Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè nè,cậu đừng có đi theo tôi nữa coi."

"Tôi muốn đi cùng em."

"Mả cha nhà cậu,tôi đi cầu cậu cũng đi theo hả?"

"Đi cầu?"

Joong lần nữa nghiêng đầu nhìn em,có vẻ như có quá nhiều từ mà anh không được học rồi.

"Đi nhà xí."

"À à."

Ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác,trong lòng anh lẩm nhẩm ghi nhớ từ vừa được Nhật Đăng dạy,lẽo đẽo theo em từ sáng sớm khiến Joong  học được không ít từ mới.

Nhật Đăng bực bội tìm cách cắt đứt cái đuôi bám theo em một cách dai dẳng này,nếu Joong mà hiểu được em đang chửi rủa anh thì Nhật Đăng có trăm cái mạng cũng không đủ cho anh bắn,em thở dài một hơi rồi mở cửa bước ra,con người Thái Lan kia vẫn ở đó nhưng cũng biết lịch sự quay mặt đi hướng khác,xem ra còn biết điều.

"Nè nè,sao cậu không kiếm người khác mà đi theo đi,theo tui làm gì quài,cậu trỏng chơi với cha tui đi."

"Không thích."

"Mắc cái mớ gì mà không thích?Cậu đi theo tôi không thấy chán hả?"

"Không,em hứa là luôn dắt tôi theo rồi còn gì?Định nuốt lời hay sao?"

Nhật Đăng bó tay rồi,em muốn mặc xác người kia muốn theo thì cứ theo nhưng lại chợt nhớ đến hôm nay em có hẹn đi chơi với đám thiếu gia làng bên,giờ bị anh bám dính như vậy thì làm sao mà đi đây.

Chán nản đi ra ngoài chợ,hy vọng lợi dụng được lúc đông người có thể cắt bỏ cái đuôi Thái Lan này.

Mặc dù đã nhận tiền xong xuôi nhưng Nhật Đăng vẫn là cảm thấy rất khó chịu,em thường xuyên đi ra ngoài nhưng không bao giờ mang theo người hầu,chỉ là em thích cái cảm giác tự do tự tại,không cần ai quản thúc,dù sao em cũng đã lớn,tánh tình ngang ngược độ tuổi dậy thì là không thể tránh khỏi.

Về Joong,đây là lần đầu tiếp xúc với nhiều người như vậy khiến anh nhăn mặt đầy khó chịu,chỉ biết đi thật gần Nhật Đăng vì Joong lo lắng rằng nếu bản thân lạc mất em thì anh sẽ không biết đường về thật.Ngoài này người đông mà còn lẫn lộn biết bao nhiêu mùi,Joong khó chịu bịt mũi mình lại,người sống trong nhung lụa hoàng gia từ nhỏ như anh thì làm sao mà biết được mùi tanh của cá,mùi thơm của mắm,mùi mồ hôi của những con người lao động chân tay,ở đây không còn sự nguy nga,ở đây chỉ có sự cơ cực của những mảnh đời phải lăn lộn mưu sinh vì miếng cơm manh áo.

Nhìn vẻ mặt khó ở của ai kia làm Nhật Đăng hài lòng hả dạ,bước chân em cũng đi nhanh hơn,ánh mắt vì mãi nhìn người phía sau mà không chú ý va phải vào ai đó.

"Mả cha,đứa nào đụng tao?"

Tên cai tuần ngồi dưới đất bất chợt hét lớn khiến mọi người đang đi chợ tản ra hết,không ai dám xớ rớ lại gần,súng đạn vô tình,chỉ tội Nhật Đăng chưa kịp đứng dậy đi trốn thì đã bị bắt tại trận,dù là con trai Hội đồng lớn,nhưng so với mấy tên lính cai này vẫn phải nể một bậc.

"Xin lỗi."

"Ra là con trai út của lão Hội đồng Trần."

"Làm gì vậy?Thả tay tôi ra."

"Đừng nghĩ mày là con trai Hội đồng thì tao không đánh mày được."

"Nè,đau nha,thả ra coi."

"Mày là con trai,không lo ở nhà học hành,đi xà quần ở đây làm gì?"

"Tao đi đâu thì kệ tao,mắc mớ gì đến mày?"

"Mày gan lắm,để tao xem súng của tao cứng hay cái đầu chó mày cứng hơn."

Tên cai lính siết chặt tay em làm Nhật Đăng ứa nước mắt,cổ tay em đỏ ửng chứng tỏ tên kia đang dùng hết sức lực mà siết lấy tay em.Nòng súng của hắn dí sát vào thái dương của em,Nhật Đăng ánh mắt không chút sợ sệt nhìn vào mấy tên bán nước,một lũ hèn mọn sợ chết đầu quân cho giặc rồi quay lại ức hiếp dân mình,em chỉ ước bản thân có trong tay con dao,em nhất định sẽ lóc thịt chặt xương chúng nó.

Chợt có nòng súng lạnh ngắt chỉa vào thái dương khiến hắn lạnh gáy,Joong từ lúc nào đã đi đến bên cạnh tên cai hách dịch kia.

"Thả."

"Ai..."

"Để tao xem súng của mày dám ra đạn hay súng của tao sẽ ra đạn."

Dù có bị chọc mù mắt thì tai hắn cũng có thể nghe và nhận ra người trước mắt chính là Thống đốc Thái Lan.

"D...dạ...dạ.."

"Quỳ."

Tên cai vứt súng,vội vàng thả tay Nhật Đăng ra,liền quỳ rập xuống dưới chân em.

"Dập đầu."

Nhật Đăng nhìn hắn dập đầu lia lịa dưới chân liền hả hê,thì ra có con người Thái Lan kia đi bên cạnh chính là được làm hùm làm bá như thế này.

Tính ra vừa có tiền,vừa đủ ra oai,trông phách chưa từng được thấy,dù biết anh ta vốn cũng không có ý định gì tốt nhưng Nhật Đăng nhìn anh ta đứng ra bảo vệ em thì trong lòng có chút rung rinh,hình dáng uy phong trước mắt còn chói hơn cả ánh nắng chiếu trên đầu.

Vậy thì em không ngại bị anh bám theo cả đời đâu.

"Được rồi,tha cho hắn đi,nhiều người nhìn quá kìa Chung."-Nhật Đăng phất tay.

"Biến."

Anh thu lại cây súng trên tay,bàn chân đạp tên đang quỳ dưới đất một cái làm hắn ta ngã nhào.Được tha mạng hắn liền chạy đi trối chết,nếu ở lại lâu hơn chắc chắn sẽ không giữ được cái mạng nhỏ.

Nhật Đăng cười khúc khích,ấn tượng xấu với Joong cũng dần mất đi,em khẽ xoa cổ tay mình,một màu đỏ bắt mắt thu hút sự chú ý của anh,Joong nâng tay em lên xem xét,anh nhìn em bằng ánh mắt lo lắng.

Thấy vậy Nhật Đăng vội lên tiếng trấn an.

"Hỏng có sao đâu,lát nữa về nhà nhờ anh hai xem là hết."

"Tên khốn kiếp đó đáng ra phải cho hắn một viên vào giữa trán,không biết thương hoa tiếc ngọc thì không được đáng sống trên đời."

Lời nói của Joong làm em đỏ mặt ngượng ngùng,được một người xinh đẹp khen mình xinh đẹp thì có phải là mình xinh đẹp hơn rồi không?

"Thôi...hong sao,có đốc tờ ở nhà lo hết,mấy cái vặt vãnh này có là cái chi?"

Anh hai của Nhật Đăng là Nhã Phong,là một đốc tờ có tiếng ở Sài Thành,hắn đang được nghĩ phép nên là được về thăm nhà.Nhà ba anh em nhưng Nhật Đăng được cưng chiều hơn hết,vì sao ư?Vì em là con út.

Đơn giản vậy thôi.

"Sao em không cho hắn dập đầu đến chết đi?"

"Cái gì đâu mà ác nhơn vậy,bỏ qua đi,tôi dắt cậu đi ăn cái này."

Em nắm tay anh kéo đi thật nhanh đến một ông cụ già nua mặc trên người một cái áo chắp vá lộn xộn cùng một cái thùng nhỏ đặt trước mặt,sự nghèo khổ khiến người ta trở nên thảm thương hơn bao giờ hết.

"Cái gì đây?"

"Là cà lem."

"Cà lem?"

"Trời ơi,hỏi nhiều quá,ăn đi."

Em múc một muỗng lớn dồn vào miệng anh khiến cả hàm răng Joong như muốn tê cứng,có ai đút đồ ăn như em không?

"Ngon không?"

"Lạnh."

"Nhai đi."

"Lạnh quá,không nhai được."

Joong có nói dối đâu,cả một họng kem làm lưỡi anh muốn mất cảm giác luôn rồi,Nhật Đăng thấy ai kia đang không ngừng thở ra từng hơi lạnh buốt thì cũng có chút tội lỗi.

"Xin lỗi."

"Ngon á."

"Hả."

"Ngon."

Cái lạnh đi qua liền cảm giác được vị ngọt nơi cuống họng khiến Joong suýt xoa,cái này là lần đầu anh được thử qua,hương vị cũng không tệ lắm,nhưng mà lạnh quá.

Nhật Đăng đưa ly kem cho Joong,anh cũng vui vẻ cầm lấy,múc từng muỗng cho vào miệng,loáng cái đã hết sạch,trả lại cái ly cho Nhật Đăng.

Lúc này em cho tay vào túi lấy tiền trả mới phát hiện chưa có xin tiền cha mình.

"Chết rồi Chung."

"Ai chết?Tôi có bắn ai đâu?"

"Hỏng phải tôi quên đem theo tiền rồi."

"Tiền hả?Ý em là cái này?"

Joong đưa tay vào túi lấy ra một cọc tiền dày cui đặt vào tay em,Nhật Đăng mở to mắt nhìn những tờ tiền mệnh giá lớn trong tay, đúng là Thống đốc có khác,tiền trong túi lúc nào cũng có thể nhiều như vậy sao?

Em rút ra một tờ đưa cho người bán,nhìn ông cụ già cẩn thận đếm lại mấy đồng tiền lẻ để đưa lại cho em,Tiểu Bảo liền phẩy tay.

"Thôi không cần thối tiền lại cho con đâu."

Nói xong nắm lấy tay Joong chạy mất,trời cũng sắp lên tới đỉnh đầu rồi,phải về nhà ăn cơm,nếu không mẹ sẽ mắng em nữa.

Vừa gần tới nhà đã thấy ông Hội đồng cùng vợ đứng đợi trước cửa.

"Trưa trời trưa trật,mày dắt cậu Chung đi đâu vậy con?"

"Tụi con đi chơi ngoài chợ nên về trễ."

"Trời đất ơi,mày dắt cậu Chung đi tới ngoài đó,lỡ làm mất cậu thì chết tía má mày luôn."

"Đừng la em."

Joong lên tiếng cứu em,ông Hội đồng cũng không dám trách con trai mình nữa,ông quay sang nhìn anh.

"Đồ ăn làm xong hết rồi,cậu Chung vào trỏng ăn cơm."

"Đi thôi Nhật Đăng."

Joong gật đầu với vợ chồng Hội đồng,nắm lấy tay em đi vào nhà,ông Hội đồng thấy Nhật Đăng được anh thương mến thì lấy làm vui mừng,dù sao chức cao vọng trọng như anh ấy nếu được lòng thì sau này sẽ được nhiều lợi ích.

Nhật Đăng trên bàn ăn không ngừng gắp lia lịa cho Joong,anh ú ớ không muốn nhận thêm thì lại bị em liếc mắt,bất quá trong chén có thêm con cá nho nhỏ,ông Hội đồng nhìn em đầy nghi ngờ,mới hồi sáng còn mắng chửi người ta,vậy mà bây giờ lại làm thân làm thiết,
ông đang nghi ngờ không biết con trai mình có để bã vào cá hay không nữa.

"Nè sao nay..."

"Có gì đâu trời,con đoan trang hiền thục đó giờ."

"..."

"Tính ra chưa nói hết câu nữa."

"Cha ăn cơm đi cha,anh hai nữa,anh cả nữa,ăn nhiều nhiều dô mọi người."

Gia đình họ Trần được một phe kinh hồn,Trần Nhật Đăng thường ngày lùa cơm như lũ thác ấy vậy mà hôm nay gắp đồ ăn cho từng người,ai ai cũng dè nhặt nhìn nhau.

Duy nhất có một người là hớn hở ăn cơm,ăn sạch cả đồ ăn em gắp.

Joong buông chén nhìn Nhật Đăng,tự nhiên anh lại thấy em đẹp lạ thường.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro