habit (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thằng em cậu lại say ở chỗ tôi rồi"

"Đến rước nó về đi cho người ta còn đóng cửa"


-

Seo Youngho gấp lại cuốn tiểu luận của sinh viên năm nhất, tháo cặp kính xuống, tay xoa hai hốc mắt khô khốc. Bây giờ đã chớm vào mùa thi cuối kỳ, tiểu luận hết môn của sinh viên bắt đầu dồn dập đổ về. Suốt cả tuần nay Seo Youngho vừa phải lên lớp dạy mấy tiết cuối cho sinh viên năm ba trước kỳ kiến tập, đến chiều phải lên giảng cho ba lớp nghiên cứu sinh, tối thì tranh thủ chấm tiểu luận và đề tài, bận đến chẳng kịp pha cho mình một cốc café mỗi sáng như trước, chỉ đành ngày hai buổi trông đợi vào quán starbucks trước cổng trường.

Như hôm nay chấm xong chồng bài này đã gần nửa đêm, Seo Youngho đứng dậy vặn người vài cái. Nhờ chăm tập thể dục từ hồi trẻ đến tận giờ, dù đã gần bốn mươi nhưng trông anh vẫn không đến nỗi nào, da dẻ chưa có dấu hiệu có tuổi. Chỉ là ngồi lâu thì thắt lưng có hơi phản chủ một chút, Seo Youngho làm vài động tác vận động cơ bản, thuận tiện nhìn sang cửa sổ nhà đối diện: đèn vẫn chưa sáng, thằng nhóc kia lại chết dẫm ở đâu rồi. Năm ba là kỳ sau đi kiến tập mà vẫn cứ lông ba lông bông.


Seo Youngho vừa chẹp miệng cảm thán, điện thoại đặt trên bàn chợt rung lên: đúng là đốt hương muỗi cũng lên, chưa kịp dứt lời đã linh thật.


"Trông nó như con bạch tuộc chết ấy, nhìn cũng chán mắt tôi"

"Nhanh lên, trước khi tôi hốt nó vào thùng rác công cộng sau quán."  


Lúc này Youngho không biết nên ghét bỏ tay chủ quán rượu quen tốt tính nhưng tsun và nóng nảy độc mồm này, hay là thằng nhóc con kia. Hoặc cả hai, Seo Youngho thở dài, lấy áo khoác và chìa khóa xe. Đường đường là giảng viên cao cấp của trường đại học, nửa đêm còn phải đánh xe đi đón một con ma men.


Con ma men đấy là người quen, hàng xóm đối diện, sinh viên, bạn nhậu, bạn tập gym, bạn đi uống café, cục nợ có cái mặt đẹp trai, Jeong Jaehyun.





Nói về chuyện Seo Youngho quen Jeong Jaehyun, thật tình cũng đơn giản, không có gì ly kì, chỉ là một tí hoài niệm. Kiểu như ngày đầu gặp, Jeong Jaehyun mới mười một, hai má vẫn hơi phúng phính mang nét trẻ con, đứng sau khung cửa sắt, nhìn Seo Youngho đang bận rộn dọn vào nhà mới đối diện với nhà thằng bé. Seo Youngho nhớ khi đó Jeong Jaehyun mặc một cái áo phông tím, miệng ngậm kẹo mút, ánh mắt hết lén lút nhìn anh, rồi lại chẳng thèm giấu giếm nhìn thẳng vào bộ PS. Đến khi bị anh phát hiện lại giật mình đảo mắt đi chỗ khác, sau đó vì ngại mà hai tai đỏ bừng, chạy biến vào nhà. Tận lúc Seo Youngho sang nhà chào hỏi với tư cách hàng xóm mới cũng không dám ra gặp, chỉ đứng sau tấm bình phong dòm ra.

Seo Youngho ngày ấy nghĩ nhóc con này thật dễ thương, sau này có nhận con nuôi cũng sẽ nhận một đứa đáng yêu như vậy. Nào ngờ đâu nhóc con ngại ngùng dễ thương hồi đấy, vụt cái lớn lên thành một trang nam nhi cả người ngập chất đàn ông, nét trẻ con ngày xưa thu bớt sau khuôn mặt góc cạnh cuốn hút, đẹp trai muốn chửi thề, mỗi ngày đi vòng vòng trong trường như thể người mẫu bước ra từ quảng cáo.


Nhưng thế nào vẫn là một thằng nhóc con thôi, Seo Youngho nghĩ thế đấy. Có thể vì anh đã chứng kiến từ lúc nó mới mười một, đến nay là hai mốt, ngót nghét mười năm. Nhìn nó giành anh cái điều khiển PC, nhìn nó dần nghiện café giống anh, dạy nó thi cấp ba rồi thi đại học, ly rượu đầu tiên của tuổi trưởng thành cũng là anh rót cho. Đối với Seo Youngho, sự tồn tại của Jeong Jaehyun suốt cả chục năm qua thành điều thân thuộc, như thể đánh răng rửa mặt buổi sáng. Dù anh không phủ nhận thằng nhóc nhà bên thế là đã lớn, nhưng nhìn cách nó những khi ở bên anh, rõ ràng vẫn y nguyên chẳng có gì thay đổi.





Cả việc đến đón Jeong Jaehyun tại quán rượu lúc gần nửa đêm thế này, Seo Youngho cũng đã quen rồi.





-----------

Chủ quán là một ông anh thấp thấp lùn lùn nhưng giọng rất vang, hào sảng tốt tính mỗi tội hơi độc mồm. Đây là quán quen của cả anh lẫn Jaehyun, lâu lâu cuối tuần cả hai vẫn hẹn nhau một bữa nhậu giao lưu ở đây. Nhưng đấy là trước kia, khi Seo Youngho chưa lên giảng viên cao cấp và trở nên quá bận như giờ, cũng như là khi Jeong Jaehyun chưa bị condi tình yêu quật.


Jeong Jaehyun ấy à, người ta nhìn hắn ngày thường mặc áo phông trắng chơi bóng rổ ngoài sân, nắng chiếu qua tóc mái ướt mồ hôi như một tầng filter lấp lánh, cả người từ ánh mắt đến đầu ngón tay cũng tỏa ra hương vị thanh xuân tình đầu, đẹp trai đến khiến ai cũng phải xuýt xoa, hẳn sẽ nghĩ người theo đuổi hắn phải xếp từ phòng giáo vụ tầng bảy kéo ra tới hàng que xiên mãi đầu đường. Chẳng ai nghĩ đấy sẽ là cái người giờ đây, nửa ngồi nửa dựa bẹp một góc quán rượu, trên bàn lăn lóc mấy chai trống rỗng, cằm như muốn dán vào ngực và hai tai đỏ bừng, lí do là vừa thất tình.


Phải, Jeong Jaehyun, crush quốc dân (theo miệng mấy sinh viên trong trường đồn thế), chết rũ trong quán nhậu uống rượu, vì thất tình.

Mà thậm chí còn chả phải một lần. Seo Youngho dừng bước, đứng khoanh tay một góc nhìn về phía thằng nhóc đáng tuổi cháu mình, đôi mày nhíu lại như tính toán. Lần thứ bao nhiêu anh phải đến đón tên say này về rồi nhỉ.





Như đã nói bên trên, rằng Jeong Jaehyun đẹp. Cái kiểu đẹp đa dạng lắm, ai thích như nào hắn đều có cả. Lúc thì là thiếu niên dương quang rạng rỡ, cười lên liền sáng bừng như nắng mùa xuân. Lúc lại dịu dàng, âm trầm an yên như mặt hồ vào thu. Thậm chí đôi khi lại mang nét hơi bất cần thoáng chút hư hỏng. Nhìn đôi mắt đào hoa, khóe môi cứ dợm cong lên cùng hai lúm đồng tiền lấp ló kia đi, cá chắc cả tá người chịu chết chìm trong đấy. Nhưng cũng chính vì Jaehyun đẹp, lại là kiểu đẹp khiến người ta không có cảm giác an toàn.

Seo Youngho nhớ lại mối tình gần đây nhất của Jaehyun mà anh gặp. Một cậu trai tóc tím, lớn hơn Jaehyun một tuổi (hắn có xu hướng thích người lớn hơn thì phải), mắt tròn xoe lấp lánh khiến Seo Youngho nghĩ đến mấy con động vật nhỏ, ngũ quan xinh xắn nhưng vẫn có nét cấm dục sexy. Cậu trai này là sinh viên cũ của Seo Youngho, khi còn yêu Jaehyun vẫn đang học nghiên cứu sinh, chia tay xong thì viết luận án rồi, còn nhờ anh làm người hướng dẫn, dự kiến mùa hè năm sau sẽ bảo vệ. Seo Youngho nhớ có lần đã ý nhị hỏi về việc vì sao cậu ta với Jaehyun lại chia tay, rõ ràng trông cả hai rất hạnh phúc mà. Mỗi lần nhìn ra từ cửa phòng giáo vụ, lại thấy Jaehyun vẫn cậu ta đi qua, tay trong tay, cười nói vui lắm, nhóc con kia nhà Youngho hai mắt cong lên đến chẳng thấy mặt trời. Cậu trai với mái tóc mang màu lavender cúi đầu hơi cười bảo, Jaehyun tốt lắm, chỉ là yêu hắn cậu không cảm thấy an toàn, cảm giác như yêu một cơn gió, chẳng biết nó sẽ đọng lại bao lâu, chẳng biết ngày mai bay đi chốn nào.


Dĩ nhiên lý do này chả hợp lý tẹo nào, nhưng Seo Youngho không muốn hỏi thêm. Anh chỉ nhớ lần chia tay ấy có thể được liệt vào cú shock lịch sử với Jeong Jaehyun. Kiểu shock mà đến cả hai, ba tháng sau đấy hắn vẫn thất thần, mấy lần chạy qua phòng giáo vụ của anh chắc để lên lớp tìm người ta, nhưng thế nào lại quay bước, điện thoại bấm sẵn số cũng không dám nhắn. Jeong Jaehyun dương quang rạng rỡ đầy tự tin tất cả đều thấy, nhưng một Jeong Jaehyun si tình lại nhút nhát rụt rè này, chỉ có mình Seo Youngho biết thôi.





-----------

"Lần này là ai đây?" Seo Youngho ngồi xuống, lựa ra giữa chỗ chai rượu rỗng một chai còn non nửa, bình tĩnh rót xuống cho mình một li, vừa nhấm nháp vừa nhìn Jeong Jaehyun thảm hại ngồi bên cạnh.

Từ hồi dạy ôn thi cấp ba, Jaehyun gọi trêu Youngho là thầy, xưng em. Rồi cứ thế thuận miệng mà gọi đến tận bây giờ.


"Lại là sinh viên của thầy đấy" Jeong Jaehyun hẳn say rồi, giọng lè nhè chẳng rõ chữ. Rồi như một con mèo hoang hung dữ bị chạm phải đuôi, hắn nhào sang phía Seo Youngho đang ngồi xem chuyện vui, vùng vằng đá đấm "Sao em toàn yêu phải sinh viên của thầy vậy? Xong rồi bị đá thảm như này nữa? Thầy nói xem thầy có cần chịu trách nhiệm với em không?"


Ô hay, sinh viên tôi đá cậu thì liên quan gì đến tôi.


Seo Youngho biết thằng nhóc này chỉ làm trò thôi, hắn mà muốn tẩn anh thật thì cũng hơi mệt đấy. Thoáng qua hai cái vuốt mèo lộn xộn kia, thấy một mảnh giấy lăn lóc giữa đám chai lọ. Seo Youngho vươn tay sang bắt lấy, môi nhếch lên khinh thường: nhãi con sến sẩm, tính bắt chước phim truyền hình ba xu chiếu lúc sáu giờ tối cho các bà nội trợ hay gì, uống rượu thất tình còn lôi ảnh ghệ cũ ra ngắm nữa.

Tóc đỏ hơi dài, trông dáng bụi đời nghệ sĩ, cười lên đẹp, không giống người Hàn lắm. Seo Youngho nhìn lại lần thứ hai, nhớ không nhầm thì đây là nghiên cứu sinh trao đổi bên Nhật, không hẳn là sinh viên nhưng cũng có đứng lớp dạy vài buổi, ấn tượng vẫn nhớ khá rõ. Một phần là vì nước ngoài, phần kia vì tính cách sôi nổi rất hòa đồng, và đặc biệt là đặt siêu nhiều câu hỏi, khiến giảng viên như anh đây cảm thấy hơi toát mồ hôi. Seo Youngho nhìn tấm ảnh lần nữa, tên nhóc kia cười lên rất xinh, nhưng trong mắt anh thế nào vẫn như con golden ngốc nghếch. Con golden ấy giờ đang chuyển sang dựa vào người anh, không quậy phá cũng không rên rỉ, im lìm như ngủ rồi. Jeong Jaehyun chọn gu người yêu khá đấy, nhưng khá để làm gì, kết thúc không phải vẫn là say khướt để Seo Youngho ôm về nhà, sáng hôm sau nằm trên giường của Seo Youngho, ngang nhiên đòi một bát canh giải rượu hả.


"Nào, anh đưa em về."

Seo Youngho nhét bừa tấm ảnh vào túi áo, tay xách nách Jeong Jaehyun đứng lên. Hắn cũng rất ngoan, thậm chí còn biết tự mặc áo khoác, kéo mũ trùm đầu lên, ngang qua quầy còn gật đầu chào anh chủ quán. Đến khi ngồi vào xe Seo Youngho rồi mới ngẩn ngơ như người mất hồn, hỏi chìa khóa nhà có cầm không thì lắc đầu, sau đó ngoẹo đầu sang một bên, ngủ mất. Seo Youngho cũng hết cách, anh không thể đánh thức hàng xóm vì thằng con trai thất tình say xỉn của họ được (dù anh hoàn toàn có quyền làm thế). Nên Seo Youngho đưa Jeong Jaehyun về nhà, vác của nợ đẹp trai cao xấp xỉ mình lên giường, cẩn thận cởi giày, cởi tất, dẹm chăn. Mọi việc cứ làm thật trơn tru. Seo Youngho hạ độ sáng của đèn ngủ, thậm chí vì là Jeong Jaehyun ngủ lại mà đốt nến thơm, rồi lẳng lặng ôm gối ra phòng khách.





Jeong Jaehyun mười ba tuổi làm vỡ lọ hoa của mẹ, sợ quá chạy sang nhà Seo Youngho tá túc, cho đến Jeong Jaehyun hai mốt tuổi say ngất vì thất tình phải để Seo Youngho đưa về, việc chăm sóc một Jeong Jaehyun như thế, anh đều đã quen cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro