habit (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Jeong Jaehyun lại có người yêu mới, là chuyện của mùa xuân năm sau.


Sau khi vượt qua cú thất tình với anh giai người Nhật lớn hơn hai tuổi kia, lần này là một cậu chàng bằng tuổi, người Trung, quen ở chỗ thực tập.

Quen nhau một tuần, đi chơi hai bữa, chính thức hẹn hò vào buổi thứ ba. Seo Youngho không hiểu thời nay bọn trẻ sống nhanh vậy làm gì. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Jeong Jaehyun vừa dắt xe ra khỏi nhà, chắc đi chơi với cậu người yêu. Seo Youngho thấy mình hình như hơi già rồi.


Seo Youngho từng gặp cậu người yêu mới của Jaehyun, khi hai người họ đi qua quán rượu thì vô tình gặp anh đang nhậu một mình ở đấy. Cũng chỉ đơn giản vô tình gặp rồi chào hỏi qua loa thôi, ai lại dắt người yêu đi hẹn hò ở quán nhậu bao giờ. Seo Youngho liếc mắt nhìn cậu trai kia, mắt phượng môi nhỏ, đường nét thanh tú mềm mại, có vẻ chưa rành tiếng Hàn lắm hoặc nhát người lạ nên hơi rụt rè, đứng nép sau lưng Jaehyun ngại ngùng cúi chào anh lẫn chủ quán, trông hệt một chiếc gà con dễ thương.

Ừ, dễ thương, chắc gu của Jaehyun là vậy. Có thể hơi sexy cấm dục như cậu nghiên cứu sinh tóc tím, có thể hoang dã cá tính như anh trai người Nhật, thậm chí có thể xinh đẹp vô thực kiểu cậu dancer tình đầu Jaehyun quen hồi cấp ba (sau đó cũng chia tay trong vật vã), thì kiểu gì cũng phải dễ thương. Cũng đúng thôi, trên đời ai chẳng thích người dễ thương. Seo Youngho lại nhìn sang Jeong Jaehyun, dù đôi nét trẻ con còn đọng lại ở hai má phúng phính lúc nhai đồ ăn và đôi lúm đồng tiền thật sâu, thì cơ bản hoàn toàn là nét nam tính mạnh mẽ quyến rũ, từ đuôi mắt, khóe môi đến đường quai hàm sắc. Jaehyun từ nhỏ đã thích mấy đồ xinh xắn dễ thương, lớn lên chọn người yêu cũng chọn mấy người dễ thương xinh xắn. Seo Youngho nhìn đôi mới yêu kia đi xa thật xa, tự dưng quay sang anh chủ quán.


"Anh có thấy tôi dễ thương không?"

Đáp lại là một tiếng hừ cùng ánh mắt mắt hôm-nay-cậu-có-bệnh-à.


Được rồi, Seo Youngho thở dài, làm gì có ông chú bốn mươi cao hơn mét tám tập gym cơ bắp cuồn cuộn, suốt ngày giảng về lãi suất với giá trị thặng dư mà đòi dễ thương chứ.


"Thằng nhóc này số tốt nhỉ, thấy thay người yêu hoài."

Anh chủ quán nói một câu vu vơ. Bàn tay cầm chai rượu của Seo Youngho dừng lại một chút, rồi chậm rãi rót một ly đầy, hơi lắc đầu.


Vẫn là người ngoài nhìn vào, chỉ thấy Jeong Jaehyun như một thằng nhóc con được cái mã đẹp trai, đào hoa tốt số, thay bồ như thay áo. Nhưng cũng vẫn chỉ Seo Youngho biết, Jeong Jaehyun yêu vào rồi lụy tình cỡ nào. Một Jeong Jaehyun sẽ nửa âm thầm nửa nồng nhiệt mà trao tất cả tấm lòng mình cho người ta, đến lúc bị dày xéo quay lưng nửa lời oán trách cũng không nói, uống một trận say rồi thẫn thờ cả mấy tháng dài. Nhiều người nghĩ hắn vô tâm vô phế, Seo Youngho lại đơn giản thấy, thằng nhóc này dễ yêu dễ lụy, mà trong tình yêu ai càng lụy càng tổn thương. Không thể chửi mắng hắn vô tâm vô phế nữa, bởi từng ấy cuộc tình đi qua, lần nào cũng là người chủ động theo đuổi, chủ động toàn tâm toàn ý yêu đương, sau đó lại bị động bị đá, rốt cuộc tổn thương nhiều lắm rồi.


Jeong Jaehyun sau đêm chia tay tình đầu, hắn khi ấy mới đang học lớp 11, ngây thơ đến nỗi dầm mưa cả chiều lẫn tối chờ người ta quay lại giải thích, kết quả là phát sốt một tuần. Seo Youngho qua thăm, mang cho hắn quyển vở bài tập anh chép hộ cùng mấy gói snack hắn thích, nhìn thằng nhóc con sau một đêm mà xẹp lại còn một nhúm, vừa cáu vừa thương. Con golden đấy chỉ cười hề hề, tay cầm miếng snack bảo, đời còn dài, em sẽ sớm tìm được chân ái thôi, thầy cứ yên tâm. Đến giờ tim cũng sắp thành cái tổ ong, mà chân ái thì vẫn chẳng thấy. Seo Youngho có lần khịa hỏi, thế chân ái đâu rồi. Jeong Jaehyun cầm bát canh giải rượu, ngồi khoanh chân trên giường của Seo Youngho, nhăn nhó đáp, em đủ đau rồi, thầy không phải khịa thế đâu.


Không, tôi thấy cậu chưa tỉnh đâu, đáng bị khịa nữa. Nhưng Seo Youngho vẫn là người mềm lòng, mấy lời kia chỉ nghĩ trong đầu, rồi nuốt xuống bụng.


-----------


Seo Youngho không đến nỗi là ông chú già mốc meo không có người theo đuổi. Theo như lời mẹ Jaehyun và mấy người hàng xóm khác thì, Seo Youngho chỉ cần thôi là có một hàng người xếp kín quanh cái khu dân cư này chờ anh để mắt tới. Lịch lãm, công việc ổn định, vừa lên giảng viên cao cấp cách đây hai năm nên lương bổng rất khá, còn có nhà có xe, không phải ideal type của người người nhà nhà sao.

Seo Youngho cũng không phải chưa từng đi thử kiếm tình yêu. Anh đã từng đi xem mắt dăm bảy mối do gia đình lẫn bạn bè, hàng xóm giới thiệu. Nhưng rồi tất cả chóng vánh kết thúc bởi hai từ, không hợp. Có thể là Seo Youngho kén chọn thật, hoặc là do vốn có tư tâm riêng.



"Thầy cứ thế sau này già ai chăm thầy?"

Một ngày nọ ở quán nhậu, Jeong Jaehyun vừa cắn chân gà vừa nhướn mày hỏi.


Seo Youngho nhìn thằng nhóc đối diện. Phải, dù Jeong Jaehyun đã hai mươi hai rồi, đối với Seo Youngho hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc. Lịch lãm quý ông ở đâu chứ, không phải vẫn là nhóc con mặc áo phông đen quần thể dục, ngồi ở quán nhậu vỉa hè gặm chân gà, hai má hơi phồng lên vì đồ ăn, mép với cằm còn dính gia vị ướp thịt sao. Seo Youngho rút giấy ăn, đưa đến trước mặt hắn ý bảo lau miệng đi, rồi thong thả ngắm nghía như ngắm một đứa nhỏ tự tay mình nuôi lớn.


"Anh có bảo hiểm, có lương hưu. Già thì vào dưỡng lão, lo gì."

Rồi lấy đũa gắp sang bát đối diện một xiên thịt vừa nướng xong thơm phức.


"Em mới đáng lo ấy. Đến bao giờ mới nghiêm túc hết yêu đương lông bông?"

"Em không yêu đương lông bông, thầy cũng biết mà. Em đang tìm chân ái đời mình."

"Ngớ ngẩn. Thế tìm được chưa?"

"Rồi."


Seo Youngho nghe một chỗ nào đấy bị nhồi nhét kín bưng tận cùng trong người vỡ tiếng loảng xoảng. Từng lớp ngụy tạo suốt cả chục năm giống như bị một bàn tay vò nhát nhăn nhúm, chỉ chực xé toạc ra, để lộ bên trong là một mảng tối tăm toàn tư tâm dằng xé. Seo Youngho hi vọng bóng đèn của quán nhậu không đủ sáng để Jaehyun nhìn ra một thoáng hoảng loạn vụt qua mắt anh, trước khi anh nghe tiếng mình lên tiếng, bình thản như mọi khi.


"Ai đấy? Cậu nhóc người Trung kia?"

"Không phải." Jaehyun lấy giấy ăn lau qua tay, xong đó cầm xiên thịt được đặt vào bát mình khi nãy lên bắt đầu xử lý "Bọn em chia tay rồi."

"Đã chia tay rồi? Không phải mới chỉ được bốn năm tháng gì đấy thôi à?"


Cuộc tình ngắn nhất từ trước đến nay của Jaehyun còn được hẳn tận tám tháng.


"Chính xác là năm tháng hai mươi ba ngày."

"Thế nên hôm nay rủ anh ra ăn là để chia buồn chuyện lại bị đá hả?"

"Không phải bị đá." Jaehyun vung vẩy xiên thịt còn một nửa "Là em chia tay cậu ấy."


Rồi như nghe có vẻ bản thân giống thằng khốn nạn quá liền sửa lại.

"Cũng không phải, là bọn em cùng lúc đề nghị chia tay." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro