Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

อาชีพในเวียดนามเป็นอย่างไร?(Việc chiếm đóng ở Việt Nam như thế nào?)

ยังคงเป็นที่นิยม(Vẫn thuận lợi.)

ดีมากออกไป(Rất tốt,lui ra ngoài.)

Người đàn ông trên tay cầm một điếu xì gà,miệng nhả từng ngụm khói thuốc trắng xóa,trên chiếc bàn còn thơm ngát mùi gỗ đắt tiền tấm bản đồ quân sự đang được mở rộng.Với tay lấy cái bộ đàm rè rè cạnh bên,cất giọng khàn khàn vì hút quá nhiều thuốc lá.

โทรหา จุง อาเชน ไอดิน ที่นี่(Gọi Joong Archen Aydin vào đây.)

Tắt bộ đàm,hắn gác chân lên bàn gỗ,bộ dáng vẫn ung dung rung nhẹ cái đùi cho đến khi một chàng trai trẻ bước vào,người đàn ông nặng nề ngồi lại ngay ngắn nhìn anh.

คุณเรียนจบภาษาเวียดนามแล้วหรือยัง?(Đã học xong tiếng Việt chưa?)

Chàng trai trẻ gật đầu xác nhận,ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông,khuôn mặt chán ghét khi phải hít lấy mùi thuốc từ điếu xì gà còn đang cháy xém.

พรุ่งนี้ไปเวียดนาม(Ngày mai sang Việt Nam.)

Người đàn ông phẩy tay ra hiệu cho chàng trai ra ngoài,lại thấy sắp xếp gì đó,phải mau hoàn thành kế hoạch,chỉ cần chiếm được miền Nam Việt Nam,thì việc chiếm được Đông Dương dễ như trở bàn tay.

*******
Bước xuống từ chiếc máy bay quân sự,hành lý được giao cho người hầu phía sau cầm lấy,chàng trai trẻ chỉnh lại gọng kính bước đi phía trước,bộ quân phục thẳng tắp anh mặc trên người khiến những người xung quanh không dám lại gần nửa bước.

Thời tiết ở Việt Nam cũng không khác Thái Lan là bao,vừa nắng,vừa nóng,chỉ khác ở chỗ đất nước này so với Thái Lan lực lượng quân sự chênh lệch khá lớn,nghĩ đến đây vị Thống đốc trẻ nở nụ cười đắc thắng,chỉ cần kế hoạch diễn ra thuận lợi,Thái Lan thành công nắm lấy miền Nam của Việt Nam thì tình hình ở Đông Dương nhất định sẽ thuộc về tay đất nước hoàng gia,khi ấy,dòng tộc của anh sẽ lại như hổ mọc thêm cánh,củng cố địa vị gia tộc hơn nửa.

Người hầu cận hớn hở bước đến gần bên nhưng chỉ vừa định mở miệng nói gì đó thì liền nhận được lệnh dừng lại,giọng nói chàng trai phát ra đều đặn.

"Nói tiếng Việt."

"Dạ thưa Thống đốc,mọi việc đã được chuẩn bị hết rồi."

"Một lát đến nhà mấy người Hội đồng."

"Dạ dạ để tôi chuẩn bị xe cho Thống đốc.Người muốn đến nhà Hội đồng nào trước ạ."

"Tùy nhà ngươi sắp xếp."

"Vậy chúng ta đến nhà gần nhất,nhà ông Hội đồng Trần cách đây không xa,người có muốn về dinh phủ nghĩ ngơi trước rồi sau đó..."

"Nhiều lời,mau chuẩn bị xe,nếu kế hoạch không diễn ra đúng dự định thì cái mạng nhỏ của mày có trả nổi không."

Ánh mắt vị Thống đốc trở nên chán ghét,cuộc đời anh ghét thứ nhất là nhiều lời,thứ hai là trễ nải.

Tên thuộc hạ sợ sệt cuối gập người lui ra chuẩn bị xe,anh vẫn đứng đấy chờ đợi,đưa một tay lên che đi ánh mặt trời đang chiếu thẳng trên đỉnh đầu.

Chiếc xe vừa đỗ lại trước mặt thì chàng trai liền bước lên xe,chỉ sợ đứng bên ngoài này lâu hơn sẽ không chịu nổi ánh nắng.

Nhìn ra phía ngoài cửa kính xe,cảnh vật ở Việt Nam tươi đẹp như vậy lại sắp phải chuẩn bị xảy ra một cuộc xâm lược lớn,lần này anh sang đây chính là từng bước thực hiện kế hoạch cho Thái Lan thôn tính Miền Nam Việt Nam,chuẩn bị cho kế hoạch Đông Dương.

Đối với Joong,chỉ có quyền lực mới có thể khiến người khác phục tùng mình,anh không có lòng thương quá nhiều cho kẻ địch,chỉ thoáng qua một chốc liền sẽ lại quên đi,kể cả khi bản thân không nỡ thì Joong vẫn sẽ nghe mệnh lệnh cấp trên ban cho.Cả đời anh chỉ biết quân lệnh,kỷ cương,tình cảm hay trái tim đều bị bỏ lại phía sau,không quay đầu nhìn lại.

Mấy đứa trẻ con đứng ven đường nhìn thấy chiếc xe sang trọng liền biết thân biết phận mà né ra,bọn nó hẳn là từ lâu đã quen thuộc với cuộc sống nghèo nàn,ở thời đại này tầng lớp nghèo hèn phải làm trâu làm ngựa cho tầng lớp quý tộc,bán mặt cho đất bán lưng cho trời,lâu dần cũng thành quen,làm không đủ tiền trả thuế đất và nộp lúa thì phải cấn thân trừ nợ.

Từ phía xa đã thấy một nhóm người ăn mặc đẹp đẽ đứng xếp hàng trước cổng lớn của một ngôi nhà.

Chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại,những tên lính cầm trên tay khẩu AK lập tức xuống xe xếp thành hai hàng ngay ngắn,lúc này chàng trai mới từ tốn bước xuống,những huân chương trên ngực áo lấp lánh đến chói mắt.

Người đàn ông lớn tuổi với mái tóc điểm bạc đứng ra niềm nở chào đón.

"Thống đốc ghé thăm,là vinh hạnh cho cả nhà tôi."

"Tôi đến bàn chuyện cùng ông."

"Được được mời người vào nhà."

"Mấy đứa tránh ra cho Thống đốc vào nhà,bây đâu,mau dọn mâm cỗ."

"Đi thôi."

Lời nói vừa dứt,nhóm người liền tách ra hai bên nhường đường cho vị Thống đốc trẻ tuổi bước vào bên trong căn nhà,ánh mắt mọi người đặt trên người anh đa phần đều là ngưỡng mộ,chỉ duy nhất có một người nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét,điều này đương nhiên không thể qua được con mắt tinh tường của Joong.

Bước chân hiên ngang liền dừng lại một chút,anh cho hai tay vào túi quần,đứng trước mặt người ấy,nhìn thẳng vào người con trai kia,nở nụ cười nửa miệng thách thức,rồi lại tiếp tục bước vào trong.

"Tưởng làm Thống đốc thì dữ dằn lắm rồi đó đa"

"Nhật Đăng mau vào đây,bây làm gì ở ngoải quài vậy bây."

"Dạ mẹ con vô liền."

"Bây cẩn thận cái mỏ nghe hong,cậu ấy hổng có giống mấy thằng cai ngoài chợ,cà rỡn cà rỡn là chết luôn đó"

"Có gì đâu mẹ cùng lắm là gia đình mình chết chùm."

Trần Nhật Đăng vội vã chạy vào nhà trong,cả bàn ăn đã ngồi kín người chỉ còn lại một chỗ duy nhất là kế bên chàng trai Thống đốc đáng ghét kia,khuôn mặt em trở nên méo mó thấy rõ,ì ạch kéo ghế ngồi cạnh anh.

Những món ăn được dọn lên đầy bàn xoay lớn,ông Hội đồng từ lâu đã chuẩn bị cái bàn này,hôm nay Thống đốc Thái Lan lại đến nhà ông ăn cơm sẵn có dịp mang ra dùng đến,ông hay đi gặp mấy khách hàng lớn trên Sài Thành,trong mấy nhà hàng đều có cái bàn loại này,nhìn cũng thấy thích nên cũng cho người làm theo.

"Thống đốc Joong Archen Aydin."

"Gọi là Trương Anh Chung ."

"Như vậy hổng có đúng phép tắc gì hết trơn."

"Ở đây tôi chính là phép tắc."

Mỉm cười động đũa vào thức ăn trên bàn,Trương Anh Chung chính là thuần tiếng Việt tên thật của anh,dù sau ngày tháng ở Việt Nam còn dài,phải tạo được mối quan hệ tốt đẹp với bọn người này,dùng súng đạn thì dễ dàng giải quyết hơn nhưng Joong lại không muốn có quá nhiều người nghĩ anh cậy quyền.

Điển hình chính là người con trai ngồi cạnh anh đây.

"Em ăn nhiều vào."

Miếng thịt Joong vừa gắp cho em liền bị đẩy ra,ông Hội đồng Trần hoảng hồn nhắc nhở cậu con trai út ngang bướng của mình,lạng quạng bị bắn chết hết cả nhà.

"Trời đất ơi Nhật Đăng,con làm gì vậy con.Thống...Cậu Chung gắp cho con ăn mà."

"Con hông thích,con tự ăn."

"Mả cha mày,bao nhiêu người muốn còn không có.Mau ăn lẹ lên."

"Đừng la em ấy,không sao."

Anh mỉm cười ngăn ông Hội đồng đang định la rầy em,nhìn kỹ một chút thì Joong lại thấy em rất xinh đẹp,con trai Việt Nam không ngờ lại đẹp đến vậy.

Vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết này có chút gì đó thu hút Joong,lâu lâu anh lại phải liếc mắt nhìn em,từng đường nét thanh tú tạo nên vẻ đẹp trong trẻo mà không phải ai cũng có,vì là con nhà Hội đồng,thành ra da dẻ em trắng phau,gò má còn điểm chút hồng nhạt,so với những cô gái chàng trai mệnh danh là đào nữ hay mỹ nam nức tiếng trên Sài Thành thì người con trai đang ngồi cạnh anh có phần nhỉnh hơn rất nhiều.

Em dường như rất ấm ức,cứ liên tục chọc đũa vào chén cơm,tính tình ngang bướng như vậy đúng là cần được phải dạy bảo.

"Em tên gì."

"Hồi nãy cha tui mới kêu rồi,mấy người hỏng nghe hay sao còn hỏi lại."

"..."

"Nó tên là Trần Nhật Đăng,con trai út của tôi,mới vừa tròn mười tám nên tính tình còn ương ngạnh,có gì cậu Chung bỏ qua cho nó."

Ông Hội đồng Trần lên tiếng,tay lau mồ hôi lia lịa,đứa con trời đánh này,muốn ông đứng tim mà chết hay sao.

"Tên đẹp."

Joong không nói gì im lặng dùng cơm,bữa cơm cũng trở nên yên lặng,
chỉ có Nhật Đăng ngồi gõ đũa lộc cộc khiến anh hơi khó chịu.

Thân là Thống đốc,sự rèn giũa từ quân đội không cho phép Joong làm ngơ trước hành động không có kỷ cương,anh lấy đũa của mình chặn lại đôi đũa của em,ánh mắt anh trở sắc lạnh mà nhìn Nhật Đăng,lời nói không chút cảm xúc được tuôn ra đều đặn.

"Em có tin tôi bắn chết em không."

Từng chữ nói ra làm ông Hội đồng cùng vợ ông tay chân run rẩy,chỉ có Trần Nhật Đăng không biết sống chết,không ngừng liếc xéo Joong,tay cũng thôi gõ đũa.

Bữa cơm tiếp tục diễn ra trong im lặng,Nhật Đăng nhận được cái đá chân của mẹ em dưới gầm bàn thì cũng thôi không đá xéo Joong,ánh mắt em hiện rõ vẻ thù hằn,em rất ghét những tên cậy quyền cậy thế,đã vậy đây còn là quân Thái Lan.

"Con ăn xong rồi,con đi ra ruộng chơi."

Em toang đứng dậy bỏ đi,liền bị một lực kéo trở lại ghế ngồi.

"Ăn cho hết rồi muốn đi đâu thì đi."

"Ơ kìa cái anh này,tui muốn đi đâu kệ tui,anh có quyền quản tui hả."

Không nói gì thêm,Joong đặt cây súng ngắn mang bên mình lên bàn,vẫn nhàn nhã dùng bữa,người bên cạnh cũng hiểu được ý nghĩa của việc rút súng này liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn hết chén cơm,rất biết thức thời khiến anh khá hài lòng.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc,chỉ có Joong mỉm cười vui vẻ,ông bà Hội đồng Trần tay chân vẫn còn run như cần sấy, đến khi anh cất đi cây súng ngắn,lúc này mới thở phào một hơi.Nhật Đăng đứng kế bên vẫn là ánh mắt chán ghét nhìn anh.

"Cảm ơn về bữa cơm."

"Cậu Chung về cẩn thận."

"Tạm biệt Nhật Đăng."

Ông Hội đồng Trần gõ đầu em một cái,Nhật Đăng ôm đầu mếu máo,miễn cưỡng chào Joong.

"Dĩnh biệt."

Joong mỉm cười lên xe về Dinh Thống đốc,trên xe vẫn nhìn qua kính xe thấy em đang bị cha mình rượt đánh.

"Dễ thương."

-----------------
Trong truyện có những tình huống Au sẽ đổi tuổi nhân vật cho hợp với tình huống của bộ truyện một chút ná,bộ này là phần 1 của bộ "Nợ Uyên Ương" và bộ "Áo Cưới Giấy" sắp tới ná bộ này sẽ giải thích vì sao 2 bộ đó lại xuất hiện một bóng ma không đầu nhé!Mong mọi người ủng hộ Au đến khi end truyện ạ!

Troi oiiiii au lỡ nhấn ẩn truyện nên au mở lại😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro