh để tao tháo nón cho, nón này khó cởi rồi xoa ngang mái đầu nâu tối.

Hạo biết yêu. Chắc tại Đông Anh hay bị say cà phê yểm bùa lên đầu anh.

Đông Anh lên tầng chọn bàn ngoài cửa, gió thốc nhẹ lên mi, đèn đường với ánh trăng rải lên vai Hạo, anh hớp một ngụm, cà phê ngọt ghê, không phải gu anh. Hạo nhăn mặt, bảo Đông Anh ơi cà phê ngọt quá uống giùm tao. Rồi nghe tiếng Đông Anh cười giòn, ừ để tao uống.

Đông Anh dựa lên thành ghế, hát theo bài nhạc đủ để cho nó với Hạo nghe, đủ để tim đập thình thịch tiếng yêu.

Trong đầu Hạo đã từng mường tượng, được ôm Đông Anh, vùi vô cổ áo nó nghe mùi nước xả vải thơm lừng, lăn lộn trong đống tình cảm phức thơm của ngày cuối năm và thậm chí là những năm sau đó. Hạo chật vật. Vì anh sợ nó từ chối.

Mười một giờ rưỡi, gió mạnh hơn quẹt lên má Hạo gắt lạnh, anh khều tay Đông Anh, về mày ơi không lạnh, khuya rồi. Đông Anh đáp nhẹ bẫng, đèn hết dầu, châm thêm đi Hạo. Anh chậc lưỡi lấy dầu dưới bàn châm thêm cho đèn sáng rực, ôm lấy nó.

Tối khuya gió mạnh, đèn không sáng được lâu. Chớp nhoáng cái, Đông Anh cả Hạo chìm trong gió trời và tiếng nhạc Nô-en nhỏ dần phía xa, chìm trong men cà phê tối đen.

Vậy là Hạo lại chở Đông Anh về nhà với tâm tình chộn rộn, cảm nhận gò má Đông Anh áp lên vai trái. Anh cứng đơ người, nghe nó cười khúc khích, hôm nay vui ghê Hạo ơi.

"Ừ, vì có em nên đời vui dễ sợ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro