Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay lại có nhã hứng ghé sang tôi trò chuyện sao?Công việc quá rảnh rỗi hay là cậu đã lo xong chuyện tôi giao phó rồi?"

"Joong Archen Aydin!Chuyện thao túng các nhà Hội đồng lớn để thực hiện kế hoạch Đông Dương là sao?"

Chàng trai trẻ với mái tóc xoăn nhẹ lãng tử gõ ngón tay lên cái bàn,trên tay còn lại là điếu thuốc lá mới cháy được một nửa,từng làn khói trắng được nhả ra khiến anh khó chịu nhăn mày.

"Dập điếu thuốc đi."

"Được được."

"Bọn nhà giàu nhiều tiền tài,nếu dụ dỗ được bọn họ thì tài nguyên sẽ được nhiều hơn,lúc đấy không sợ là không có tiền mua súng ống,tiết kiệm được ngân sách."

Anh từ tốn trả lời,anh là một con người thông minh,Joong luôn tính toán kỹ từng đường đi nước bước,bản thân là Thống đốc chỉ huy của Thái Lan,anh không thể lơ là nhiệm vụ quốc gia,hiện tại Thái Lan đang chiếm đóng được sáu tỉnh Nam Kì,nhưng đó vẫn chưa là gì,nếu chiếm được cả miền Nam của Việt Nam,thì có thể tiến đánh chiếm Lào và Campuchia,một nước đi tiện cả đôi đường,miền Nam Việt Nam còn lạc hậu,việc thương thảo cũng không quá khó với người thông minh như anh.

"Vậy nghĩa là nếu nắm được tầng lớp địa chủ thì chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện kế hoạch đúng chứ."

"Bọn họ nắm giữ đất đai và đồn điền,trên dưới gia nhân đầy nhà,chỉ cần chia cho chút lợi nhuận tiền của,thì tại sao không thể?"

Joong mỉm cười,trong đầu là những toan tính cho bước tiếp theo.Chàng trai cười phá lên,nụ cười có vẻ như đã thực sự hiểu những gì Joong đang làm,anh ta thong dong cho hai tay vào túi quần,ánh mắt phút chốc trở nên thay đổi,chỉ thấy anh ta dùng ngón tay đặt giữa trán anh,chậm rãi cất tiếng nói.

"Joong Archen Aydin,não cậu chắc toàn sạn không rồi."

"Quá khen."-Joong nhún vai.

"Tôi đi trước."

"Không tiễn.À khoan đã,thời gian tới tôi sẽ có một số chuyện cần làm,mọi chuyện ở đây tôi nhờ anh trông coi."

"Được thôi,vì một ngày kế hoạch của Thái Lan thành công."

"Chỉ cần cậu không phá đám tôi thì nhất định sẽ thành công."

"Thống đốc Aydin,chúng ta làm việc cùng nhau đã bao nhiêu năm rồi,chẳng lẽ cậu còn không tin tưởng tôi?"

"Tôi còn chưa tin bản thân mình,thì thử hỏi làm sao tin bất kỳ ai?"

Chàng trai trẻ lắc đầu chán nản với cái tính kỹ càng của Joong,nói ra cũng chí phải,anh thân là Thống đốc,trong tay nắm biết bao nhiêu là quyền lực và thông tin quan trọng,chỉ cần sơ hở một chút liền sẽ bị quân địch bế đi chầu trời.Cậu ta đưa tay chào anh rồi rời đi,Joong không nói gì vẫn mân mê cây súng trong tay,thời gian tới có lẽ sẽ rất bận rộn.

*******

Ngồi trên chiếc xe màu đen,địa điểm anh đến không nơi nào khác chính là nhà Hội đồng Trần,Joong muốn gặp em một chút,gương mặt xinh đẹp ấy cứ làm cho anh nhớ mãi.

Ông Hội đồng Trần ngồi trong nhà thấy anh bước vào thì xỏ vội đôi dép đi ra chào đón.

Joong ra hiệu cho ông không có gì phải vội vã,phía sau lưng anh là hơn bốn,năm tên người hầu khệ nệ khuân vác.

"Trời ơi cậu Chung,cậu đến mà không báo cho tôi biết,mới vừa ửng trời sớm,nhà không có gì tiếp đãi cậu hết trơn hết trọi."

"Nhật Đăng đâu?"

"À thằng bé đang ở nhà trong,nó còn ngủ,để tôi kêu người dựng nó dậy,con trai gì mà ngủ quá trời."

"Để tôi gọi."

Joong mỉm cười đi theo chân ông Hội đồng Trần đến một căn phòng cuối dãy,bàn tay vừa định đẩy của đi vào thì bị ông ngăn lại.

"Hay là cậu Chung để tôi gọi nó dậy,đứa nhỏ này cái nết ngủ xấu lắm cậu ơi."

"Không cần đâu,để tôi gọi được rồi,sắp tới tôi sẽ ở Việt Nam,muốn ở nhà ông một thời gian làm quen với cuộc sống thôn quê."

"Mèn đét ơi cậu Chung,được cậu chọn ở nhà tôi là phước đức ông bà để lại,để tôi chạy đi kêu đám người ở dọn phòng liền cho cậu."

Ông Hội đồng quên bén đi cậu con trai út còn đang ngủ trong buồng mà lật đật chạy đi gọi đám gia nhân đi dọn phòng cho cậu Thống đốc,căn phòng sát bên phòng của Nhật Đăng.

Thấy ông Hội đồng đi rồi anh mới đẩy cửa đi vào một cách nhẹ nhàng,khóe môi Joong giật giật nhìn người nằm trên giường.

Cái chăn đắp nữa người,đầu tóc rối bù,một chân trên giường,một chân rớt dưới đất,anh thầm cảm thán,nằm ngủ như vậy mà không bị đau lưng hay sao?

Chậm rãi ngồi xuống cái ghế trong phòng,đôi mắt Joong ngắm nhìn con người còn đang ngủ kia,đúng là cái nết ngủ xấu thật.

Mặt trời cũng đã lên cao từ lâu mà Nhật Đăng vẫn chưa chịu thức,Joong vẫn kiên nhẫn ngồi đó nhìn em ngủ,tiếng ngáy nho nhỏ phát ra chứng tỏ em ngủ rất ngon nên anh cũng không muốn làm phiền.

Cho đến khi tiếng ồn phát ra từ việc dọn dẹp phòng kế bên phát ra quá lớn mới làm Nhật Đăng giật mình thức giấc,mơ màng quơ quào lung tung,em vẫn chưa nhận ra có người đang ngồi trong phòng mình.Cái áo sơ mi trắng mỏng trên người một bên vai áo hở ra làm lộ ra bờ vai trắng nõn,Joong nuốt khan quay mặt đi hướng khác.

Lúc này Joong mới phát hiện ra có người lạ.

"Ôi thánh thần thiên địa ơi,sao cậu lại vào được phòng tôi."

"Cha của em cho tôi vào."

"Đi ra ngoải mau lên."

"Ngoải?"

Anh nghiêng đầu nhìn em,tuy đã được học tiếng Việt rất bài bản,nhưng đối với những tiếng nói rặt ròi như thế này thì là lần đầu Joong được nghe.

Nhật Đăng ngẫm nghĩ lại có gì đó không đúng,vẻ mặt ngu ngơ của Joong làm em mệt mỏi,cũng đúng,anh ta là người Thái Lan,nếu em nói bằng tiếng địa phương thì còn lâu anh ta mới tiếp thu được.

"Đi ra ngoài."

"À à."

Anh đứng dậy phủi phủi mông đi ra ngoài,Nhật Đăng đập tay vào trán đầy chán nản,em thay cho bản thân một bộ đồ kín đáo,bao nhiêu tật xấu khi ngủ đều bị con người Thái Lan kia thấy hết rồi.

Vừa bước ra cửa đã thấy gương mặt đáng ghét của người kia,thêm cả một màn dọn dẹp mà do đích thân cha mình đứng ra chỉ đạo.Còn anh cả cũng đang lúi húi làm việc khiến em ngạc nhiên.

"Làm gì vậy cha?"

"Dọn lại cái buồng cho cậu Chung."

Nhật Đăng quay lại nhìn người kia,em nhận được một nụ cười của Joong.

"Cậu ta ở đây sau cha?"

"Bây đừng có kiếm chuyện với cậu Chung nữa,cậu ấy bắn bây thì có mười thằng cha bây cũng không cứu bây được."

"Con có làm gì đâu,tại cậu ta."

"Sắp tới cậu ấy ở đây dài dài,bây quen dần đi,giờ thì đi vào trong ăn sáng đi."

Thấy em đi vào nhà lớn Joong liền vác mông đi theo,thời gian còn dài,từ từ rồi chỉnh đốn lại đứa nhỏ hư hỏng này.

"Hôm nay tôi muốn đi ra cái chỗ đông đông."

"Đi đâu kệ cha cậu,liên quan gì tui."

"Em phải dắt tôi đi chứ?"

"Ai rảnh?Thiếu gia đây rất là nhiều công việc."-Nhật Đăng không thèm nhìn đến Joong,trực tiếp ngồi vào bàn ăn sáng.

"Nếu em không đưa tôi đi thì tôi sẽ phá nát cái chỗ này."

"Nè he,một vừa hai phải thôi,đằng ấy dù có phá banh cái nhà này thì cha tui cũng xây lại nhà mới à."

"Không được,phải đi."

"Xê ra chút coi,ngồi gì sát rạt dô người ta."

Joong mỉm cười không đáp,một ray trực tiếp dành lấy cái muỗng trong tay em,múc miếng bánh màu trắng cho vào miệng mình,vị béo ngọt làm anh thích thú,Joong chưa từng được thử qua loại bánh nào ngon như thứ này,nó cứ như tan chảy trong miệng anh.

Nhật Đăng nhìn chén bánh bèo bị múc hết một nửa của mình thì nổi đóa,em quay sang hút đầu vào vai Joong,đôi mắt rưng rưng nước mắt,Nhật Đăng từ nhỏ tới lớn bị cha em đánh ra sao cũng không khóc nhưng nếu bị giành đồ ăn thì nhất định sẽ khóc,khóc đến khi nào hả dạ thì thôi.

"Có ăn thì ăn một chút xíu thôi,chứ kiểu gì đớp hết của người ta."

"Ngon."

"Ngon rồi ăn kiểu ông cố nội người ta vậy hả."

"Đây là bánh gì."

"Bánh bèo."

"Bánh bèo vô dụng."

Đối với Joong,những thứ bị anh trên cơ đều sẽ là vô dụng,bánh bèo bị ăn mất thì chính là bánh bèo vô dụng.

Nhật Đăng sôi máu cầm cái vá gõ lên đầu Joong một cái bon,ông Hội đồng từ nhà trong đi ra thấy vậy thì liền khụy xuống đất,miệng mấp máy như muốn trăn trối những lời cuối cùng.

Đứa con trai này đẻ ra chỉ thêm đau lòng,hoàn toàn không nghĩ đến bản thân đang ngồi cạnh ai.

"Đau."-Chung nhăn mày,anh xoa xoa lên chỗ bị u.

"Chết luôn đi,sống chi chật đất."

"Hung dữ quá."

"Ăn gì như máy suốt,đớp một phát hết trơn nửa cái bánh của người ta,như dị ai mà chịu nổi."

Ông Hội đồng bước từng bước khó nhọc lại chỗ em,ông cú lên đầu em một cái bóc,Nhật Đăng ôm đầu mình nhăn nhó,đã bị người ta ăn hết nửa cái bánh rồi mà còn bị cha đánh,hôm nay đối với em là không còn gì đen đủi hơn.

"Mau xin lỗi cậu Chung."

"Là cậu ấy ăn bánh của con trước mà."

"Trần Nhật Đăng."-Ông Hội đồng lúc này chỉ biết ôm lấy trái tim mình,chết rồi,kiểu này là chết rồi.

Em ôm đầu nhìn cha mình,nặng nhẹ nói ra câu xin lỗi.Joong cố gắng nhịn cười,cái chỗ bị em đánh sao mà đau quá,cả đời Joong Archen Aydin chưa từng có ai dám đụng vào người anh,vậy mà Trần Nhật Đăng lại gõ đầu anh như gõ mỏ,mà kỳ lạ,anh chẳng những không nổi giận mà còn cực kì vui vẻ,kiểu này chắc chắn là có gì đó không bình thường.

"Cậu Chung,mong cậu tha lỗi cho nó,thằng nhỏ còn nhỏ dại chưa biết gì hết trơn,mong cậu..."

Joong  phất tay ra hiệu cho ông Hội đồng ngụ ý nói bản thân không sao,ông cũng hiểu ý mà đi vào bên trong tiếp tục công việc,trong lòng cầu mong lát nữa đi ra Nhật Đăng của ông sẽ không có nằm cứng ngắc trên đất.

"Tôi sẽ đền cái này."

"Có tiền không mà đòi đền."

Joong lấy trong túi ra một sấp tiền lớn,Nhật Đăng hai mắt sáng rực nhào đến liền bị Joong giựt lại.

"Tôi sẽ cho em một ít nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Em đi đâu cũng phải đưa tôi đi theo."

"Chơi luôn."

Là lỗ hay lãi thì chỉ có trời mới biết.Chỉ thấy Joong nở nụ cười mãn nguyện đưa cho Nhật Đăng hơn chục tờ tiền,em liền hớn hở chạy vào phòng cất đi,hoàn toàn không nhìn thấy Joong toan tính gì đó.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro