Chapter 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng máy hút bụi dừng lại, sự tĩnh lặng mọi khi cũng theo đó ùa về với căn phòng lộn xộn. Sau khi dọn dẹp lại căn phòng, Dunk thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cơn gió thổi vào từ cánh cửa rộng mở thật dễ chịu. Anh cẩn thận lau bàn bằng chiếc khăn đã vắt kiệt nước. Ánh nắng chiếu vào vàng tươi, khiến anh chợt nhớ đến những ngày đầu hè thoáng đãng, nhẹ tênh. Từ nơi anh vừa lau, mặt bàn phản chiếu tia nắng mặt trời, sáng lấp lánh. Như thể tâm trạng u ám chôn chặt trong trái tim đã được thổi bay đi hết

Bỗng dưng, anh ngửi thấy một hương hoa ngọt ngào và nhớ ra mình từng nhìn thấy cây hoa mộc lan trồng trong vườn nhà hàng xóm nở hoa vào mùa này. Có lẽ giờ nó cũng đã nở rộ rồi cũng nên

Để quên đi cuộc sống luôn bị nỗi bất an truy đuổi, anh chỉ còn cách bấu víu vào những thứ bản thân say mê. Dunk biết nếu không thay đổi cách sống, anh sẽ không thay đổi được gì cả, nhưng anh không biết phải làm gì và làm như thế nào. Thay vì than khóc cho số mệnh, tận hưởng niềm vui trước mắt chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao. Có lẽ sẽ có người nói đó là "trốn tránh hiện thực", nhưng nếu cứ phải khổ sở vì một chuyện không thể khác được, thì trốn tránh nó để có thể mỉm cười cũng đâu có gì sai? Anh quyết định nghĩ theo cách đó

Trong lúc lau gọn ngăn dưới cùng của giá sách, anh bắt gặp cuốn sổ tay mini thân thương của mình
"A nhật kí của mình hồi nhập viện đây mà!"
Mở cuốn sổ ra, còn thoang thoảng mùi bệnh viện. Những trang đầu tiên toàn là tên thuốc và thông tin cơ bản về kiểm tra xét nghiệm như thể đó là sổ ghi nhớ của sinh viên ngành y, nhưng rồi phần nhật ký bắt đầu. Anh dừng lau dọn để lật trang sổ, giống như đang đọc lại bức thư từ người đồng chí cùng chiến đấu khi xưa vậy. Nỗi bất an, sợ hãi và tuyệt vọng không nơi trút bỏ đều đã được viết cả trong đó và rồi tan biến hết. Một thứ thật nhỏ bé mà sức mạnh lại lớn lao vô cùng. Hiểu ra điều đó khiến anh cảm thấy hết sức kinh ngạc và đột nhiên muốn khóc

Ánh sáng mặt trời, mùi của gió, một lời hứa nhỏ bé với ai đó, những niềm vui khiến trái tim nhảy múa, một cơ thể hoạt động tự do, một không gian dễ chịu. Nơi đây có tất cả những thứ ấy, nhưng phòng bệnh của anh hồi ấy lại không có gì cả. Nơi đó chẳng có gì giúp người ta "sống" được

Việc phải dồn nén mọi tâm tư vào cuốn nhật ký nho nhỏ này để sống có lẽ đau đớn hơn những gì ngôn từ có thể diễn đạt được rất nhiều. Dunk ngồi đó, thẳng thắn đối diện với bản thân mình trong quá khứ. Và rồi, trong dòng hồi tưởng ấy, anh chợt nhớ đến cái tên Rieko

Rieko chính là người đã nói với anh rằng, anh viết ra những tâm tư không thể bày tỏ cùng ai. Thực tình tới giờ anh vẫn còn đang viết. Vừa liếc mắt tới cuốn sổ màu xanh lá nằm giữa chồng tạp chí đặt cạnh máy tính, Dunk vừa lật từng trang sổ. Một thứ gì đó đột nhiên cựa quậy trong lòng Dunk. Anh nhìn lại cuộc đời hai mươi sáu năm của mình với tốc độ nhanh gấp bốn lần mọi khi. Anh gấp cuốn nhật ký lại, nhưng không đặt nó vào giá sách mà ngước lên nhìn bầu trời qua khung cửa sổ rồi chợt nhớ ra.
Makista Mikie...

Trong cuốn sổ tay cũ ấy, anh đã vô tình nhìn thấy địa chỉ nhà của một người bạn thân cũ hồi tiểu học của anh

Mikie rất giỏi các môn thể thao, cô bé là người chạy cuối của đội chạy tiếp sức trong ngày hội thể thao của trường. Trong cuộc thi cân tài cân sức, Mikie đã bỏ lại người chạy ở vị trí thứ hai để dẫn đầu. Cả lớp bừng lên hứng khởi trước chiến thắng này. Nên trong lớp ai cũng yêu mến Mikie cả

Dunk đứng trước một căn hộ xinh đẹp có mái nhà kiểu châu Âu. Bên trong cánh cổng trắng là một vườn hoa, nói lên sở thích của chủ nhà. Tấm biển đề tên chủ nhà mới cứng phản chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh, rất đẹp và chắc chắn, ngôi nhà toát lên cảm giác nơi đây có một gia đình hạnh phúc đang sinh sống

Ánh mắt anh chạm phải mắt chú chó giống Golden Retriever ở bên kia cánh cổng. Đôi đồng tử đen láy đáng yêu của chú chó lập tức biến đổi khi nhìn thấy Dunk, nó vừa sủa vang vừa phi như bay về phía cổng nơi anh đang đứng. Nếu có ván nhảy, chú chó to lớn này có lẽ đã dễ dàng phi qua cổng rồi. Dunk hét lên thất thanh

Cánh cửa sổ phía trước vườn hoa mở ra, có lẽ vì chủ nhà nghe thấy tiếng kêu của Dunk bên ngoài cổng. Vừa trấn an đứa con nhỏ, chủ nhà vừa bước xuống vườn

Người phụ nữ đó là Mikie. Mái tóc được uốn xoăn rất đẹp, chiếc áo kiểu hải quân kết hợp đầy khéo léo với chiếc quần bò bó sát, Mikie trông thật ra dáng một người phụ nữ trẻ, nhưng nét mặt vẫn như cũ. Cô con gái chừng một tuổi được Mikie bế trên tay đang nhìn Dunk bằng ánh mắt ngây thơ

"Pure! Pure! Không sủa nữa"

Mikie vội chạy tới, chú chó Golden Ritriever không sủa nữa nhưng vẫn kêu ư ử, nhìn Dunk chằm chằm

"Xin hỏi..."
Mikie đứng nép bên góc cổng, cất tiếng hỏi. Dunk run run ngước nhìn Mikie
"Dunk đó ư?"
"Lâu... Lâu rồi mới gặp cậu..."
"Trời đất ơi... Là Dunk thật à?"
"Ừ tớ đúng là Dunk đây. Dunk Natachai"

"Dunk đến thăm tớ thế này tớ vui lắm đó"

Bên trong căn nhà nơi Dunk được mời vào cũng là một nơi tràn ngập hạnh phúc giống như vẻ ngoài của nó. Trong khung ảnh được đặt trên chiếc tủ kiểu cách có bức ảnh chụp Mikie, người chồng có vẻ tốt bụng và một em bé dễ thương

Em bé đang đi chập chững quanh Dunk có vẻ không sợ người lạ chút nào, cô bé ngẩng lên nhìn Dunk một cách vô cùng đáng yêu

Mikie đặt hồng trà trên bàn rồi bế con gái đang bò trên thảm lên, ngồi xuống ghế sô pha. Dunk cũng được cô ấy mời ngồi xuống đó

"Dunk thì sao? Giờ cậu thế nào rồi?"

Nghe Mikie hỏi, Dunk bất giác rụt lại bàn tay đang định vươn ra lấy tách trà của mình

Anh có thể nói mình đang mắc bệnh. Nhưng lúc này anh muốn che dấu điều đó, không phải anh ghen tị với bạn. Anh không muốn phủ bóng mây đen lên nụ cười ngây thơ của em bé và bầu không khí hạnh phúc ngập tràn ngôi nhà này "Tớ làm nhân viên văn phòng cho một công ty ở Bangkok" "Thật á? Ghen tị thật đấy" "Mikie mới đáng ghen tị ấy. Cậu có chồng và cô con gái đáng yêu như thế này cơ mà"
Nói rồi anh cười lớn "À, phải rồi Dunk. Cậu còn nhớ lớp mình hồi lớp ba, lớp bốn không?" "Có, tớ còn nhớ. Hồi đấy cả lớp thân nhau nhỉ. Thầy chủ nhiệm cũng trẻ, lớp mình dạo đấy đoàn kết và nghiêm chỉnh thật!" "Ừ. bây giờ mọi người vẫn thân nhau đấy" "Thế à?"
"Ừ. Cậu còn nhớ thư kí lớp Mita không? Cậu ấy đang kinh doanh cửa hàng thịt để nối nghiệp gia đình. Cửa hàng của cậu ấy nhiều món ngon nên các bà nội trợ quanh khu này mua ở đó đông lắm. Về sau các bạn gái trong lớp cũng mua hàng ở đó, rồi Mita liên lạc với các bạn nam trong lớp nước, khoảnh hai năm trước chúng tớ đã tổ chức một buổi họp lớp kiêm thông báo tình hình kết hôn của mọi người đấy" "Họp lớp? Ở khách sạn à?" "Không. Ở quán rượu gần đây thôI. Nhiều người tham gia lắm. Dunk , cậu thu xếp công việc được không? Ừm..." Dunk dùng tay dò trên cuốn lịch ở cửa sổ bếp, gương mặt anh bừng sáng "Ngày kia! Ngày kia có buổi họp mặt! Chúng mình cùng đi nhé" "Hả? Còn Mikie thì sao?" "Tớ sẽ đến từ tăng hai. Thỉnh thoảng tớ có tham gia sau khi chồng tớ đi làm về. Thấy Dunk tới chắc mọi người sẽ ngạc nhiên lắm. Cậu còn nhớ mọi người đã cùng viết cuốn lưu bút tốt nghiệp tiểu học không? Dunk chính là người viết bìa cho cuốn lưu bút đó còn gì. Nếu Dunk đến, mọi người chắc sẽ vui lắm"

Anh nhớ lại mấy người bạn cùng lớp thân thương. Tuy ghét nội dung chính là "họp lớp kiêm thông báo kết hôn", nhưng giờ Dunk đang là một "anh nhân viên văn phòng làm việc trên Bangkok". Trái tim anh đập rộn, vì giống như anh sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác vậy

"Đi nhé Dunk?" Dunk gật đầu

Mikie không biết tới quả bom dưới chân tôi. Thế nên tôi mới có cảm giác trong lành đó. Khi nhập tâm vào vai diễn, trái tim tôi cũng như trở thành trái tim của vai diễn ấy

Một "tôi" không bệnh tật. Thật dễ chịu

Trong lòng tôi thầm ao ước, giá mà lời nói dối này mà trở thành hiện thực thì tốt biết bao...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro