4.Giải dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Thuốc?! Thuốc gì?!!

Dunk hết hồn, dồn dập hỏi. Trong đầu bay nhanh xẹt qua đủ mọi khả năng, như Joong bị trúng các loại độc dược, tư thế chết đủ kiểu. Càng nghĩ càng sợ, giọng cậu run run.

-…..là thứ thuốc gì…?

- Không biết nữa . . . Người hôm nay gặp toàn là đối tác làm ăn . Không hề có đối thủ cạnh tranh . Nhưng chắc chắn là Joong bị người ta bỏ thuốc rồi . không biết ai đã lén bỏ thuốc vào ly nước Joong đang uống .

-Rồi…rồi bây giờ làm sao đây? Có cách nào chữa?

Dunk quá lo lắng, hoàn toàn không nhận ra Joong trả lời không giống người say rượu, nói có trật tự trước sau rõ ràng.

Joong con ngươi đen láy lóe tia sáng, khóe môi khẽ nhếch, tung bom.

-Loại thuốc kiểu này đều có thành phần kích dục.

-Kích…kích dục???

Giọng Dunk cao chót vót sau đó quay về bình tĩnh.

Thấy cậu ngồi dậy chuẩn bị kiếm quần áo mặc, Joong vội hỏi:

- Dunk làm gì đó?

-Thì đi kiếm người xem xung quanh đây có ai có thể giúp không .


Joong vừa tức vừa buồn cười nói:

-Đi đâu kiếm? Nơi đây núi hoang đồi vắng, cỏ thì nhiều nhưng muốn tìm người thì chưa chắc.

Dunk nghĩ lại thấy có lý, cậu cắn môi suy nghĩ. Đang khó xử thì thấy Joong mặt đỏ bừng, nắm chặt ra trải giường, cắn môi cổ lộ gân xanh có vẻ rất thống khổ. Xem ra không thể chờ đợi thêm thời gian. Gần đây cậu đọc báo thấy có ghi ai uống phải thuốc kích dục, nếu không làm gì hóa giải thành phần thuốc thì sẽ nghẹn đến chết. Nghĩ đến Joong có khả năng sẽ chết , còn là trước mặt mình, Dunk không do dự gì nữa. Cậu bò lại gần Joong , tay sờ soạng phía dưới bụng, nắm trúng mục tiêu.

Joong  trong lòng mừng rỡ, mặt ngoài làm bộ khó hiểu, thở gấp khó khăn hỏi.

-Dunk ... Dunk…đang làm gì vậy?

-Giúp . . . Giúp  Joong dập lửa. Mấy loại thuốc này theo nguyên lý thì chỉ cần ma xát, phóng thích thì được rồi. Nên dùng tay chắc là đủ.

Joong  nghe xong thật sự muốn hộc máu luôn . Bình thường đâu thấy cậu thông minh có nhiều sáng kiến như vậy, ngay thời khắc mấu chốt này thì bỗng dưng ra chuyện. Nhưng Joong là ai cơ chứ , cậu đã tu thành quỷ rồi, thua keo này bày keo khác. Joong  không chống cự, hưởng thụ Dunk bàn tay ngây ngô phục vụ, nhưng vì quá ngây ngô nên cứng ngắc mất khá nhiều thời gian mới giải thoát thành trạng thái mềm nhũn. Dunk chưa kịp mừng rỡ thì cây gậy trong tay lại duỗi thẳng, sắc mặt cậu tái mét.

Joong ngượng ngùng nói:

-Lúc nãy khó chịu quá, không thời gian nói. Loại thuốc này cần phải có thứ ấm nóng bao quanh mới có hiệu quả.

Trong lòng thầm đắc ý, ám chỉ rõ ràng như vậy, lần này chắc chắn thành công.

Dunk trắng mặt, nhăn nhó một hồi, cuối cùng trừng mắt nhìn cây gậy, làm vẻ mặt hy sinh anh dũng nói:

-Được rồi!

Joong chưa kịp reo vui thì méo mặt. Dunk há mồm ngậm đầu gậy, khờ khạo liếm láp. Đây là thị giác và cảm giác kích thích làm bao người đàn ông vui sướng, nhưng Joong thì chỉ muốn khóc thôi . Vì sao mới nãy còn thông minh, bây giờ lại biến thành ngu ngốc rồi.

Dunk hì hục cố gắng, có lẽ vì cảm giác rất tốt nên lần này nhanh hơn,

Dunk thầm thở phào nhẹ nhõm. . Nếu kéo dài lâu hơn, cậu sợ là sẽ cháy thật đó . Nhưng ông trời không nghe lòng người khẩn cầu, trước mắt cậu, cây gậy như quả bóng bị bơm hơi, dần dần to ra, bên tai lại vang lên âm thanh đáng ghét.

- Dunk hành động mau quá, còn chưa nghe xong hết.

Dunk nghiến răng:

-Có gì nói hết một lần đi!

-Thứ ấm nóng đó phải bao hết nguyên cái, từ tận đầu đến gốc rễ, nếu chừa ra dù chỉ chút xíu thì sẽ không có tác dụng.

Dunk sắc mặt trắng bệch. Joong thì lại mặt mày hồng hào.

Dunk ngửa mặt lên trời rống:

-Chết tiệt! Tên điên nào phát minh ra loại thuốc biến thái này!!!!!

Joong rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, lần này tuyệt đối không thể thất bại!

Dunk căm thù nhìn cây gậy thô to , nhìn sao cũng không thể ngậm hết vào trong họng. Nghĩ tới một chỗ cách khác, mặt cậu từ trắng thành hồng, từ hồng biến xanh, từ xanh biến đỏ.

Dunk run run hỏi:

-Không…không còn cách nào…khác sao?

Joong nghiêm túc lắc đầu, tặng kèm ánh mắt đáng thương cùng với giọng nói tội nghiệp:

-Giúp người giúp cho trót. Chẳng lẽ Dunk nỡ lòng nào để mặc Joong bị tra tấn đến chết? Nhất là bị chết kiểu này, khổ sở, mất mặt lắm….

Dunk cũng muốn khóc, nhưng cậu không thể, khóc vừa phí nước vừa không giúp được gì. Chẳng bằng giữ sức lực để lên chiến trường. Dunk nằm xuống giường, nhắm mắt, bi thảm nói.

-Đến-đây-đi.

Theo sau là tiếng sói tru.

Và như thế, con cừu lọt hố sau nhiều lần cố gắng bò lên không có kết quả, ngoan ngoãn rơi miệng sói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro