6. Xoa lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty lúc 17h44,

Tính đến giờ em ở nhà giám đốc cũng được 5 ngày rồi. Ở chung nhà thì đơn nhiên Joong Archen không bao giờ để thư ký đi bộ một mình cả.
Nhưng mà hôm nay em đang đi bộ về đây.

Không phải giám đốc bỏ em. Giám đốc bận rồi nên em đành phải đi bộ trước.

Đi bộ lúc chiều thế này trong em nhiều câu hỏi quá. Nhưng em muốn hỏi về mình trước, cuộc sống em dạo này ra sao?

Không ở cùng ba mẹ nên cũng ít nghe những lời cay độc đó nữa. Em vẫn đang hết sức làm việc để có tiền thuê khu gần công ty đây, khu đó còn trống nhưng giá cả có vẻ hơi cao. À còn phải đối mặt với những cuộc gọi hỏi tiền của mẹ nữa.

Tiêu cực không cũng không hẳn. Em nghĩ về giám đốc rồi tự bật cười, trên đời có người tốt với em đến vậy sao?

Em cứ nghĩ cái lúc kéo vali ra khỏi nhà đã tuyệt vọng lắm rồi chứ, lúc đó giám đốc ở đâu chạy tới vỗ về em, cảm xúc khỏ tả lắm...

Suy nghĩ mãi làm em vấp vào cái chỗ nhô lên nên té tới trước.

"Au!"

Mới đi làm về cũng không buông tha luôn sao? Lúc trước em đứng lên liền rồi đi tiếp như chưa có gì xảy ra. Nhưng dạo này có thói quen mít ước lắm, hại em muốn nhõng nhẽo rồi.

Đi tới tiệm thuốc gần nhà, nhưng không phải vì vết thương.

"Lại mất ngủ à cháu?"

"Dạ, cô cho liều mạnh hơn nha. Loại kia hình như hết tác dụng rồi".

"Haiz... lớp trẻ mấy người công việc kiểu gì mà mất ngủ liên miên thế này. Của cháu đây, chú ý sức khỏe nhé".

"Vâng, chào cô ạ".

Lại tăng thêm liều lượng rồi hả Dunk?

Em về đến nhà bằng chiếc chìa khóa mà giám đốc đã đưa trước cho em. Giám đốc có dặn em là coi nó như nhà của mình nên em mới dám tự nhiên đó nha.

"Té nhẹ vậy mà trầy hẳn 3 chỗ, má ơi luôn".

Em cởi đồ đi tắm nhìn vào 3 chỗ đang ứa máu trên người mình. 2 chỗ ở tay, còn lại ở chân. Cũng không to tát lắm, kệ đi.

Em ăn uống qua loa rồi vệ sinh nhà cửa một chút. Dù sao cũng ở ké không tính tiền, làm có nhiêu đây không nặng nhọc gì cả.

8h30 rồi em vẫn còn loay hoay vệ sinh trong bếp thì tiếng cửa mở ra. Giám đốc về rồi.

"Tối rồi còn làm gì trong đó vậy?"

"Chỉ là vệ sinh bếp một chút thôi, sẽ xong ngay đây ạ".

"Cái đó để tôi gọi người làm, em làm chi cho cực vậy, mau đi ra đây".

Cởi miếng tạp dề trước người em ra rồi nắm tay kéo ra phòng khách.

"A! Anh...đau".

Nghe em kêu đau làm hắn giật mình, đâu có dùng lực mạnh lắm đâu? Để em ngồi xuống ghế mới hỏi.

"Đưa tay đây".

Em đưa cánh tay trắng nhỏ ra trước mặt hắn.

"Em sao vậy? Sao lại trầy rồi? Lúc tôi gặp em còn bình thường mà".

"Lúc nãy...đi về có té..."

Hắn đi đến gần bếp, lục lọi một lát rồi đi ra. Cho ít thuốc thấm vào bông chấm nhẹ lên rồi dán băng keo cá nhân vào.

Đừng bảo hắn làm quá, bên trong chưa lành được thì bên ngoài không được phép có vấn đề.

"Còn chỗ nào không?"

"Dưới chân".

Em đưa chân thon ra chỗ có vết thương. Hắn cầm chân bỏ lên đùi mình rồi thực hiện các thao tác như lúc nãy rồi xoa xoa chỗ đó.

Em nhìn con người ân cần thổi thổi xoa xoa chỗ dưới chân em mà cứng người. Đến em còn chưa chăm mình tốt như vậy.

"Thuốc thấm vào có rát không?

"Không rát lắm".

"Ừ vậy tôi đi tắm đây".

Nhẹ nâng chân em bỏ trên ghế rồi quay người đi lên phòng. Em cũng không ở đây nữa nên đành đi lên theo.

Hắn đi ra thì thấy em đang chuẩn bị đưa vào miệng mình viên thuốc thì chạy tới dựt ra.

"Đừng, tôi dỗ em ngủ".

Vỏ thuốc ngủ xuất hiện trên bếp hai lần. Nhà 2 người hắn không uống thì còn ai? Ngày hôm nay mới tận mắt chứng kiến được cảnh này.

Mất ngủ sao không nói với hắn? Hắn biết có nhiều chuyện không vui với em làm em mất ngủ, nhưng em không kể với hắn.

Em vẫn chưa mở lòng thì phải.

Phía em nghe được câu nói này cũng bất ngờ lắm, em mà còn được dỗ đi ngủ hả? Lúc nhỏ không được dỗ thì ai ngờ khi lớn lại được chứ.

"Nha em? Đừng uống nữa, không tốt".

Mọi người nghĩ xem bây giờ mà leo lên giường nằm cùng em với thân trên trống không thế này thì em sẽ sợ hắn mất. Cứ chậm mà chắc.

"Em có muốn tôi xoa lưng không? Lúc nhỏ mẹ thường làm như này với tôi khi tôi khó ngủ đó".

Em gật đầu. Em cũng muốn thử cảm giác có người xoa lưng khi ngủ lắm.

Joong Archen vẫn còn giữ giá lắm, ngồi hẳn xuống sàn chứ quyết không leo lên giường. Em cũng xích lại gần hơn cho hắn dễ dàng xoa lưng.

Tay hắn để lên thân em để bàn tay thuận chiều với lưng cho dễ xoa. Đơn nhiên tư thế này sẽ khiến mặt em đối diện với hắn. Mặc kệ, nhắm mắt ngủ thôi.

Nhìn mặt bạn nhỏ đang đối diện với mình. Sao tôi thương em nhiều thế hả em? Cảm giác chỉ muốn em sống một cuộc đời bình thường, không muốn em phải nghĩ ngợi gì nhiều mà những gì không làm em hạnh phúc.

Joong Archen thành công! Natachai đã chịu đi ngủ. Nhưng mà hình như người kia cũng ngủ rồi, đầu ngã lên giường ngủ trong khi cánh tay vẫn đang đặt lên lưng em, chốc lại xoa xoa.

1h đêm em tỉnh dậy bởi cũng không thể ngủ sâu nổi. Hôm nay ngủ như vậy là giấc dài lắm rồi.

Nhìn cái đầu đang tựa lên giường, cái tay vẫn còn trên lưng và cả viên thuốc ngủ nằm trên tủ đầu giường. Em cười một cái, nụ cười này chỉ nên để mỗi chủ nhân của nó hiểu thì hơn.

"Anh ơi..."

"Chen..."

Em thích gọi tên của giám đốc như vậy lắm. Nhưng vì phép lịch sự trên dưới vẫn chưa dám gọi. Lúc giám đốc ngủ tranh thủ gọi vẫn hơn.

"Ngủ say vậy sao?"

"Anh...anh ơi".

Cái tay của hắn bỗng xoa vài cái rồi ngất đầu dậy.

"Em khó chịu sao?"

Cái giọng mớ ngủ không lẫn đi đâu được.

"Lên giường nằm đi anh, sẽ mỏi cổ mất".

Bị đánh thức thì vẫn còn mơ mơ em nói câu này không dám buồn ngủ luôn ấy.

Hắn leo lên nằm, em xích qua tận bên mép giường, ở giữa còn có một cái gối. Để coi đêm nay cái gối hay Archen sẽ được nằm cạnh Dunk đây.

"Tôi xoa lưng cho, nhích lại đây".

Em ngoan ngoãn xích lại, đầu úp vào gối, khoảng cách của cả 2 chỉ được ngăn bằng cái gối nhỏ.

Đêm đó vậy mà em ngủ rất ngon, còn giám đốc ngủ không nổi. Cảm giác chung giường với người mình thích nó khó tả lắm.


hphuc


mí người ăn cơm chưa :)) tối nay có chap hay k thì hên xui nheee :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro