14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joong đã tránh mặt anh hơn một tuần nay, kể từ sự cố lần đó. Dunk cũng tới tìm Joong lại lớp học, hay nhà, đều không thể gặp được cậu. Cậu triệt để trốn tránh, cho dù anh muốn tìm thế nào cũng không được.

Joong đã biết sự thật mà Dunk muốn giấu. Anh biết cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nhưng Joong phát hiện ra quá sớm. Và dù sao Chen cũng không xuất hiện trở lại nữa, nên Dunk dự định sẽ giấu cậu cả đời.

Nhưng cuối cùng cậu cũng tự mình phát hiện ra.

Dunk đứng trước cửa phòng ngủ của cậu. Mẹ cậu đã nói rằng cậu không có nhà khi anh tới tìm, nhưng tất nhiên Dunk không tin. Anh thuyết phục mẹ cậu cho anh vào nhà vài phút, anh chỉ muốn được nói chuyện với cậu thôi. Mẹ Joong thấy sự chân thành của anh, đành mở cửa để anh vào nhà.

Nhìn theo bước chân đang bước lên tầng của anh, bà thở dài. Hai đứa trẻ vốn thân thiết vì sao lại thành như vậy?

Dunk đưa tay gõ cánh cửa gỗ màu đen nhám, nhẹ giọng gọi.

"Joong, mở cửa cho anh. Anh biết em đang ở bên trong."

Không có tiếng đáp lại. Dunk vẫn kiên trì mà tiếp tục.

"Anh chỉ xin vài phút của em, rồi anh sẽ đi ngay. Joong, mở cửa cho anh đi."

Trong phòng, Joong nằm yên trên giường, mặc kệ những tiếng gọi của Dunk bên ngoài. Cậu không muốn gặp anh lúc này, cậu không đủ can đảm để đối mặt với anh sau tất cả những gì cậu đã gây ra. 

Sao cậu có thể xứng với sự hi sinh của anh? 

Ngày ấy, Joong đã suy nghĩ rất nhiều. Rằng tại sao bản thân lại có thể sinh ra một nhân cách bạo lực như vậy? Rằng tại sao Dunk lại phải chịu đựng những gì nhân cách thứ hai của cậu tạo ra? Rằng tại sao Pond luôn có những câu nói ẩn ý với cậu? 

Cậu muốn nói lời xin lỗi với anh, xin lỗi vì đã gây tổn thương cho anh, xin lỗi vì đã bắt anh phải chịu đựng. Nhưng cậu không thể, cậu không dám. 

Vì vậy cậu quyết định trở thành một kẻ hèn nhát, trốn tránh hiện thực, trốn tránh người cậu yêu thương.

"Joong," Cậu nghe thấy giọng của Dunk đã hơi run lên. "Anh xin em, mở cửa ra được không?"

Anh đang khóc? Joong vội ngồi dậy, đi đến phía cửa. Nhưng khi bàn tay chạm vào núm cửa, cậu bỗng dừng lại.

Cậu vẫn không thể.

"Anh làm tất cả những điều đó vì em, vì anh yêu em. Em không sai bất cứ điều gì cả, em không hề biết. Là lỗi của anh khi đã giấu em. Nhưng anh không thể nói cho em biết. Em sẽ chấp nhận nổi không khi biết bản thân mình còn có một con người khác tàn ác như thế? Joong, anh xin lỗi, mở cửa cho anh đi, anh sai rồi."

Cho dù bản thân phải chịu đau đớn, nhưng Dunk vẫn nhận lỗi sai về mình. Anh không muốn Joong phải dằn vặt về những gì đã xảy ra, về những gì cậu từng không biết.

Anh muốn người trong lòng anh vẫn luôn tươi sáng như ban đầu.

Joong cuộn chặt nắm đấm. Anh như vậy càng khiến cậu đau lòng hơn. Anh không hề sai, một chút cũng không. Anh là nạn nhân trong chuyện này, nhưng lại thay cậu nhận lỗi. Lời nói của anh càng làm cậu thấy hổ thẹn. 

Đáp lại Dunk vẫn là sự im lặng. Anh thở dài, xoa nhẹ lên bề mặt gỗ của cánh cửa đang đóng chặt

"Anh sẽ luôn đợi em, đợi một ngày chúng ta có thể gặp mặt. Dù lâu tới mấy anh cũng sẽ chờ. Anh nhớ em nhiều lắm."

Sau đó không còn tiếng động nào nữa. Joong đoán anh đã rời đi. Cậu có thể tưởng tượng ra khuôn mặt buồn bã của anh khi đứng trước cánh cửa này. Nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc dùng nó làm lá chắn cho sự hèn nhát của mình. 

Joong vò đầu, trở về giường và chùm chăn kín mặt, cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ để có thể ngừng nghĩ về những chuyện rắc rối này.


X là một quán bar khá nổi tiếng trong thành phố. Nơi đây luôn nhộn nhịp trong những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, những điệu nhạc xập xình, những cơ thể uốn éo trên sàn nhảy. Đồ uống ở đây đều được mọi người đánh giá cao về hương vị và giá cả hợp lý.

Buổi chiều, khi đang thu sách vở để ra về, Dunk được đàn anh mời tới một buổi tiệc. Anh ta nói đó là tiệc mừng vì sinh viên đã vượt qua kì thi. Dunk vốn không phải con người thích tiệc tùng nên đã từ chối. Nhưng anh ta nài nì quá nhiều, bám theo anh từ lớp cho tới tận sân trường, Dunk đành miễn cưỡng đồng ý vì không muốn bị làm phiền.

Đó là lí do vì sao anh có mặt tại nơi này.

Buổi tiệc này khoảng 10 người, tất cả đều là nam và học cùng khoa với anh. Hầu hết họ là đàn anh của anh, chỉ có 1 hay 2 người là bằng tuổi. Dunk không thích giao du quá nhiều với những tên lớn tuổi này, nên cả buổi anh chỉ ngồi yên trong góc và uống nước ngọt.

Cũng có vài lần bọn họ mời rượu anh, nhưng anh đều nhẹ nhàng lắc đầu, nói tửu lượng của mình không tốt, không nên uống rượu. 

Thời gian trôi qua, X cũng bắt đầu vào giờ cao điểm, lượt khách ra vào dần tăng lên. Dunk không chịu nổi được những tiếng ồn ào xung quanh, nên lịch sự xin phép mọi người vào nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa mặt, anh thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương. Khuôn mặt mệt mỏi hiện ra rõ trước mắt với bọng mắt thâm quầng. Anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện của mình và Joong, tới nỗi đồng hồ sinh học của anh bị đảo lộn. Pond cũng mắng anh vài lần khi thấy đôi mắt gấu trúc của anh, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ thở dài. 

Bạn thân của hắn, lúc nào cũng cứng đầu.

Dunk mở điện thoại ra. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn tới từ Joong. Có lẽ cậu thật sự không muốn gặp anh. 

Anh buồn bực thở ra một hơi, ra khỏi phòng vệ sinh và tiến về phía quầy bar đông đúc. Những chai rượu trên kệ ở phía sau khiến anh choáng ngợp. Đó là một thế giới mà anh chưa bao giờ trải nghiệm. Đồ uống có cồn duy nhất mà anh từng thử qua có lẽ là chai Strongbow vị dâu mà Pond từng nhét vào miệng anh trong lần du lịch qua Việt Nam.

Nhưng lúc này, anh cần một thứ gì đó để khiến đầu óc mình có thể ngừng nghĩ về Joong.

Tiếp anh là một cậu bartender có mái tóc bạch kim. Anh ta điển trai, có lẽ chỉ hơn cậu vài tuổi. Vẻ ngoài của anh ta nối bật đến mức có thể chú ý tới từ xa. Anh ta mỉm cười nhìn cậu.

"Chào quý khách, tôi có thể phục vụ cậu thứ gì nhỉ?"

Dunk hơi ngại ngùng. Anh mù tịt về vấn đề này. Bartender kia nhìn thấy biểu hiện của anh, đoán rằng đây là lần đầu tiên anh tới nơi như thế này. Anh ta nháy mắt.

"Trông cậu có vẻ mệt mỏi. Vậy một ly Coconut Gin có lẽ sẽ giúp ích được cho cậu."

Coconut Gin có nồng độ cồn không quá cao, lại có thêm mùi thơm nhè nhẹ của dừa, là một thức uống giúp người ta giải tỏa tinh thần. 

Bartender thuần thục lắc bình shaker vài lần sau khi đã cho nguyên liệu vào, và đổ ra ly. Anh ta đặt lên trước mặt anh, tay làm điệu bộ 'mời'.

Dunk cầm ly cocktail lên, màu sắc trắng ngà của nó không quá bắt mắt, nhưng lại khiến anh dễ chịu. Đưa lên miệng thử một ngụm, vị cay cay nhưng không quá rõ ràng của Gin và vị ngọt thanh của dưa hòa quyện khiến Dunk cảm thấy thoải mái. Đây hoàn toàn là một trải nghiệm mới đối với anh.

Đặt ly cocktail xuống, anh nhìn đối phương.

"Cảm ơn anh, anh..."

"Lê Nhã Phong. Rất vui được phục vụ quý khách." Người kia đáp lại anh bằng một nụ cười.

Dunk lúc này mới để ý bảng tên trước ngực của anh ta là tiếng Trung. Không chỉ anh ta, mà tất cả các nhân viên trong quán bar này đều vậy. 

Một nơi kì lạ, nhưng cũng rất thú vị.

"Mày tán tỉnh người ta như thế, không sợ người yêu mày cào mặt à?"

Một giọng nói khác vang lên, xuất phát từ người đang ngồi ở góc quầy bar. Dunk đưa mắt quan sát cậu ta, nhận thấy đó là một nhan sắc không thể đùa được. Nếu chỉ dùng từ xinh đẹp là không đủ để miêu tả ngoại hình của người đó.

"Im lặng và uống nốt đồ uống của mày đi Đăng." Lê Nhã Phong quắc mắt với người kia. Có vẻ họ khá thân nhau. Rồi anh ta quay sang nhìn Dunk. "Cậu không cần để ý tới nó, mồm miệng nó hơi thối một chút."

"Ê tao nghe thấy đấy nhé."

Dunk bật cười. Anh đứng dậy rút ví ra đưa cho Lê Nhã Phong một tờ 200 baht, cười nhẹ.

"Cảm ơn anh vì đồ uống ngon miệng này. Không cần thối lại đâu."

Rồi anh trở về bàn của mình, nơi có những người 'bạn' đang chờ anh. Thấy anh qua trở lại, một người liền vui vẻ đưa anh một ly nước hoa quả. Nhưng Dunk gạt nó đi, chuyển hướng lấy shot rượu đang để trên bàn trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Sao thế? Không phải mọi người từ đầu đến giờ muốn em uống rượu à?"

Sau đó Dunk không nghe được họ nói gì, chỉ liên tục đưa chất cồn đó vào miệng. Hương cay nồng đánh thẳng vào vị giác của anh, khiến anh hơi choáng váng một chút.

Qua một hồi, Dunk cảm thấy đầu óc mình không còn tỉnh táo nữa. Căn phòng quay mòng, bên tai ù đi. Có lẽ anh đã say mất rồi.


Joong nhận được cuộc gọi từ một số lạ khi đang từ cửa hàng tiện lợi trở về nhà. Nhấn nút nhận cuộc gọi, cậu nghe thấy giọng của Pond vô cùng gấp gáp.

"Mau tới một nơi, Dunk gặp nguy hiểm rồi." 

----

Cross over qua Bướm đêm tí thôi =))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro