3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo sến rện, trong từng lời nói và cái vuốt tóc bết mồ hôi của Đông Anh.

Nó biết chứ, nghe gió sông đẩy mùi áo Hạo sờn vai vô lồng ngực căng tròn, tự nhiên nó sợ sệt. Chẳng cớ gì mà mình không được yêu trong hoài bão, Đông Anh biết chứ, nhưng đổ vỡ với Hựu làm nó chùng bước.

Đông Anh từng phát hiện ra, rằng trong mấy đêm mình ên, nó chợt nghe được tâm tư tiếng lòng của chính bản thân, mà từ trong tim cất tiếng thì đố có giấu được mầm tình nhỏ xíu đang lớn dần.

Một tối, Hạo gọi rủ Đông Anh ra quán bờ kè nhâm nhi tí bia, có cả thằng Hiền với anh Nhất. Mà Đông Anh từ chối, vì nó phải soạn giáo án, Hạo cũng ậm ờ rồi tắt máy.

Thật ra Đông Anh không muốn gặp Hạo nữa, nó còn muốn thay sim đổi số rồi chuyển đi, diếm luôn tình trong sáng dành cho Hạo, mà ngồi quần một hồi với đống giấy tờ, nó lại cầm điện thoại gọi, Hạo, qua chở tao ra đó ngồi với, tao xong việc nhàn rồi. Hạo ừ nhẹ tênh. Chắc là anh say rồi, mà chớ phải đâu, tại Đông Anh say.

Hạo chạy xe như bay, chạy trên cầu mà bên tai Đông Anh toàn nghe tiếng gió phừng. Tay nó để hờ ngang eo Hạo, cằm tựa lên vai trái thủ thỉ nhỏ, Hạo ơi lạnh quá. Hạo cười, má anh đỏ lên, vì lạnh hoặc do cồn.

Nó với Hạo như sóng quẩn quanh mặt hồ, tự do như mây mà tách nhau thì lạc lối, cả hai đều bị ghì chân bởi đêm níu chặt và lồng ngực đêm đêm thoi thóp vì đau.

Còn đau nên còn yêu. Yêu nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro