Tán tỉnh nhé!(END SR-5)🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bà mất được 2 tháng thì cậu cũng đã điều chỉnh được cảm xúc , tiếp tục đi làm , nhưng trong đầu lúc này chỉ có người đàn ông đó , cậu bối rối không biết có nên đi tìm gặp ông hay không , vì cậu đã từng tổn thương ông rất nhiều trong quá khứ , bây giờ đột nhiên lại đi tìm gặp lại , có chút không quen . Anh có khuyên cậu nên mở lòng để đón nhận lại ông , cậu cũng thấy có lý , nhưng khi nghĩ đến lúc gặp lại thì cậu lại thấy khó xử .

"Joong à...em...em đã từng quên mất ba của mình"

"Bé con , vì điều đó nên em mới phải gặp lại bác ấy để xin lỗi và nói cho ông ấy biết về chuyện của mẹ em"

"Nhưng mà...em không dám"

Anh ôm cậu rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu , anh biết cậu đất khó có thể chấp nhận việc mình có ba chứ không phải mồ côi gì cả , nhưng cậu vẫn chưa hề tin là cậu lại quên đi chính ba của mình , người thương cậu bằng cả tính mạng , chọn cách rời đi để cậu không phải khó chịu . Nhưng khuyên cậu một lúc thì cậu cũng chấp nhận đi gặp ông nhưng với điều kiện ông phải nhận ra cậu .

Ting tong

Chuông cửa vang lên , một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 đi ra mở cửa , cậu nhìn ông với vẻ mặt khá nghiêm túc , giống như đi gặp một khách hàng lớn vậy . Ông nhìn cậu có chút bất ngờ nhưng cũng nhẹ nhàng lùi về sau rồi lên tiếng trước .

"Cậu tìm ai ?"

"Bác tên Dean đúng không ?"

"Sao...sao cậu biết tên tôi !?"

"Bác không định nhận lại tôi à , mười mấy năm qua ông không biết thiệt thòi là gì hả ?"

Ông bất ngờ khi nhìn cậu nhăn mặt khó chịu khoanh tay đứng nhìn ông , anh đứng bên cạnh thì khẽ cóc đầu cậu rồi đưa cái usb cho ông xem , lúc này ông cũng đã biết là con trai của mình đã nhớ ra người ba của mình rồi , định tiến lại ôm cậu thì cậu né , ông biết vẫn là quá khó để có thể thân thiết lại như trước kia nhưng hình như ông suy nghĩ nhiều rồi .

"Tôi đang bị ốm , ôm là lây đấy"

"Vậy vào nhà đi con , ta lấy nước cho con"

Cậu nhìn bóng lưng ông quay đi trong lòng có chút nhẹ nhõm , anh nắm tay cậu cùng vào trong , nội thất cũng sang trọng , vậy chắc không có cậu và bà bên cạnh ông vẫn sống rất tốt , cậu ngồi xuống đối diện ông , bây giờ cả hai chỉ nhìn nhau và không biết nên nói gì nữa , cảnh cha con lâu ngày gặp nhau của cậu và ông sao mà không giống trong phim gì hết , chả có cảm động gì cả .

"Chuyện này , con đã hồi phục trí nhớ từ lúc nào vậy ?"

"Hai tháng trước , lúc...mẹ mất , tôi dọn đồ...thì thấy hộp đồ bác để ở trong tủ đồ của mẹ...tôi nhớ từ lúc đó"

"Con nói gì!? YaDin em ấy mất sao!?"

Ông nghe xong đến cả tờ báo trên tay cũng không cầm nỗi , cậu biết không thể giấu ông mãi được nên bây giờ nói luôn để ông có thời gian bình tâm trở lại , ông trầm tư một lúc rồi hít sâu một hơi nhìn cậu nói .

"Con trai yêu dấu của ba , ba rất vui khi con đã nhớ ra ba , và ba thật sự hạnh phúc khi thấy con trưởng thành như thế này , ba sẽ đồng ý quay về chăm sóc cho con lại từ đầu , DunkDunk của ba"

Nói xong thì nước mắt của ông cũng rơi xuống , cậu mím môi nhìn ông chằm chằm , chất giọng vẫn ấm áp như vậy , vẫn nhẹ nhàng trìu mến như năm đó , cậu mếu máo gật đầu rồi đi lại ôm ông , anh mỉm cười khi thấy gia đình cậu được đoàn tụ , ông nói sẽ vẫn tiếp tục sống ở đây , vì nếu sống ở nơi có nhiều kỉ niệm đẹp của bà và cậu với ông thì chắc ông sẽ không sống nỗi mất , cậu cũng đồng ý dọn sang ở với ông . Và tất nhiên là cậu sẽ tập gọi người đàn ông vừa lạ vừa quen này là ba rồi . Anh cũng thấy vui cho cậu nữa , đợi chuyện gia đình yên ổn hòa hợp thì anh sẽ cùng gia đình sang hỏi cưới cậu .

Ở với nhau được 3 tháng thì cậu và ông đã xưng hô nhẹ nhàng tình cảm lại như trước , anh tưởng đâu anh sắp mất vợ tới nơi rồi .

"Ba Dean , ba cho con đi chơi với Joong xíu nha"

"Mấy giờ con về đây con trai ?"

"Hưm...chắc qua đêm hì hì , tại con sang nhà ảnh chơi á ba , mẹ ảnh hay rủ con ở lại lắm"

Ông bất bực đồng ý cho cậu đi , cậu vui vẻ xách áo khoác chạy ra xe anh đang đợi ngoài cửa , anh thấy ông đứng ở cổng nhìn hai người thì chắp tay chào sau đó mở cửa xe cho cậu lên .

Sau khi đến nhà anh thì cậu tưởng sẽ cùng gia đình anh ăn cơm , nhưng tự nhiên anh lại kéo cậu lên phòng , khung cảnh trước mắt khiến cậu khựng lại , trong phòng được trải đầy hoa hồng và còn lấp lánh nên thơm nữa , cậu nghi ngờ quay sang nhìn anh , em không nói gì , chỉ nhẹ nhàng buông tay cậu ra rồi quỳ 1 chân xuống , anh rút trong túi quần ra một hộp nhỏ màu xám rồi ngước lên nhìn cậu , cậu chưa kịp lên tiếng thì anh đã lên tiếng trước .

"Dunk , anh yêu em , em đồng ý gả cho anh chứ !?"

"Anh...em...em"

Cậu được cầu hôn bất ngờ quá nên chưa chuẩn bị được tâm lý nên cứ ấp a ấp úng , anh thì khá buồn khi cậu không trả lời anh , đứng dậy định rời đi thì cậu kéo anh lại hôn khiến anh cứng người luôn , nhưng sau cũng hùa theo nụ hôn đó mà ôm cậu dây dưa lên đến giường .

"Dunk , cho dù em có từ chối đi chăng nữa , em vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của anh đâu"

"Anh khoan...áo em...áo em mới mua đừng xé!!!"

*xoẹt*

Chiếc áo cậu mới mua đã bị anh xé rồi vứt xuống đất , anh cúi xuống ngậm lấy hai nhủ hoa hồng hào của cậu khiến cậu nhột mà ưỡn người lên , cơ mặt cậu lúc này đã nhăn hơn rồi , đã liếm thì thôi đi , còn cắn nữa , anh dùng lưỡi rê từ đầu nhủ hoa đến bụng dưới của cậu rồi dừng lại trước thắt eo của cậu , anh nhẹ nhàng dùng miệng cắn rồi kéo cọng dây nịt ra sau đó cởi quần của cậu vứt xuống đất như chiếc áo xấu số kia .

Bạch bạch phập phập

Âm thanh ái muội cứ thế vang vọng trong màn đêm , kèm theo đó là tiếng rên rỉ nỉ non và theo sau là tiếng thở dốc , anh khoái chí thúc từng cú chí mạng khiến cậu sướng rơn mà luôn miệng rên rỉ .

"Ah...hư ah chậm hah...chậm chút đi mà Joong~"

"Hm...phải làm sao đây , bên dưới không chịu nghe lời anh , em không trách con anh đâu nhỉ"

"Hức ư...đáng...đáng ghét~"

Cậu mím môi chịu từng cú thúc sâu như trời giáng của anh dành cho mình , cho đến khi cậu cảm thấy anh càng lúc càng nhanh thì mới hoảng hốt bảo anh chậm lại nhưng anh không nghe , thế là cả hai cùng ra , anh ra trong cậu còn cậu ra trên anh , trên bụng nha .

"Hah...em tuyệt thật"

"Anh im miệng đi , đừng có nói mấy câu xấu hổ đó nữa mà"

"Vậy...em đồng ý gả cho anh nha"

Không biết cậu suy nghĩ gì , nhưng một lúc sau cậu mới nhẹ nhàng quay sang ôm anh rồi nói .

"Em...nợ anh một kiếp , kiếp này em là của anh"

Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán của cậu rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào và ấm áp .

Cậu không nói : Em đồng ý🙅
Cậu nói : Em...nợ anh một kiếp , kiếp này em là của anh✅

Thế là sau hôm đó cậu cùng anh về nhà , anh hỏi xin ông cho anh được cưới cậu , ông ban đầu cũng có chút suy nghĩ , nhưng sau nghĩ lại hạnh phúc của cậu nên ông đã đồng ý , và rồi hôn lễ được diễn ra sau đó không lâu , cả hai đã chính thức sống chung với nhau trên danh nghĩa vợ chồng hợp pháp và cùng nhau sống hạnh phúc phần đời còn lại .

Oke , end sr này ở chap này nhé , hẹn mọi người ở sr tiếp theo nha , pai ní iu ❤❤❤ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro