Chapter 5: 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk ngẩng mặt lên bầu trời đêm, thở dài một tiếng. Mặt trời chậm rãi lặn trên bầu trời hạ cũng là lúc quán rượu bắt đầu nhộn nhịp. Đứng trước tấm rèm vải của quán rượu, đột nhiên anh thấy hơi sợ, chần chừ không bước vào trong. Đúng lúc anh định lấy gương ra kiểm tra lại mặt mũi thì.."Cậu không vào ư?
Dunk nhảy dựng lên vì tiếng nói đột ngột sau lưng. Ngoảng đầu lại, anh thấy một thanh niên ăn mặc như sinh viên đang đứng đó. Chiếc áo phông rộng thùng thình, quần jeans trùm lên đôi giày thể thao. Mái tóc dài lẫn lộn màu nâu và màu đen hơi rối

"Xin lỗi anh!"
Anh vội vàng xin lỗi rồi cúi người đi qua tấm rèm vải để vào quán như chạy trốn
"Dunk Natach..."
Anh có cảm giác được gọi tên, Dunk lo lắng quay đầu lại, anh chàng đứng sau lưng nhìn anh đầy hoài nghi hoặc, gương mặt toát lên vẻ bất ngờ
Anh lục tìm trong trí nhớ về người thanh niên này, nhưng chẳng có chút kí ức nào về việc gặp anh ta ở Bangkok cả. Cũng chẳng phải bạn quen thời cao đẳng. Vậy bạn thời tiểu học ư? Nghĩa là hai người bằng tuổi?
Quần áo anh ta giống sinh viên, có lẽ là học sinh khóa dưới anh chăng? Nét mặt cũng không cứng cỏi như những người cùng trang lứa với anh, nói đúng hơn là vẻ mặt anh ta khá non, còn vương lại nét đáng yêu khiến anh nghĩ hồi nhỏ chắc anh ta hay bị nhầm là con gái lắm. Nhưng dù đã mở rộng phạm vi ký ức tới các em khóa dưới, Dunk vẫn không nhớ ra người này

Giây phút Dunk ấp úng còn người thanh niên có vẻ định nói gì đó thì cánh cửa mở ra, anh nghe thấy tiếng chào đón huyên náo vọng tới
"Dunk ơi, ở đây, ở đây này! Lâu lắm rồi không gặp cậu. Ủa? Có phải Joong đó không? Ôi, cậu cũng đến ư? Mọi người ơi, có cả Joong nữa này"
   
Cả lớp sao có thể bỏ mặt Dunk, người hơn mười năm họ mới gặp lại được. Anh được dẫn vào chỗ ngồi và được chào đón đầy hoan hỉ
"Ôi, lâu lắm mới gặp lại cậu, Dunk. Nhớ ngày xưa ghê!"
Mikie đã báo trước với các bạn về Dunk, mọi người thi nhau hỏi han anh. Vì mải đối chiếu hình ảnh trong quá khứ và tên họ từng người, Dunk bận rộn tới mức không biết mình đang nói gì nữa
Cuộc trò chuyện càng lúc càng sôi nổi, trên bàn bày la liệt những cuốn thực đơn của quán. Dù anh không gọi, nhân viên vẫn để cốc bia trước mặt anh, anh không nhớ nãy mình đã uống cạn bao nhiêu cốc nữa

"Dunk đang làm việc trên Bangkok nhỉ? Tớ nghe Mikie kể thế"
"Cậu làm công việc văn phòng bình thường à"
"Ừm ... Tớ làm về mảng may mặc trang phục"
Mọi người hỏi liên tiếp như súng liên thanh, làm đầu Dunk xoay như chong chóng

Khi quán bắt đầu đông dần, các bạn cùng lớp của anh cũng xuất hiện nhiều hơn. Mọi người làm nhiều ngành nghề khác nhau, người vừa tan làm ở công ty, người vừa đóng cửa hàng mình tự kinh doanh. Câu chuyện giữa họ mỗi lúc một sôi nổi. Dunk chuyển sang ngồi cạnh anh chàng mặc vest mới tới khi nãy
"Dunk à, lâu lắm mới gặp cậu"
"Chào cậu, Take"
Hai người cười nói và chạm cốc, Dunk liền để ý ngón tay đeo nhẫn trên bàn tay trái của Take
  
Take là mối tình đầu của anh. Hồi đó cậu là một lớp trưởng vui vẻ và thân thiện, rất bảnh trai, nhưng sự kết hợp giữa gương mặt tinh anh và bộ vest hiện tại khiến cậu tuyệt vời tới nỗi Dunk cảm thấy giây phút này có lẽ anh sẽ phải lòng cậu lần nữa. Nhưng anh không nói ra tâm tư tình cảm của mình, anh sợ rằng nếu nói ra tất cả thì Take sẽ nghĩ anh là người như thế nào? Sẽ kì thị hay cảm thông cho con người thật của anh? Anh không muốn mất đi một người bạn như thế này.
Dunk tới đây với mục đích gặp lại Take, vì thế vừa nói chuyện anh vừa lựa thời điểm thích hợp để hẹn gặp riêng Take vào dịp khác
   
"Dunk ơi, cậu uống gì không?"
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, Dunk quay đầu lại thì thấy cậu thanh niên vừa nãy đang đứng đó
Trong khoảng 20 người bạn cùng lớp tham gia buổi họp mặt này, có những người đã lên tới chức quản lý bậc trung, mang phong cách lịch lãm giống như Take. Mười người thì có mười kiểu trưởng thành. Nhưng người vẫn giữ phong cách hồi sinh viên thì chỉ có cậu thanh niên đang ngồi cạnh anh mà thôi
Cậu ấy là Joong Archen. Dunk lờ mờ nhớ hồi tiểu học cậu khá nổi bật. Nhưng sự nổi bật này khác với Take - người mà cứ mười cô bé thì có đến tám cô ngưỡng mộ. Anh không nhớ mình từng nói chuyện với Joong, nhưng trong trí nhớ của anh, tính cách của cậu ta có chút cách biệt. Giờ nghỉ cậu thường đọc sách, tan học thì ra về sớm nhất
"Tớ vẫn chưa..."
"Trà ô long nhé!?"
Cậu ta nhìn thực đơn quán rồi nói. Anh chưa kịp từ chối thì cậu đã nói bồi bàn gần đó mang tới hai cốc trà ô long rồi
"Tớ..."
"Thôi mà... Ngồi nói chuyện với tớ chút đi"
Joong mỉm cười, hàm răng của cậu rất đẹp, đôi mắt với đuôi mắt hơi chũi xuống của cậu giống như một đứa trẻ đáng yêu mà người lớn không thể giám nổi, Dunk đành thuận theo

"Joong vẫn hành động theo cách riêng như trước đây nhỉ"
Take ngồi cạnh bật cười
"Ờ. Vì tớ không sống trong xã hội như Take"
"Sống trong xã hội là sao?"
Dunk hỏi lại, Joong vuốt ngược mái tóc, nhún vai nói
"Tớ không làm việc trong công ty, tớ hoàn toàn tự do tự tại"
"Nghĩa là cậu sống dựa vào bố mẹ à?"
"Không phải đâu Dunk. Cậu không nhớ à? Gia đình Joong theo nghiệp dạy môn thể thao chiến đấu Muay Thai, một lúc nào đó cậu ấy sẽ kế nghiệp gia đình"
__________________________

Hiiiiii xin chàooo, dạo này tớ bận ôn thi ýyyyy thế nên tốc độ ra chap mới sẽ hơi lâu, cũng một phần là do tớ lười viết :< Đến hết tuần này là tớ thi xong rồi nên sẽ ra chap mới thường xuyên hơn ạaaaa 😿💗. Cảm ơn vì đã đọc đến đây ná ~

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro