Chapter 5: 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ.  Tớ sẽ là người dạy Muay Thai. Thế nên chỉ cần bây giờ tớ chăm chỉ học thì sau này tớ sẽ tự do"
"Đó chính là "theo cách riêng" mà tớ nói đấy"
"Hiện tại thì thoải mái lắm. Hiện tại thôi, sau không biết thế nào"

Lắng nghe cuộc đối thoại của hai chàng trai ngồi hai bên mình, Dunk hỏi một câu ngây thơ             
"Này, hai cậu thân nhau từ trước à?"    "Chúng tớ học cùng cấp ba với nhau. Một khối trường tư lập gồm cả trường cấp ba và cấp hai, Joong học từ hồi cấp hai, tớ thì lên cấp ba mới vào đó"  "Tớ từ cấp hai lên thẳng cấp ba theo cơ chế của trường"                                      "Chúng tớ học cùng lớp luôn, Joong hồi đó hay tham gia thi đấu điền kinh cùng bọn tớ mỗi khi đội thiếu người" 
"Ồ thế à?"
"Cậu ngạc nhiên hả?"
Joong hỏi, Dunk cuy tay phủ nhận
"Đâu có, hồi tiểu học khả năng vận động của cậu cũng tốt mà"
"Cậu còn nhớ ư?"
"Ừ. Dạo đó cậu chạt rất nhanh. Vả lại trong môn nhảy vượt chướng ngại vật, cậu còn là người nhảy cao nhất lớp nữa. Tớ không nhảy qua được năm tầng chướng ngại vật nên khi đó đã rất ngưỡng mộ cậu"
Chuyện này Dunk vừa nhớ ra tức thì, nhưng nghe anh nói Joong liền mỉm cười sung sướng tới mức khiến anh ngạc nhiên. Khuôn mặt dễ mến như một chú cún con nở bùng nụ cười rạng rỡ
"Cảm ơn cậu nhé, Dunk"

"Joong hồi đó thành tích học tập luôn ở top đầu, lúc nào cũng lặng lẽ đọc sách tiếng anh trong lớp"
"Hồi đó cậu là thiếu niên mê văn học cơ đấy"
"Không phải! Ở nhà tớ phải nghe thứ tiếng Thái cứng nhắc quá nhiều nên mới chọn đọc tiếng Anh để giải tỏa"
"Lý lẽ gì ngầu vậy!?"
"Môn tiếng Anh tớ chưa bao giờ được quá điểm ba"
"Vậy không được đâu Dunk. Joong không biết tới điểm số nào ngoài điểm năm đâu đấy"
"Trời, châm chọc ghê!"
Cả hai bật cười, Joong có vẻ bực bội gắp miếng gà chiên ăn rồi uống cạn cốc bia do Dunk để lại
"Đừng hờn dỗi mà, xin lỗi nha Joong"
"Dù sao tớ cũng chưa được điểm dưới năm bao giờ"
"Chà, cậu tự nói kìa"                    
Dunk cười, Joong ngượng ngùng gãi gãi mặt. Dù vẻ ngoài hơi trẻ con nhưng khi chú ý sẽ thấy Joong ngồi thẳng lưng, cách cầm đũa cũng rất nghiêm chỉnh. Những ngón tay rất đẹp của cậu gây ấn tượng mạnh với Dunk

Sau đó họ rời quán để đi tăng hai. Dunk cảm thấy tiếc nối với những người bạn về sớm, anh và họ đứng trước cửa quán nhậu, trao đổi số điện thoại với nhau
"Hôm nay bạn gái cậu không đi à Take?"
Dunk bất giác ngẩng đầu lên khi nghe giọng ai đó hỏi. Ánh mắt anh chợt gặp phải ánh mắt Joong, Dunk xấu hổ nhìn xuống màn hình điện thoại của mình
"Hôm nay cô ấy về nhà bố mẹ. Cô ấy nói sẽ về muộn một chút"
"Hai người định sống thử đến bao giờ? Sao không kết hôn đi?"
"Tớ muốn lắm nhưng cô ấy bảo muốn làm việc thêm một thời gian nữa"
"Thế à. Cô ấy mới đi làm được một năm nhỉ ??"
Cuộc nói chuyện lướt qua trên đỉnh đầu Dunk. Hứng chịu cuộc công kích bất ngờ, Dunk nhận ra nụ cười của mình hiện tại thật gượng ép
                                                                                                                                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro