3. Thuốc . . . ???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

…………………………………………………………
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc cả hai đã đi qua cái tuổi thanh xuân vườn trường , bước chân vào đường đời đầy gập ghềnh chông gai .

Có 1 lần , đó phải tiếp 1 khách hàng đặc biệt mà Joong đã phải uống đến quên trời quên đất luôn

Khi Dunk tới vũ trường, cậu nhăn mày không thích ứng không khí nơi đây. Âm thanh chát chúa lớn điếc tai, người người ăn mặc lố lăng vặn vẹo tư thế kỳ dị, không khí sặc mùi thuốc lá và bia rượu khó ngửi. Cậu rất muốn lập tức quay trở ra, nơi đây không thuộc về cậu. Nhưng Dunk vẫn kiên trì đi vào trong, bởi vì nơi đó có một người cậu nhất định phải đem về. Dunk đi nhanh tới quầy rượu, quả nhiên thấy Joong say mềm nằm dài trên bàn. Dunk vỗ vai Joong.

- Joong ! Tỉnh dậy! Đi về thôi! Joong !

Joong mở ra đôi mắt đỏ ngầu vì say rượu, nhưng xem ra còn có chút nhận biết được sự việc xung quanh, mỉm cười bình tĩnh chào Dunk :

-A, cậu tới rồi?

-Còn a ừ cái gì, mau đứng dậy, đi về!

Dunk nhíu mày kéo khuỷu tay Joong , hai người vai kề vai loạng choạng ra ngoài. Dunk không giỏi lái xe Vì tuy đã có bằng từ lâu nhưng do tại Joong rất chiều cậu đi đâu cũng là Joong đưa Joong đón nên Dunk rất ít khi phải động vào vô lăng , Joong 1 khi đã say lại vô cùng bán người cứ ôm lấy cậu mãi ko chịu buông , Dunk đành kêu xe taxi đưa 2 người về

Căn nhà 2 người cùng thuê nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh cỏ xanh mọc đầy, đi bộ chừng mười phút mới thấy một căn biệt thự, muốn ra khu đông người đi xe mất mười lăm phút. Dunk thanh toán tiền xe, vất vả lôi kéo kéo Joong đi mở cửa, vào nhà, thay quần áo, đỡ lên giường, đắp chăn. Làm xong một loạt động tác, Dunk cũng mệt đứt hơi . Cậu đang muốn đứng lên ra phòng khách ngủ thì bỗng sau lưng có tiếng động.

Joong đang lăn lộn trên chiếc giường lớn , một bên lăn, một bên xé quần xé áo, miệng không ngừng

-Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá!

Dunk hoảng sợ vội vàng bò lên giường giữ chặt tránh cho người ta vì lăn lộn mà ngã luôn xuống dưới đất :

- Joong? Joong ? Làm sao vậy?!

Không ngờ Dunk chạm vào người Joong lại càng vùng vẫy mạnh hơn . Cảm giác khó chịu bức bối sau khi được người ôm lấy làm Joong muốn nhiều hơn như thế

Sau một hồi vật lộn, Dunk phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã bị Joong nằm đè lên, trên người mọi mảnh vải biến mất lúc nào không hay, chỉ còn mỗi cái quần lót. Dunk đỏ mặt định cho Joong  vài đấm tỉnh rượu thì bỗng Joong gối đầu lên ngực cậu, nức nở nói.

- Dunk ghét Joong rồi ư?

- Nói . .  Nói bậy bạ gì đó?!

- Còn nói là không ghét người ta . Nếu không ghét , tại sao Dunk mấy tháng nay luôn trốn tránh, ?

Dunk im lặng không đáp, hai gò má đỏ bừng trông ngon miệng như quả đào chín. Cậu nào dám nói cho Joong biết lý do thật sự là mỗi khi hắn gần bên, hơi thở ấm áp phả trên làn da, da thịt đụng chạm, sẽ làm cậu có những suy nghĩ xúc động kỳ lạ. Cậu hoang mang lo sợ những cảm xúc đó không thể kiềm chế, phá vỡ tình bạn mấy chục năm. Hơn hết, cậu sợ…mất đi Joong . Đang lúc miên man suy nghĩ, nghe tiếng thở nặng nề khó khăn Dunk phục hồi tinh thần lại, lo lắng sờ trán hắn.

- Joong ? Làm sao vậy?

-Khó chịu quá…không chừng…bị chuốc thuốc rồi….

-Thuốc?! Thuốc gì?!!

--còn tiếp--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro